Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 30: Cẩm Vương (length: 8302)

"Có thể dùng tiền mặt thu vào, ta có việc cần dùng." Giang Sở Vi nhận lấy sổ sách, đọc nhanh như gió.
Tiết Lan là một tay làm ăn giỏi, Giang Sở Vi rất yên tâm.
"Linh Lung Các có thể xuất ra mười vạn lượng tiền mặt."
"Tốt! Ngươi chuẩn bị tốt đi."
Tiết Lan nhanh chóng đi chuẩn bị tiền bạc.
Giang Sở Vi dẫn theo đoàn người lại đi đến cửa hàng lương thực.
Vu Đại Đồng cùng Ngô chưởng quỹ đã chờ sẵn ở cửa.
Hai người nhanh chóng tiến lên chào: "Chào tiểu thư!"
Thu Thư cùng Đại ca đã nói ý định của tiểu thư, cho nên bọn họ cũng lập tức đổi giọng gọi tiểu thư.
Bọn họ đều là người do phủ tướng quân đưa đến, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của Giang Sở Vi.
"Việc buôn bán của tiệm lương thực thế nào?" Giang Sở Vi hỏi.
"Ở kinh thành coi như là hàng đầu." Ngô chưởng quỹ cung kính đáp lời.
"Từ giờ trở đi, lương thực sẽ bán hạn chế, một ngày nhiều nhất bán hai thạch, đối với bên ngoài thì nói kho hàng đang đổi mới nên lượng hàng tồn kho không đủ, đem tất cả tiền có thể luân chuyển đều thu về." Giang Sở Vi phân phó.
"Hai thạch? Lương thực để lâu sẽ mốc meo, mà lương thực mới cũng sắp ra rồi." Ngô chưởng quỹ nghi hoặc.
"Không sao, từ hôm nay trở đi, cứ theo lời ta nói mà làm, ta sẽ giao tiền mặt luân chuyển của từng cửa hàng cho các ngươi.
Ngươi và Vu Đại Đồng đi thu mua lương thực, càng nhiều càng tốt, nhưng động tĩnh không được quá lớn, không thể để người khác phát hiện chúng ta đang tích trữ lương thực."
"Vâng!" Ngô chưởng quỹ yên lòng.
Hành động lần này của tiểu thư nhất định là có lý do của nàng.
Chỉ là sự sắp xếp tiếp theo của tiểu thư, lại khiến hắn không hiểu ra sao.
Các cửa hàng bên Nam Châu cũng phải tích trữ lương thực, còn phải tìm một chỗ trống trải để gửi.
Tiểu thư, đây là ý định gì đây?
Giang Sở Vi không thể nói rằng Nam Châu sắp có động đất.
Như vậy mọi người sẽ cảm thấy nàng nói nhảm nhí, thậm chí xem nàng là yêu quái mà bắt lại cũng không phải không thể.
Khâm Thiên Giám còn không giám sát được chuyện này, nàng thì làm sao mà biết?
Giang Sở Vi lại đi thêm mấy cửa hàng, cũng sắp đến giờ cơm chiều.
"Đi Túy Tiên Lâu!"
Khách vào quán ăn mặc vô cùng sang trọng, tiểu nhị trông cửa lớn tiếng: "Tầng hai, sảnh Tiên Nữ, xin mời các vị khách quý ngồi."
"Chỉ còn lại mỗi nhã gian này sao?" Thu Thư hỏi.
"Vẫn còn mấy phòng nữa! Chỉ là vị nương tử này trông giống tiên nữ, tiểu nhân nghĩ sảnh Tiên Nữ sẽ thích hợp với ngài hơn." Tiểu nhị có miệng lưỡi ngọt xớt như bôi mật.
Giang Sở Vi nhìn tiểu nhị, là một gương mặt xa lạ, bất quá trông rất lanh lợi.
"Đi, chúng ta bốn người, ngươi xem món rồi gọi món." Giang Sở Vi nhấc chân hướng tầng hai đi.
Vừa bước lên cầu thang, lại bị một thân hình to lớn chặn đường đi.
Giang Sở Vi ngẩng đầu, một đôi mắt không chút kiêng dè đang từ trên xuống dưới đánh giá nàng.
Giang Sở Vi con ngươi rung động, người này, hắn chính là Cẩm Vương Lâm Mộ Thân, kẻ đã leo lên ngôi vị hoàng đế ở kiếp trước.
Giang Sở Vi nhìn chằm chằm Lâm Mộ Thân, nhất thời không nhấc chân nổi.
Nàng hận không thể xé xác hắn.
Con chó này, thân là một đời đế vương, xử sự lại là một bộ tiểu nhân bỉ ổi.
Vậy mà dùng thủ đoạn vu oan để một đời trung thần phải chịu chém đầu cả nhà.
Đối với trung thần còn không có chút nhân tính nào, hắn có thể quan tâm đến sống chết của dân chúng sao?
Không, hắn chỉ để ý bản thân mình có đạt được mục đích hay không.
"Lớn mật! Dám cản đường Cẩm Vương, còn không mau tránh ra."
Đám nô tài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hung dữ nói với Giang Sở Vi.
Mắt chúng như mù không nhìn thấy rõ là do Cẩm Vương cố ý cản đường Giang Sở Vi.
"Ai bảo ngươi làm sợ tiểu nương tử." Cẩm Vương quay đầu đạp cho tên nô tài một cước.
Giang Sở Vi bị hắn nhìn đến toàn thân nổi da gà.
Nàng lùi về phía sau một bước, hơi cúi người: "Cẩm Vương điện hạ, mời ngài đi trước!"
Khi chưa nghĩ ra cách cứu phụ mẫu, nàng muốn nhẫn nhịn trước đã.
Nhìn thấy một mỹ nhân như thế ở phía trước, Cẩm Vương lòng ngứa ngáy. Hắn nhịn không được đùa giỡn: "Nương tử nhà ai đây, có muốn đến Túy Tiên Lâu uống một chén rượu không? Vừa hay, hôm nay bản vương rảnh, cùng tiểu nương tử uống một ly thế nào?"
Lâm Mộ Thân càng nói càng quá đáng, ánh mắt gần như dính chặt vào người Giang Sở Vi.
Hạ Kỳ đứng giữa hai người.
Sắc mặt Cẩm Vương lập tức trở nên lạnh lùng, thật không biết sống chết.
Giang Sở Vi kìm nén cơn ghê tởm trong lòng, lùi xa ra một trượng.
Nhưng Cẩm Vương hoàn toàn không có ý định rời đi.
Hắn xông lên, đưa tay muốn kéo Giang Sở Vi.
Dạ Oanh lập tức xuất hiện, đưa tay mặt không chút thay đổi nói: "Vương gia xin tự trọng."
"Muốn chết!" Không ngờ bên cạnh nàng còn có ám vệ.
Lại nhiều lần bị nô tài ngăn cản, Cẩm Vương đột nhiên nổi giận, tấn công Dạ Oanh.
Giang Sở Vi hoàn hồn lại: "Cẩm Vương điện hạ có hành vi như thế, chẳng lẽ không sợ bị người thiên hạ chê cười sao?"
Chỉ thiếu điều dán hai chữ "Lưu manh" lên trán hắn.
Cẩm Vương lập tức thu tay, hắn sờ mũi, định mở miệng nói gì đó.
"Hôm nay thật là trùng hợp a! Cẩm Vương huynh hôm nay lại có hành vi đê tiện, khiến bản vương mở mang tầm mắt quá!"
Lại là cái giọng nói không chút để ý này, thật là âm hồn bất tán.
Chỉ cần ở trước mặt phụ hoàng, hắn nhất định sẽ làm trái lại ý của hắn.
Cẩm Vương khó chịu: "Dự Vương đệ, ngươi đi đâu cũng muốn đối nghịch với bản vương sao?"
"Bản vương chỉ là tình cờ đi ngang qua nhìn thấy Cẩm Vương huynh diễn màn đùa giỡn lương gia nữ tử mà thôi."
Giang Sở Vi lập tức quay đầu, đáy mắt nàng hoảng loạn, vội vàng va vào mắt Lâm Mộ Hành.
Lâm Mộ Hành khẽ nhíu mày.
Nàng sợ Cẩm Vương?
Nữ nhân này đối diện với hắn khi thì không sợ trời không sợ đất, vì sao trong mắt nàng khi nãy Lâm Mộ Hành lại thấy được nỗi sợ hãi?
Là Cẩm Vương khiến nàng sợ hãi.
Giang Sở Vi đúng là sợ hãi, sợ hãi cả một đời, phủ tướng quân lại giẫm lên vết xe đổ.
Lâm Mộ Hành kìm nén cơn giận trong lòng: "Cẩm Vương huynh thật có nhã hứng, đi bắt nạt một cô gái yếu đuối, không biết phụ hoàng biết sẽ nghĩ thế nào."
Cẩm Vương nheo mắt lại, lão ngũ khi nào lại bênh người khác thế?
Hắn nhìn Giang Sở Vi rồi lại nhìn về phía Lâm Mộ Hành: "Thú vị!"
Hắn vẫn nên nhanh chóng rời khỏi, đối đầu với Dự Vương, hắn chưa từng có phần thắng.
"Sau này gặp lại!" Cẩm Vương chân như bôi dầu, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Dự Vương nhìn bóng lưng Cẩm Vương, trong mắt đầy sâu thẳm.
Theo những gì hắn hiểu về Cẩm Vương, đây là hắn đã để ý đến Giang Sở Vi rồi.
Cẩm Vương làm việc xưa nay không có quy tắc gì, hơn nữa về vấn đề nam nữ, hắn lại có chút sở thích đặc biệt.
Số lượng thê thiếp của người khác mà bị hắn cướp đoạt không đếm xuể.
Thấy Giang Sở Vi vẫn còn vẻ kinh hãi, Dự Vương cảm thấy đau lòng.
Rốt cuộc nàng đang sợ cái gì?
Hiện giờ phủ tướng quân, ngay cả hoàng đế cũng phải kiêng kị ba phần.
Một tên Cẩm Vương, cần gì phải sợ hãi đến như vậy?
"Đi lên!" Dự Vương trong lòng bỗng bốc hỏa.
Hắn thích nhìn nàng thoải mái tự nhiên, thích nhìn nàng thong dong bình tĩnh, chỉ không thích nhìn dáng vẻ trong lòng nàng lo sợ bất an.
* Nhã gian Hạ Kỳ và Thu Thư đứng ở ngoài cửa.
Lâm Mộ Hành nhìn Giang Sở Vi bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Lần sau sẽ không thế."
Giang Sở Vi giải thích.
"Cẩm Vương ra tay tàn độc, ngươi nên cẩn thận."
Một câu quan tâm của Dự Vương khiến đôi mắt Giang Sở Vi đỏ lên.
Nàng cũng không hiểu vì sao lại thấy tủi thân.
Là vì có người làm chỗ dựa sao?
Uy Vũ tướng quân phủ còn không cần dựa vào Dự Vương để chống lưng.
Chỉ cần phụ thân nổi giận, đánh một trận Cẩm Vương, hoàng đế cũng chỉ cười ha ha cho qua chuyện.
Hoàng đế trước mắt không muốn công khai đối đầu với phủ tướng quân.
Nhưng nàng chính là tủi thân, ngay cả Giang Sở Vi cũng không nhận ra rằng, trước mặt Dự Vương, nàng sẽ không giấu giếm một chút cảm xúc nào.
Nàng yếu đuối, chỉ để lộ trước mặt Dự Vương.
Dự Vương thấy nàng tủi thân, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: "Có bản vương ở đây, ngươi không cần sợ bất cứ ai!"
"Vâng!" Giang Sở Vi một giọt nước mắt, theo gương mặt lướt xuống.
Đời này, nàng đã không bỏ lỡ hắn.
Nàng nhất định sẽ nắm giữ hắn, khiến hắn bình an một đời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận