Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử
Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 70: Người trong lòng (length: 10129)
Hai người uống đến xiêu vẹo.
Diệp Hoan trở về, vừa thấy phụ thân liền nhào tới: "Mặt cười Diêm La!"
Diệp Tiến Hổ: ...
Diêm La? Sao lại điên như vậy?
Tay không quên đỡ nàng: "Giống cái gì? Sau này xem có nam tử nào dám lấy ngươi không."
"Phụ thân mẫu thân muốn ta là tốt rồi."
"Ba hoa!"
Đưa con gái cho tỳ nữ, Diệp Tiến Hổ đi tìm phu nhân đến: "Ngươi phải quản nó cho tốt, giờ nó chạy ra ngoài uống rượu như nam tử thế kia thì ra thể thống gì?"
Còn Diệp Hoan say khướt thì lôi kéo mẫu thân lớn tiếng nói: "Nào, chúng ta uống thêm ly nữa, nam nhân như áo, mất thì mất."
"Muốn chết hả!" Diệp phu nhân vội bịt miệng con gái lại.
"Các ngươi chết hết rồi à? Sao để Hoan Nhi uống thành thế này?" Diệp phu nhân gầm tỳ nữ.
Cũng chẳng trách Diệp phu nhân giận, một khuê các nữ tử, uống say mèm, bị người khinh bạc thì làm sao?
"Phu nhân! Là tiểu thư cứ đòi uống, kéo không được." Tỳ nữ Hồng Linh nói.
"Uống với ai? Sao lại uống nhiều thế?" Diệp phu nhân hỏi.
Đứa nhỏ này, sao lại không biết chừng mực thế.
"Là vì thế tử Bình Dương hầu phủ ngày mai bị hỏi chém, tiểu thư cùng Giang tiểu thư cao hứng nên uống thêm mấy chén." Hồng Linh không dám giấu diếm.
Diệp phu nhân: ...
Chuyện gì thế này?
Diệp phu nhân thở dài, cũng không thể tuyệt giao, đành phải chiều chuộng.
Con gái uống đến thế này, tiếng tăm của cả hai còn cần không?
Có bị ai nhìn thấy không đấy?"
Giang tiểu thư không phải là không biết suy tính trước, chắc sẽ không có chuyện gì!
"Không có! Tỳ nữ của Giang tiểu thư khỏe lắm, trực tiếp bế các nàng lên xe ngựa, tửu lâu lại là của Giang tiểu thư, bảo mật tốt, tiểu thư nói không sao." Tỳ nữ thật thà trả lời.
Diệp phu nhân nhìn con gái mà cạn lời, quả nhiên, là chính nó muốn uống.
Không biết Giang tiểu thư có bị con gái chuốc say không?
"Đi lấy canh giải rượu!" Diệp phu nhân phân phó.
Hồng Linh nhanh chóng đi.
Diệp Hoan vẫn còn níu cổ áo mẫu thân: "Nào, uống thêm cái nữa."
Diệp phu nhân gạt tay nàng ra: "Còn thể thống gì?"
Diệp Hoan mê mẩn nhìn Diệp phu nhân, muốn đứng dậy níu lấy, ôm mẫu thân, nhưng thân thể lại không tự chủ được ngã xuống: "Ai da!"
Diệp phu nhân hốt hoảng nói: "Đụng vào đâu? Mẫu thân xem nào."
Diệp Hoan lại ha ha ha cười lớn.
"Đứa nhỏ này!" Diệp phu nhân vừa tức vừa buồn cười.
Lúc này Hồng Linh mang canh giải rượu tới, hầu hạ tiểu thư giải rượu.
Diệp phu nhân chờ con gái ngủ rồi mới trở về sân.
Vừa vào phòng, Diệp Tiến Hổ đón: "Phu nhân! Hỏi rõ là uống với ai chưa?"
"Giang tiểu thư phủ tướng quân!"
"Sao lại với nàng? Chẳng phải bao nhiêu năm không qua lại sao?"
Diệp Tiến Hổ nghe đến nhà họ Giang liền lo.
"Giang tiểu thư đã ly hôn, nàng muốn giao du với ai thì kệ." Diệp phu nhân tức giận nói.
"Sau này bảo Hoan Nhi đừng lui tới với nàng, nàng thích quan tâm đến con gái ta thì quan tâm, không thì thôi, cứ như con gái ta thèm quan tâm của nàng lắm ấy."
Diệp Tiến Hổ tức đến râu dựng ngược, con gái của hắn từ nhỏ đã như kẹo mè xửng dính lấy Giang Sở Vi.
Giang Trung Dũng lão già đó như kiếp trước hắn thiếu nợ.
"Con gái ngươi đúng là thèm quan tâm của nàng đó, ngươi không cần lo, ta hỏi ngươi, ngươi có đồng ý ta đến Giang gia làm mai không?" Diệp phu nhân hỏi.
Lại nữa rồi.
"Hoan Nhi cứ ở bên cạnh chúng ta thêm vài năm cho phải phép." Diệp Tiến Hổ không trả lời thẳng.
"Nó cũng đến tuổi cập kê rồi, đính hôn rồi ngươi muốn giữ nó thêm hai năm cũng được, muộn nữa con trai tốt đều bị người khác cuỗm mất."
"Ngươi cứ muốn gả vội con gái đi sao?"
"Muốn gả, gả cho bớt lo." Diệp phu nhân rất rõ ràng: "Nhà họ Giang chỗ nào làm ngươi ngứa mắt?"
Diệp phu nhân đã sớm nhắm trúng Giang Hải.
Đứa bé đó bà thấy mấy lần, lớn lên đẹp trai lại có tài văn chương, chỉ là lão nhân không biết vì sao cứ không chịu kết thân với phủ tướng quân.
"Haizz, phu nhân thật không nhìn rõ thời thế. Hiện giờ phủ tướng quân như lửa đốt dầu, hoàng thượng rất kiêng kị mấy thế gia có binh quyền.
Phủ tướng quân biết thế tử Bình Dương hầu phủ tư chất bình thường, vẫn gả con gái cho bên đó, là để cho hoàng thượng vui lòng nhìn thấy chuyện liên hôn như vậy.
Nhà ta nếu mà kết thân với phủ tướng quân, hoàng thượng chẳng phải sẽ dọn chúng ta đi luôn sao."
Diệp Tiến Hổ cũng đau đầu.
Nói đến mấy người con trai của Giang Trung Dũng, đều là nhân tuyển tốt.
Trừ con cả dẫn vợ đi trấn thủ Tây Bắc, hai người con ở kinh thành cũng không phải hạng tầm thường.
"Giang Trung Dũng lão cáo già đó, hắn biết hoàng thượng sẽ thu thập bọn họ.
Đứa con thứ Giang Hà một bộ dạng hoàn khố, nhà họ Giang cố ý cho hắn phô trương ra bên ngoài.
Giang Hà là khách quen nhà ngục của Đại Lý tự, nhưng thật sự hắn là loại hoang đàng vô tích sự à?
Hắn có chừng mực rất tốt.
Lỗi nhỏ không ngừng, lỗi lớn không có, chỉ ở nhà lao mấy canh giờ.
Còn cả cái đống cơ bắp của hắn, cũng không phải là đồ chơi của lũ con ông cháu cha.
Hai anh em sinh đôi, gia thế tốt như vậy; vì sao đến giờ vẫn chưa thành thân, là vì nhà họ Giang không dám rước họa vào thân. Ai làm thông gia với họ thì xui xẻo."
Chuyện triều chính, Diệp đại nhân không muốn nói với phu nhân.
Chim hết thì cung giấu, các đời hoàng đế đều vậy, trung quân ái quốc rất nhiều đều không có kết cục tốt.
Nhưng mà không nói rõ cho nàng, nhỡ khi nào nó thật sự vin vào con gái đi cầu hôn thì sao?
Con gái Đại Lý tự khanh, cháu gái của Lễ bộ Thượng thư phu nhân, gả đến Uy Vũ tướng quân phủ, chẳng phải là hoàng đế không có cớ mà trảm hay sao?
Diệp phu nhân lần đầu gặp Giang Hải là ở chùa miếu.
Ở chùa ngoài các nữ quyến tới cầu phúc, còn có mấy đám học sinh tụ tập thi văn.
Diệp phu nhân dẫn con gái đi dâng hương.
Sau chùa, có một ngọn núi nhỏ, Diệp Hoan lôi kéo mẫu thân đi tản bộ.
Thấy một đứa trẻ tầm bốn năm tuổi đang ôm một con mèo nhỏ khóc.
Giang Hải dịu dàng hỏi chuyện đứa trẻ, vì sao khóc, còn giúp nó băng lại chân cho mèo rồi đưa đứa trẻ đến bên cạnh người lớn.
Lúc đó nhìn thấy đứa trẻ khóc, không chỉ Giang Hải, có cả học sinh khác nữa.
Nhưng chỉ có hắn dịu dàng an ủi, còn cứu chữa mèo con.
Một người đàn ông dịu dàng như thế, Diệp phu nhân ngay lập tức đã quyết định sẽ khiến hắn trở thành con rể của mình.
Tưởng tượng đến dáng vẻ hắn dỗ con gái mình, Diệp phu nhân cảm thấy đây là ý trời, con rể của nhà Diệp.
Diệp Hoan thì tính tình tùy tiện, rất hợp với một người đàn ông dịu dàng như vậy làm chồng.
Diệp phu nhân vừa có ý định đó, bèn âm thầm quan sát Giang Hải.
Giang Hải thường xuyên đi dạo phố, quần áo chẳng khác gì mấy học sinh bình thường.
Diệp phu nhân còn tưởng, Giang Hải chỉ là hàn môn học sinh, đưa về ở rể thì càng tốt.
Nhà họ Diệp đâu cần phải kết thân với ai.
Diệp đại nhân là dựa vào thực lực của bản thân từng bước trèo lên.
Diệp phu nhân càng xem càng ưng ý, thấy hắn làm thơ hay, viết chữ đẹp, liền định tìm dịp "bắt rể".
Trong chùa rất nhiều người là học sinh đến kinh ứng thí.
Không ngờ, sau khi tìm hiểu mới biết, hắn chính là thiếu gia của phủ tướng quân, lại hoàn toàn không có ý định đi thi.
Diệp phu nhân trong lòng nguội lạnh một nửa.
Lão nhân nhà nàng và Giang tướng quân là cùng một loại tính, động chút là tức, hai người còn không ưa nhau.
Mối hôn sự này coi như không còn hy vọng.
Chỉ là từ khi nhìn thấy Giang Hải rồi, Diệp phu nhân cứ thấy mối hôn sự nào dành cho con gái mình cũng cảm thấy thiếu gì đó.
Sau này bà dứt khoát nói với Diệp đại nhân, quả nhiên ông ấy không đồng ý.
Đến hôm nay, nàng mới biết bên trong còn có chuyện lợi hại thế này.
Đáng tiếc.
"Để con gái tránh Giang tiểu thư ra." Diệp đại nhân dặn dò thê tử.
Diệp phu nhân tức giận nói: "Khuê các nữ tử chơi với nhau, cũng có thể ngại đến chuyện triều chính sao?"
Đối với Giang Sở Vi, Diệp phu nhân là yêu ai yêu cả đường đi.
Bà rất thích con gái dính lấy Giang tiểu thư.
Diệp Tiến Hổ biết phu nhân đang giận hắn.
Chỉ là Diệp phu nhân không biết, Giang Hải vẫn luôn là người mà nàng yêu thích.
Mẫu thân muốn gả con gái cho người, chính là người con gái yêu.
Từ mười tuổi Diệp Hoan đã nhìn thấy Giang Hải ở một bữa tiệc, sau đó vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Diệp Hoan bắt đầu thu thập thông tin về hắn, nàng bắt đầu tiếp cận những người bên cạnh Giang Hải.
Biết Giang Hải có một cô em gái, Diệp Hoan liền kết bạn với Giang Sở Vi.
Giang Sở Vi vừa bắt đầu cũng không biết, Diệp Hoan dính lấy mình là vì thích tam ca của cô là Giang Hải.
Sau này nàng biết.
Giang Sở Vi nói: "Ngươi mới bé tí, đã vội vã lấy chồng?"
Diệp Hoan không thấy xấu hổ: "Ta lớn lên sẽ gả cho hắn, sau này ngươi phải gọi ta tẩu tử."
Giang Sở Vi cười, chỉ là sau này Diệp Hoan càng thích ở cùng chơi với nàng hơn.
Hai năm sau, Giang Sở Vi hỏi: "Ngươi còn thích Tam ca ta không?"
Diệp Hoan nói: "Ta thích ngươi!"
Giang Sở Vi cho rằng nàng trưởng thành, không còn thích người có tính tình như Tam ca mình nữa.
Kỳ thực, Diệp Hoan vẫn luôn để Giang Hải trong lòng.
Lần ở chùa miếu, nàng đã muốn thổ lộ rồi.
Mẫu thân đi dò hỏi ý Giang Hải.
Giang Hải nói hắn vô tình kết hôn, nhờ mẫu thân chọn người khác.
Diệp Hoan âm thầm khóc một hồi, cũng không nói thân phận Giang Hải cho mẫu thân biết.
Tính e thẹn của con gái làm cho nàng ngại mở miệng trước.
Sau này, biết phụ thân không đồng ý kết thân với nhà họ Giang, Diệp Hoan bèn chôn giấu tâm tư đó.
Dù sao cũng hay đi với Giang Sở Vi, luôn có cơ hội cho Giang Hải thấy được mình mà...
Diệp Hoan trở về, vừa thấy phụ thân liền nhào tới: "Mặt cười Diêm La!"
Diệp Tiến Hổ: ...
Diêm La? Sao lại điên như vậy?
Tay không quên đỡ nàng: "Giống cái gì? Sau này xem có nam tử nào dám lấy ngươi không."
"Phụ thân mẫu thân muốn ta là tốt rồi."
"Ba hoa!"
Đưa con gái cho tỳ nữ, Diệp Tiến Hổ đi tìm phu nhân đến: "Ngươi phải quản nó cho tốt, giờ nó chạy ra ngoài uống rượu như nam tử thế kia thì ra thể thống gì?"
Còn Diệp Hoan say khướt thì lôi kéo mẫu thân lớn tiếng nói: "Nào, chúng ta uống thêm ly nữa, nam nhân như áo, mất thì mất."
"Muốn chết hả!" Diệp phu nhân vội bịt miệng con gái lại.
"Các ngươi chết hết rồi à? Sao để Hoan Nhi uống thành thế này?" Diệp phu nhân gầm tỳ nữ.
Cũng chẳng trách Diệp phu nhân giận, một khuê các nữ tử, uống say mèm, bị người khinh bạc thì làm sao?
"Phu nhân! Là tiểu thư cứ đòi uống, kéo không được." Tỳ nữ Hồng Linh nói.
"Uống với ai? Sao lại uống nhiều thế?" Diệp phu nhân hỏi.
Đứa nhỏ này, sao lại không biết chừng mực thế.
"Là vì thế tử Bình Dương hầu phủ ngày mai bị hỏi chém, tiểu thư cùng Giang tiểu thư cao hứng nên uống thêm mấy chén." Hồng Linh không dám giấu diếm.
Diệp phu nhân: ...
Chuyện gì thế này?
Diệp phu nhân thở dài, cũng không thể tuyệt giao, đành phải chiều chuộng.
Con gái uống đến thế này, tiếng tăm của cả hai còn cần không?
Có bị ai nhìn thấy không đấy?"
Giang tiểu thư không phải là không biết suy tính trước, chắc sẽ không có chuyện gì!
"Không có! Tỳ nữ của Giang tiểu thư khỏe lắm, trực tiếp bế các nàng lên xe ngựa, tửu lâu lại là của Giang tiểu thư, bảo mật tốt, tiểu thư nói không sao." Tỳ nữ thật thà trả lời.
Diệp phu nhân nhìn con gái mà cạn lời, quả nhiên, là chính nó muốn uống.
Không biết Giang tiểu thư có bị con gái chuốc say không?
"Đi lấy canh giải rượu!" Diệp phu nhân phân phó.
Hồng Linh nhanh chóng đi.
Diệp Hoan vẫn còn níu cổ áo mẫu thân: "Nào, uống thêm cái nữa."
Diệp phu nhân gạt tay nàng ra: "Còn thể thống gì?"
Diệp Hoan mê mẩn nhìn Diệp phu nhân, muốn đứng dậy níu lấy, ôm mẫu thân, nhưng thân thể lại không tự chủ được ngã xuống: "Ai da!"
Diệp phu nhân hốt hoảng nói: "Đụng vào đâu? Mẫu thân xem nào."
Diệp Hoan lại ha ha ha cười lớn.
"Đứa nhỏ này!" Diệp phu nhân vừa tức vừa buồn cười.
Lúc này Hồng Linh mang canh giải rượu tới, hầu hạ tiểu thư giải rượu.
Diệp phu nhân chờ con gái ngủ rồi mới trở về sân.
Vừa vào phòng, Diệp Tiến Hổ đón: "Phu nhân! Hỏi rõ là uống với ai chưa?"
"Giang tiểu thư phủ tướng quân!"
"Sao lại với nàng? Chẳng phải bao nhiêu năm không qua lại sao?"
Diệp Tiến Hổ nghe đến nhà họ Giang liền lo.
"Giang tiểu thư đã ly hôn, nàng muốn giao du với ai thì kệ." Diệp phu nhân tức giận nói.
"Sau này bảo Hoan Nhi đừng lui tới với nàng, nàng thích quan tâm đến con gái ta thì quan tâm, không thì thôi, cứ như con gái ta thèm quan tâm của nàng lắm ấy."
Diệp Tiến Hổ tức đến râu dựng ngược, con gái của hắn từ nhỏ đã như kẹo mè xửng dính lấy Giang Sở Vi.
Giang Trung Dũng lão già đó như kiếp trước hắn thiếu nợ.
"Con gái ngươi đúng là thèm quan tâm của nàng đó, ngươi không cần lo, ta hỏi ngươi, ngươi có đồng ý ta đến Giang gia làm mai không?" Diệp phu nhân hỏi.
Lại nữa rồi.
"Hoan Nhi cứ ở bên cạnh chúng ta thêm vài năm cho phải phép." Diệp Tiến Hổ không trả lời thẳng.
"Nó cũng đến tuổi cập kê rồi, đính hôn rồi ngươi muốn giữ nó thêm hai năm cũng được, muộn nữa con trai tốt đều bị người khác cuỗm mất."
"Ngươi cứ muốn gả vội con gái đi sao?"
"Muốn gả, gả cho bớt lo." Diệp phu nhân rất rõ ràng: "Nhà họ Giang chỗ nào làm ngươi ngứa mắt?"
Diệp phu nhân đã sớm nhắm trúng Giang Hải.
Đứa bé đó bà thấy mấy lần, lớn lên đẹp trai lại có tài văn chương, chỉ là lão nhân không biết vì sao cứ không chịu kết thân với phủ tướng quân.
"Haizz, phu nhân thật không nhìn rõ thời thế. Hiện giờ phủ tướng quân như lửa đốt dầu, hoàng thượng rất kiêng kị mấy thế gia có binh quyền.
Phủ tướng quân biết thế tử Bình Dương hầu phủ tư chất bình thường, vẫn gả con gái cho bên đó, là để cho hoàng thượng vui lòng nhìn thấy chuyện liên hôn như vậy.
Nhà ta nếu mà kết thân với phủ tướng quân, hoàng thượng chẳng phải sẽ dọn chúng ta đi luôn sao."
Diệp Tiến Hổ cũng đau đầu.
Nói đến mấy người con trai của Giang Trung Dũng, đều là nhân tuyển tốt.
Trừ con cả dẫn vợ đi trấn thủ Tây Bắc, hai người con ở kinh thành cũng không phải hạng tầm thường.
"Giang Trung Dũng lão cáo già đó, hắn biết hoàng thượng sẽ thu thập bọn họ.
Đứa con thứ Giang Hà một bộ dạng hoàn khố, nhà họ Giang cố ý cho hắn phô trương ra bên ngoài.
Giang Hà là khách quen nhà ngục của Đại Lý tự, nhưng thật sự hắn là loại hoang đàng vô tích sự à?
Hắn có chừng mực rất tốt.
Lỗi nhỏ không ngừng, lỗi lớn không có, chỉ ở nhà lao mấy canh giờ.
Còn cả cái đống cơ bắp của hắn, cũng không phải là đồ chơi của lũ con ông cháu cha.
Hai anh em sinh đôi, gia thế tốt như vậy; vì sao đến giờ vẫn chưa thành thân, là vì nhà họ Giang không dám rước họa vào thân. Ai làm thông gia với họ thì xui xẻo."
Chuyện triều chính, Diệp đại nhân không muốn nói với phu nhân.
Chim hết thì cung giấu, các đời hoàng đế đều vậy, trung quân ái quốc rất nhiều đều không có kết cục tốt.
Nhưng mà không nói rõ cho nàng, nhỡ khi nào nó thật sự vin vào con gái đi cầu hôn thì sao?
Con gái Đại Lý tự khanh, cháu gái của Lễ bộ Thượng thư phu nhân, gả đến Uy Vũ tướng quân phủ, chẳng phải là hoàng đế không có cớ mà trảm hay sao?
Diệp phu nhân lần đầu gặp Giang Hải là ở chùa miếu.
Ở chùa ngoài các nữ quyến tới cầu phúc, còn có mấy đám học sinh tụ tập thi văn.
Diệp phu nhân dẫn con gái đi dâng hương.
Sau chùa, có một ngọn núi nhỏ, Diệp Hoan lôi kéo mẫu thân đi tản bộ.
Thấy một đứa trẻ tầm bốn năm tuổi đang ôm một con mèo nhỏ khóc.
Giang Hải dịu dàng hỏi chuyện đứa trẻ, vì sao khóc, còn giúp nó băng lại chân cho mèo rồi đưa đứa trẻ đến bên cạnh người lớn.
Lúc đó nhìn thấy đứa trẻ khóc, không chỉ Giang Hải, có cả học sinh khác nữa.
Nhưng chỉ có hắn dịu dàng an ủi, còn cứu chữa mèo con.
Một người đàn ông dịu dàng như thế, Diệp phu nhân ngay lập tức đã quyết định sẽ khiến hắn trở thành con rể của mình.
Tưởng tượng đến dáng vẻ hắn dỗ con gái mình, Diệp phu nhân cảm thấy đây là ý trời, con rể của nhà Diệp.
Diệp Hoan thì tính tình tùy tiện, rất hợp với một người đàn ông dịu dàng như vậy làm chồng.
Diệp phu nhân vừa có ý định đó, bèn âm thầm quan sát Giang Hải.
Giang Hải thường xuyên đi dạo phố, quần áo chẳng khác gì mấy học sinh bình thường.
Diệp phu nhân còn tưởng, Giang Hải chỉ là hàn môn học sinh, đưa về ở rể thì càng tốt.
Nhà họ Diệp đâu cần phải kết thân với ai.
Diệp đại nhân là dựa vào thực lực của bản thân từng bước trèo lên.
Diệp phu nhân càng xem càng ưng ý, thấy hắn làm thơ hay, viết chữ đẹp, liền định tìm dịp "bắt rể".
Trong chùa rất nhiều người là học sinh đến kinh ứng thí.
Không ngờ, sau khi tìm hiểu mới biết, hắn chính là thiếu gia của phủ tướng quân, lại hoàn toàn không có ý định đi thi.
Diệp phu nhân trong lòng nguội lạnh một nửa.
Lão nhân nhà nàng và Giang tướng quân là cùng một loại tính, động chút là tức, hai người còn không ưa nhau.
Mối hôn sự này coi như không còn hy vọng.
Chỉ là từ khi nhìn thấy Giang Hải rồi, Diệp phu nhân cứ thấy mối hôn sự nào dành cho con gái mình cũng cảm thấy thiếu gì đó.
Sau này bà dứt khoát nói với Diệp đại nhân, quả nhiên ông ấy không đồng ý.
Đến hôm nay, nàng mới biết bên trong còn có chuyện lợi hại thế này.
Đáng tiếc.
"Để con gái tránh Giang tiểu thư ra." Diệp đại nhân dặn dò thê tử.
Diệp phu nhân tức giận nói: "Khuê các nữ tử chơi với nhau, cũng có thể ngại đến chuyện triều chính sao?"
Đối với Giang Sở Vi, Diệp phu nhân là yêu ai yêu cả đường đi.
Bà rất thích con gái dính lấy Giang tiểu thư.
Diệp Tiến Hổ biết phu nhân đang giận hắn.
Chỉ là Diệp phu nhân không biết, Giang Hải vẫn luôn là người mà nàng yêu thích.
Mẫu thân muốn gả con gái cho người, chính là người con gái yêu.
Từ mười tuổi Diệp Hoan đã nhìn thấy Giang Hải ở một bữa tiệc, sau đó vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Diệp Hoan bắt đầu thu thập thông tin về hắn, nàng bắt đầu tiếp cận những người bên cạnh Giang Hải.
Biết Giang Hải có một cô em gái, Diệp Hoan liền kết bạn với Giang Sở Vi.
Giang Sở Vi vừa bắt đầu cũng không biết, Diệp Hoan dính lấy mình là vì thích tam ca của cô là Giang Hải.
Sau này nàng biết.
Giang Sở Vi nói: "Ngươi mới bé tí, đã vội vã lấy chồng?"
Diệp Hoan không thấy xấu hổ: "Ta lớn lên sẽ gả cho hắn, sau này ngươi phải gọi ta tẩu tử."
Giang Sở Vi cười, chỉ là sau này Diệp Hoan càng thích ở cùng chơi với nàng hơn.
Hai năm sau, Giang Sở Vi hỏi: "Ngươi còn thích Tam ca ta không?"
Diệp Hoan nói: "Ta thích ngươi!"
Giang Sở Vi cho rằng nàng trưởng thành, không còn thích người có tính tình như Tam ca mình nữa.
Kỳ thực, Diệp Hoan vẫn luôn để Giang Hải trong lòng.
Lần ở chùa miếu, nàng đã muốn thổ lộ rồi.
Mẫu thân đi dò hỏi ý Giang Hải.
Giang Hải nói hắn vô tình kết hôn, nhờ mẫu thân chọn người khác.
Diệp Hoan âm thầm khóc một hồi, cũng không nói thân phận Giang Hải cho mẫu thân biết.
Tính e thẹn của con gái làm cho nàng ngại mở miệng trước.
Sau này, biết phụ thân không đồng ý kết thân với nhà họ Giang, Diệp Hoan bèn chôn giấu tâm tư đó.
Dù sao cũng hay đi với Giang Sở Vi, luôn có cơ hội cho Giang Hải thấy được mình mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận