Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 67: Một cái cũng không thể thiếu (length: 8138)

Đại lý tự đem kết quả thẩm vấn trình lên cho hoàng thượng.
Hoàng thượng giận dữ.
Trực tiếp hạ lệnh khám nhà diệt tộc Bình Dương hầu phủ.
Diệp đại nhân đem lời khai của Lục Án Kha không giữ lại chút nào trình lên.
Về phần Cẩm Vương có phải người đứng sau giật dây hay không, hoàng thượng tự có định đoạt.
Thánh chỉ rất nhanh liền ban xuống.
Ngày mai buổi trưa xử trảm, nam nữ già trẻ Bình Dương hầu phủ không chừa một ai.
Thánh chỉ vừa ban ra, cả triều văn võ đều im lặng không lên tiếng.
Không ai dám mạo hiểm chọc giận hoàng thượng.
Thiên tử nổi giận, máu chảy thành sông.
Dám cướp bạc của hoàng thượng, chết cũng đáng!
* Bình Dương hầu phủ * Một mảnh quỷ khóc sói gào.
Vũ Lâm Vệ xông vào hầu phủ, một đám kiểm kê đầu người.
Tống thị đập đầu đến vỡ, cầu chỉ huy sứ thả cho con trai một con đường sống.
Chỉ huy sứ mặt không biểu cảm: "Mang đi!"
Tống thị ôm chặt con trai: "Ta không đi, chúng ta cùng Đại phòng không có quan hệ, phạm tội là bọn hắn, vì sao lại trị tội cả Tam phòng."
Cổ họng Tống thị đã khóc cạn nước.
"Các ngươi xin thương xót, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà!"
Những người bên ngoài vây xem thở dài không thôi.
Mặc kệ thế tử Bình Dương hầu phủ phạm phải chuyện gì, trẻ con vô tội.
Giang Sở Vi đứng trong đám người, lạnh lùng nhìn tất cả.
Tam phòng là không có tội, nhưng chỉ trách bọn họ họ Lục.
Thế gia có vinh cùng hưởng vinh, có nhục cùng chịu nhục.
Tống thị không làm điều ác, nhưng chỉ trách nàng gả vào Bình Dương hầu phủ.
Khác với Tống thị, Nhị phòng Mạc thị trên mặt không lộ vẻ gì.
Chỉ có một đôi mắt đảo quanh liên tục.
Nàng không nhìn thấy Lục Hạo Nhiên.
Lão phu nhân đã ngất đi, hầu gia như cái xác không hồn quỳ trên mặt đất.
Tất cả mọi người trên người bị cào đến chỉ còn lại một bộ áo lót.
Trong cái trời đông giá rét này lạnh đến run rẩy.
Hầu phủ không sao ra thứ gì đáng giá.
Việc này làm chỉ huy sứ cảm thấy bất ngờ.
Chẳng phải là buôn bán muối lậu sao? Tiền hẳn phải nhiều đến không đếm xuể chứ?
Hầu phủ sao lại nghèo xơ xác đến vậy, bọn họ đâu chỉ khám xét một mình Bình Dương hầu phủ, rương vàng châu báu nhiều vô số kể kia nhiều không đếm xuể có rất nhiều.
Hầu phủ nghèo đến mức này?
Chỉ huy sứ đá một chân vào người Lục hầu gia: "Nói, nhà ngươi còn cất giấu bảo bối ở đâu?"
Lục hầu gia ngơ ngác.
Binh lính quất một roi: "Điếc, đại nhân chỉ huy hỏi đó!"
Lục hầu gia co rúm người: "Đại nhân! Tất cả đồ vật đều ở đây, tội nhân không dám giấu diếm."
"Lừa ai đấy! Lục Án Kha bán muối lậu, trong phủ sao một thứ đáng giá cũng không có. Tiếp tục tìm, nếu lừa lão tử, cho ngươi biết tay."
Chỉ huy sứ tức giận không kiềm được.
Người đều sắp chết hết rồi, còn giấu tiền làm gì?
Lục hầu gia rất sợ, tuy rằng đều là sắp chết cả, nhưng trước khi chết bị một trận tra tấn cũng là khó chịu đựng nổi.
"Thật không có, hầu phủ nào có bạc, cái nghịch tử kia đi mỏ muối cũng chỉ mới hai tháng, hắn chỉ là lấy tiền bạc về cải thiện cuộc sống mà thôi!"
Lục hầu gia vừa khóc vừa la, khiến người nghe thấy thương xót.
Cả đời này Lục hầu gia cũng chưa làm việc gì ác trời hại, nhưng vì sinh một đứa con tham lam lại ngu ngốc mà phải nhận kết cục như vậy.
Cha không dạy con là lỗi của cha, hắn cũng không oan.
Lúc này Trần Ngọc Lan bò qua: "Quan gia! Có bạc, Thọ Khang Đường của lão phu nhân còn có một địa khố, nơi đó giấu rất nhiều đồ tốt."
Trần Ngọc Lan nhìn Lục lão phu nhân đang ngã trên mặt đất, dù sao tất cả mọi người đều phải chết.
Lão chủ chứa này ở hầu phủ những lúc khó khăn nhất, còn tiếc không chịu bỏ ra một đồng một xu.
Bây giờ liền để nàng mắt mở trừng trừng nhìn đống tiền tài này đều bị sung công.
Khiến lão chủ chứa keo kiệt này tức chết tươi.
Lục lão phu nhân chưa chết vì tức giận, mà vì tức giận mà sống lại.
Bà vừa tỉnh lại đã nghe Trần Ngọc Lan tố cáo mình có tư khố.
Tức giận đến mắng lớn Trần Ngọc Lan: "Ngươi con mụ độc này, chính ngươi mỗi ngày ép Án ca nhi đem tiền bạc về, hắn mới bị bức đến đường cùng.
Chính là con mụ độc này hại hầu phủ tan cửa nát nhà, ta liều mạng với ngươi."
Nói xong Lục lão phu nhân đứng dậy, giáng một tát vào mặt Trần Ngọc Lan.
Trần Ngọc Lan cũng sắp chết rồi, còn có thể quan tâm gì đến đạo lý hiếu kính hay mặt mũi nữa?
Vì thế, chỉ thấy quan binh vây thành một vòng, bên trong Lục lão phu nhân cùng Trần Ngọc Lan đánh nhau túi bụi.
Người Lục phủ đều im lặng đứng nhìn, không ai tiến lên can ngăn.
Sợ gây ra án mạng, đám lính kéo hai người ra, tiện tay mỗi người giáng vài roi.
Mặt cả hai đều bị xước xát, vết móng tay dài in dấu thấy mà giật mình.
Quả nhiên, ở địa khố của Thọ Khang Đường, toàn bộ bảo bối của Lục lão phu nhân đều bị lục soát ra.
Không chỉ có quan binh, mà ngay cả những người trong hầu phủ đều tặc lưỡi, lão phu nhân lại có nhiều vàng bạc châu báu đến vậy.
Bà ta đúng là thần giữ của!
Nhìn thấy nhiều châu báu đến vậy, Lục Yên Phương đã sớm sợ đến ngây người, lúc này như người vừa tỉnh sau cơn mơ, hai mắt sáng lên.
"Tổ mẫu, sao người giấu nhiều bảo bối đến vậy?" Lục Yên Phương bò tới bên cạnh lão phu nhân.
Nàng bỗng trở nên điên cuồng gào thét: "Sao người ác độc đến vậy? Ta là cháu gái ruột của người mà! Người chưa từng cho ta tiêu một đồng nào.
Mỗi lần ta đi trộm đồ trang sức của tiện nhân Giang Sở Vi, người lại mượn gió bẻ măng lấy một phần.
Ta nghĩ người thật sự đem tất cả tiền bạc trợ cấp cho hầu phủ.
Người lừa ta thật khổ! Tổ mẫu sao lại khiến chúng ta sống khổ sở như người ăn mày vậy?
Mỗi khi ra ngoài, bọn ta ai nấy đều là một lũ keo kiệt.
Chính vì thế ta mới đi trộm đồ trang sức của Giang Sở Vi.
Ai chẳng muốn sống đúng lý phải lẽ, ta ở trước mặt Giang Sở Vi không ngẩng đầu lên được, chẳng phải chỉ vì hầu phủ không có tiền sao?
Dựa vào cái gì Giang Sở Vi ở trước mặt ta cao cao tại thượng, chỉ vì ta phải nhờ vả cô ta bố thí.
Không ngờ chúng ta vốn dĩ không cần phải sống cuộc sống khổ cực như vậy, mà là do người bà lão này, người định mang số tiền này xuống mồ à?
Lẽ ra người phải dẫn dắt chúng ta sống cho tốt, nhìn xem chúng ta bị bức thành ra bộ dạng gì đây?
Tất cả đều là do người bà lão này gây ra, do người ích kỷ mà khiến chúng ta sống không ra người, không ra quỷ.
Chính người không dạy dỗ chúng ta tốt, từ nhỏ người chỉ dạy ta toàn là cách chiếm lợi người khác.
Bây giờ ta mới biết, ta không cần chiếm lợi ai cũng có thể sống rất tốt, lại càng không cần phải giống như chó vẫy đuôi mừng chủ đối với Giang Sở Vi.
Đại ca của ta cũng không cần phải vì tiền mà phạm trọng tội.
Người đáng chết bà lão, người hại chết chúng ta rồi!"
Tiếng khóc của Lục Yên Phương khiến người nghe thương tâm, người nghe rơi lệ.
Ngay cả đám quan binh cũng cảm thấy lời của Lục Yên Phương nói rất có đạo lý.
Thượng bất chính hạ tắc loạn, Lục lão phu nhân vốn là trụ cột của hầu phủ.
Chỉ cần bà sống ngay thẳng, thì con cháu đi sai đường cũng sẽ ít hơn.
Mọi người trong hầu phủ càng thêm phẫn uất.
Lúc bọn họ đang ăn muối dưa, thì lão phu nhân ôm bao nhiêu vàng bạc mà không chịu bỏ ra một đồng.
Trần Ngọc Lan càng thêm tức giận, con trai bà nếu biết lão bà kia có nhiều tiền như vậy, sao lại làm ra chuyện phải mất mạng như thế.
Bà ta nhổ một bãi nước bọt về phía lão bà.
Tống thị và Mạc thị càng kinh ngạc đến ngây người.
Lão bà kia cũng quá ích kỷ.
Thời gian nhị phòng tam phòng sống khổ cực thế nào chẳng lẽ bà ta không biết sao, để mặc con trai con gái của các nàng không có lấy một chút thức ăn mặn.
Mạc thị cũng qua đá hai chân vào lão bà.
Thực sự là quá đáng.
Tức đến mặt mũi già nua cũng không còn, Lục lão phu nhân thổ huyết rồi ngất lịm đi.
Lúc này, có một cái đầu đang ló đầu ra từ phía sau cây cột nhìn ngó xung quanh.
Mạc thị vừa thấy, lập tức hưng phấn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận