Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 20: Chống lưng (length: 7859)

"Ngươi tốt nhất thu liễm một chút!" Giang Sở Vi lạnh lùng nói.
Dạ Oanh khế ước bán thân nàng thu, nhưng dù sao cũng là người của Lâm Mộ Hành, thật sự thất thủ đánh chết Lục Yên Phương, cũng không có quá nhiều trở ngại.
Dự Vương sẽ không để cho ám vệ mà mình vất vả bồi dưỡng bị gãy ở hầu phủ.
Lục Yên Phương đột nhiên dừng lại định níu lấy tay Giang Sở Vi.
Ở hầu phủ, nàng biết rõ mình có trọng lượng gì.
Mặc dù là tiểu thư hầu phủ, cũng chỉ là công cụ để hầu phủ giành lợi ích.
Phụ thân hiện tại bên ngoài không được tốt lắm, ở nhà ngược lại nhất ngôn đường.
Thật sự muốn đối đầu với phủ tướng quân, ảnh hưởng đến lợi ích thiết thân của hầu phủ, cha nàng bảo con dâu bỏ rơi con gái cũng là điều ông ta có thể làm ra.
Nhưng nhìn những rương đồ tốt như nước chảy bị khiêng đi.
Lục Yên Phương đau lòng tột đỉnh.
Dạ Oanh thấy nàng không dám khóc lóc om sòm nữa, rất nhanh lại ẩn thân.
Lục Yên Phương không dám tiếp tục náo loạn nữa.
Nàng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn từng thùng châu báu chuyển đi.
Đợi từng món đồ đối chiếu với của hồi môn đơn, Giang Sở Vi nhìn thoáng qua Lục Yên Phương rồi nói với mọi người: "Đi, đi Cẩm Phúc Đường!"
Dù sao đã cùng mẹ chồng trở mặt thì cũng không cần để ý đến nhiều chuyện thế này nữa.
* Tiền viện * Hầu gia vừa định đi gặp mấy lão hữu của mình.
"Hầu gia, Dự Vương đến." Tiểu tư vội vã đến báo.
"Dự Vương?" Tay hầu gia run lên.
Dự Vương đến làm gì?
Hay là tên nghịch tử kia lại làm chuyện gì vô liêm sỉ nữa?
Lục hầu gia sợ hãi!
Giao thiệp với người hoàng thất, ông ta liền không tự chủ được muốn bỏ chạy.
Dự Vương là loại người nào? Một khi mất hứng, liền có thể lật tung hầu phủ.
"Chủ tử! Vương gia đến, ở tiền viện." Cùng lúc đó, Dạ Oanh cũng đang bẩm báo.
"Vương gia đến làm gì?" Giang Sở Vi kinh ngạc.
Vấn đề này không ai trả lời được.
Chuyện của chủ tử Dạ Oanh cũng không biết.
* Cẩm Phúc Đường * Trần Ngọc Lan thật vất vả dỗ dành hầu gia đi.
Chỉ cần hầu gia không ở nhà, hôm nay nàng ngược lại muốn xem thử xem, Giang Sở Vi có dám động vào một kim một chỉ của Cẩm Phúc Đường hay không.
"Ai ở tiền viện tiếp đãi?"
Thế tử lúc này còn đang trực.
"Hầu gia vừa mới đi ra ngoài lại quay trở lại." Dạ Oanh nói.
Giang Sở Vi: "Vương gia thật là đến khéo, vậy thì cứ để hắn xem một hồi trò hay đi!"
Xem ra Lục hầu gia muốn cố ý rời nhà, để tiếp theo Trần thị mới có thể bảo trụ của hồi môn ở Cẩm Phúc Đường.
Đối với việc cả nhà không biết xấu hổ thực hiện việc này, Giang Sở Vi không hề bất ngờ.
Ở Ngọc Uyển, hầu gia lo lắng mất mặt, dung túng cho Giang Sở Vi mang đi của hồi môn của con gái.
Hiện giờ biết rõ Giang Sở Vi muốn đến Cẩm Phúc Đường, hắn liền bắt đầu trốn tránh.
Dù sao hầu phủ còn cần chút mặt mũi, Cẩm Phúc Đường cần chút đồ tốt để giữ thể diện.
Chỉ cần Lục hầu gia không có ở đây, thì việc Trần thị làm những chuyện không biết xấu hổ sẽ không liên quan gì đến hắn.
Chỉ là, ai kêu ông ta vận khí không tốt, Dự Vương đến.
Trong lòng Giang Sở Vi thầm nghĩ: Dự Vương có phải đến tìm nàng không?
Dù sao từ lần gặp mặt kia, bọn họ cũng không có gặp lại nữa.
Không đến thì cũng thật khéo.
Nếu hầu gia muốn mặt mũi, vậy thì cho hắn chút mặt mũi.
Trần Ngọc Lan vừa thấy Giang Sở Vi đến, con ngươi đều đỏ lên vì tức giận.
Vì sao nàng lại trở nên tính toán chi li như vậy.
Chẳng lẽ cũng chỉ vì con trai lừa nàng?
Là do chính mình ngu xuẩn, không giữ được trái tim của trượng phu, việc này sao có thể trách con trai nàng?
Hiện giờ lại lấy điều này làm cái cớ nhất quyết không để quản gia trong phủ được yên, hôm nay liền để nàng quỳ xuống nhận lỗi.
Giang Sở Vi còn chưa lên tiếng, ma ma đã vội vàng đuổi tới: "Phu nhân, Dự Vương đến?"
"Ngươi nói ai đến?" Trần Ngọc Lan kinh ngạc!
Nàng biết chồng và con trai mình nặng bao nhiêu cân, làm sao có thể có quan hệ với Dự Vương.
Trong lòng Trần Ngọc Lan thấp thỏm, chẳng lẽ là Kha Nhi khi làm việc có chọc giận vương gia.
"Đi, đi bái kiến vương gia!" Trần Ngọc Lan cất bước đi.
"Ngươi ở đây làm gì vậy?" Trần Ngọc Lan không vui.
Thật ra nàng đang mừng thầm vì Dự Vương lúc này tới đây.
Mấy ngày nay Giang Sở Vi đặc biệt khó đối phó.
Nàng lo lắng đợi lát nữa tất cả của hồi môn đều bị mang đi.
Vương gia ở đây, nàng cũng sẽ ngại ầm ĩ chứ?
Dự Vương đến, với thân phận thế tử phu nhân, nàng cũng có thể đi chào.
Hạ Kỳ cảm thấy vương gia tới không đúng lúc, trên mặt rõ ràng là không vui.
Vương gia chỉ có thể làm hỏng việc.
Giang Sở Vi: "Đi thôi! Vương gia đến là chuyện tốt."
Hạ Kỳ: "Hắn sẽ giúp tiểu thư đòi lại của hồi môn sao?"
"Biết!" Giọng tiểu thư chắc chắn, khiến Hạ Kỳ lại vui vẻ trở lại.
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để trực tiếp đi đoạt lại.
Nhưng tất cả đều phải nghe tiểu thư.
Đi vào tiền sảnh, ánh mắt Dự Vương dừng trên mặt Giang Sở Vi.
Nhìn thấy nàng vẫn ung dung như vậy, Dự Vương có chút thở phào nhẹ nhõm.
Dạ Oanh đã truyền tin, tình cảnh của Giang đại tiểu thư ở hầu phủ không được tốt lắm.
Thế tử trong nhà cất giấu một người trong lòng, bị phát hiện gian tình sau đó thì hai người ngang nhiên tự tung tự tác.
Mà thế tử phu nhân mỗi ngày đều chỉ một mình trông phòng.
Nghe nói một mình trông phòng, trong lòng Dự Vương mơ hồ cảm thấy thoải mái.
Chỉ là trên mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Dạ Oanh cũng không biết liệu có phải nàng đã chọc vương gia tức giận hay không.
Chỉ nghe vương gia nói: "Về sau, trừ khi có người bắt nạt nàng, thì ngươi mới truyền tin trở về."
"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!"
"Sau này nàng là chủ tử của ngươi, ngươi phải lấy nàng làm đầu." Dự Vương lại nói thêm một câu.
"Dạ!" Lần này Dạ Oanh là kinh ngạc.
Nàng nghĩ là, vương gia muốn biết tin tức của tiểu thư, mới sắp xếp mình ở bên cạnh tiểu thư.
Xem ra, sau này nàng chỉ có thể báo cáo cho vương gia khi tiểu thư gặp nguy hiểm.
Dự Vương mở miệng: "Giang đại tiểu thư! Bản vương nghe nói ngươi có một bức bình phong bằng bạch ngọc, bản vương cũng muốn mở rộng tầm mắt, không biết có tiện không?"
Trần Ngọc Lan thường xuyên khoe khoang trong giới quý bà, chiếc bình phong này vậy mà lọt đến tai của Dự Vương.
Nhưng mà, Dự Vương cái gì tốt cũng từng thấy, sao lại để ý đến chuyện này?
Trần Ngọc Lan biến sắc, nàng nhìn về phía Dự Vương, vừa liếc nhìn Giang Sở Vi.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Dự Vương sớm không đến, muộn không đến, tại sao hôm nay lúc này lại đến.
Còn một mình hỏi chuyện về chiếc bình phong?
Trần Ngọc Lan nghi ngờ nhìn hai người, Giang Sở Vi cũng vừa hay nhìn nàng.
Sắc mặt Giang thị ung dung, không có một chút run sợ hay chột dạ nào.
Trần Ngọc Lan lắc đầu: Mình đang nghĩ gì vậy chứ?
Chỉ là một vị vương gia, vì sao lại không phóng khoáng, muốn xem một chiếc bình phong trong nhà người ta?
"Không tiện!" Trần Ngọc Lan còn đang suy đoán ý đồ của Dự Vương, Giang Sở Vi đã trực tiếp cự tuyệt.
Hầu gia kinh ngạc đến sững người.
Cái cô Giang thị này, có biết người trước mặt là ai không, nàng sao lại gan lớn như vậy.
Một chiếc bình phong có thể lọt vào mắt Dự Vương, là phúc của nàng rồi.
Dự Vương có vẻ không ngờ rằng Giang Sở Vi sẽ thẳng thừng cự tuyệt như vậy, không đợi hắn lên tiếng nữa, hầu gia đã nói: "Giang thị, ngươi làm sao thế, ngươi lại dám nói chuyện với Dự Vương bằng cái giọng điệu này?"
Thấy giọng điệu Lục hầu gia không vui, trên mặt Dự Vương lộ vẻ tức giận.
Hầu gia tưởng rằng Dự Vương đang giận Giang thị.
"Giang thị, vương gia muốn xem chiếc bình phong của ngươi là coi trọng ngươi, sao ngươi lại không biết điều như vậy."
"Con dâu cũng muốn cho vương gia xem, nhưng, bình phong không có ở tư khố của con dâu." Giang Sở Vi giải thích.
"A, là thế này à, bản vương nghe nói bình phong là của hồi môn của ngươi, lẽ nào đã được phủ tướng quân mang về rồi?"
Dự Vương cười như không cười.
Lúc này Giang Sở Vi mới phản ứng kịp, thì ra, Dự Vương thật sự đến để chống lưng cho nàng ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận