Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 49: Phản kích (length: 8954)

Hai người vừa nói vừa cười, rất nhanh đã đến phủ Thượng thư bộ Lại.
Cũng chính là phủ đệ của Diệp Hoan.
Trước cửa phủ Thượng thư vô cùng náo nhiệt, đều là các tiểu thư, phu nhân và thanh niên tài tuấn đến tham gia yến tiệc.
Phu nhân Thượng thư bộ Lại mở tiệc chiêu đãi, nhà nào mà không nể mặt.
Dù sao bộ Lại trông coi việc khảo hạch quan viên, ai cũng muốn nịnh bợ một phen.
Vân Thượng thư có uy vọng lớn trong kinh thành, chỉ nhìn sự náo nhiệt trước cửa hôm nay cũng có thể thấy được.
Diệp Hoan dẫn đầu nhảy xuống xe, các phu nhân tiểu thư quen biết đều lần lượt hướng nàng chào hỏi.
Dù sao đây là tiểu chất nữ mà Thượng thư phu nhân yêu thương nhất.
Diệp tiểu thư năm nay mười sáu tuổi mà vẫn chưa đính hôn, thật có không ít người đang để mắt tới.
Tiểu thư của Đại lý tự khanh, có chỗ dựa là phủ Thượng thư, lên kinh có thể tùy ý lựa chọn thanh niên tài tuấn.
Diệp Hoan cũng cười ngâm ngẩm đáp lễ.
Theo sau Giang Sở Vi được Thu Thư dìu xuống xe ngựa.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn qua.
Chỉ thấy một nữ tử hiện ra trước mắt, một thân váy dài màu xanh nhạt, bên hông thắt một chiếc dây lưng màu trắng ngà nhẹ nhàng bó sát vòng eo.
Hai bên tóc mai có vài sợi buông xuống, bay bay theo gió.
Một chiếc trâm bạch ngọc cài giữa búi tóc, càng lộ vẻ thanh lệ động lòng người.
Dưới hàng lông mi dài là một đôi mắt càng nhìn càng đẹp, khiến các tiểu thư, phu nhân phải ghé mắt nhìn, những thanh niên tài tuấn chờ vào phủ cũng đều ném tới những ánh nhìn thưởng thức.
Diệp Hoan nhìn phản ứng của mọi người, khẽ nói vào tai Giang Sở Vi: "Xem đi, ngươi sinh ra đã tuyệt sắc như vậy, mặc gì cũng là tâm điểm chú ý của mọi người."
Giang Sở Vi lên xe ngựa mới biết hôm nay là yến ngắm hoa.
Nàng liền lập tức kiểm tra trang phục trên người, Diệp Hoan nhìn thấu được sự lo lắng của nàng.
Liền lập tức vỗ ngực đảm bảo, nàng chắc chắn vẫn là đệ nhất tuyệt sắc của kinh thành.
Giang Sở Vi không muốn tranh cái danh này.
Bất quá hôm nay trang phục dù không tính là long trọng, cũng không đến mức thất lễ.
Diệp Hoan thấy được phản ứng của mọi người, ra vẻ rất tự hào, khiến Giang Sở Vi bật cười.
Có một người quan tâm mình như vậy, trong lòng Giang Sở Vi rất ấm áp.
Nếu không phải có nàng, Giang Sở Vi không biết đến bao giờ mới có thể chủ động tham gia những yến tiệc thế này.
Diệp Hoan khẽ nói: "Ta lo là gửi thiệp mời đi ngươi sẽ cự tuyệt, nên mới trực tiếp đến phủ tướng quân mang ngươi tới."
Nói xong còn ra vẻ dương dương đắc ý.
"Ta cảm ơn ngươi nha!" Giang Sở Vi cười nói.
"Hôm nay ngươi cứ đi theo ta, không ai dám khó dễ ngươi."
"Được!" Đối với hảo ý của Diệp Hoan, Giang Sở Vi đều đón nhận hết.
Chỉ là Diệp Hoan quá lạc quan.
Hai người đi trên hành lang dài lát đá, trên đường đều có người ném đến ánh mắt kinh diễm.
Có người nhìn rõ người là Giang Sở Vi liền nói: "Nàng đến làm gì? Không phải nàng nên vào chùa giải quyết cuộc đời sao? Thật là xui xẻo."
Giang Sở Vi coi như không nghe thấy, mặt không đổi sắc tiếp tục đi theo Diệp Hoan.
Diệp Hoan thì nhịn không nổi, định tiến lên thì bị Giang Sở Vi giữ lại: "Cứ coi như bị chó cắn một cái, chúng ta thật không nên cắn lại."
Diệp Hoan cười một tiếng: "Đúng là lý lẽ đó."
Hai người không để ý, những người kia tự chuốc lấy mất hứng.
Thượng thư phu nhân chia yến tiệc ra làm hai khu: khách nam và khách nữ.
Thấy Diệp Hoan đến, bà lập tức nghênh đón: "Ngươi cái đứa nhỏ này, khách đã đến hết rồi, nhanh đi giúp ta tiếp đón khách."
Diệp Hoan: "Cô, đây là khách quý hôm nay con muốn đi cùng, người đừng hòng có ý đồ gì với con nhé."
Vân phu nhân kinh ngạc nhìn về phía Giang Sở Vi.
"Vân phu nhân tốt!" Giang Sở Vi hành lễ.
"Ôi chao, thật là khách quý, mời, mời, đến ngồi bên này." Vân phu nhân nhiệt tình kéo tay Giang Sở Vi dẫn đến vị trí.
Nơi này vẫn còn mấy chỗ trống.
"Khó trách sáng sớm đứa nhỏ này đã không thấy tăm hơi, thì ra là đi đón Giang tiểu thư."
Giang Sở Vi nhìn về phía Vân phu nhân, thấy bà nhiệt tình không giả tạo, ngoan ngoãn đi theo.
"Hai đứa nói chuyện đi, cô đi tiếp khách." Nói xong, Vân phu nhân cười đi.
Diệp Hoan nhanh tay hái một quả mơ đưa tới: "Đến, nếm thử, đây là đồ từ đất Thục mang tới đấy."
Giang Sở Vi cầm lấy: "Ừm, chua chua ngọt ngọt, ngon lắm."
Hai người đang ăn ngon lành.
"Giang tiểu thư thật đúng là không hiểu chuyện, hôm nay là trường hợp gì mà một người từng hòa ly như cô cũng có thể tới sao?"
Giang Sở Vi ngẩng đầu lên, lại là cái người đáng ghét vừa nói những lời vô nghĩa kia.
"Thế nào, Sở Vi là khách ta mời tới, ta mời ai còn cần ngươi đồng ý sao?" Diệp Hoan vừa thấy là Diêu Nhược Phượng, lập tức tức giận nói.
Vừa nãy chính là ả ta đang ở đó ba hoa.
Diêu Nhược Phượng không chịu im miệng: "Diệp Hoan, ta cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi mà chơi với nàng, sau này chuyện chung thân của ngươi sẽ rất khó khăn."
Diệp Hoan: "Diêu Nhược Phượng, ta hỏi ngươi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi, chắc phải lớn hơn ta hai tuổi ấy nhỉ, ngươi với Sở Vi bằng tuổi, ngươi không chơi với Sở Vi thì vì sao chuyện hôn sự của ngươi lại khó khăn đến thế?"
"Ngươi! Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!" Diêu Nhược Phượng chỉ vào Diệp Hoan.
Diệp Hoan cũng không khách khí: "Cút!"
Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Những yến tiệc kiểu này đều có ý định làm mai mối cho những người trẻ tuổi triển vọng.
Trong lòng các phu nhân tiểu thư cũng khó chịu, không hiểu sao Vân phu nhân lại không kiêng dè, lại còn mời Giang tiểu thư đến trong dịp thế này, quả thực sẽ mang lại xui xẻo.
Giang tiểu thư cũng chẳng có chút tự hiểu mình.
Hòa ly rồi thì nên tránh đi mới phải, lại còn ra mặt đến phủ Thượng thư.
Có rất nhiều người mang tâm thế xem kịch vui.
Diêu gia nhị tiểu thư kia thì ngu ngốc thật, nhưng lời nói cũng có lý.
Lúc này có một giọng phụ họa: "Đúng thế, Diệp tiểu thư, Diêu tiểu thư không sai đâu, cô thực sự nên suy nghĩ cho danh tiếng của mình, cô mà dính vào nàng ta sẽ xui xẻo đó."
Người lên tiếng chính là Tôn Mỹ Vân, người luôn không hợp với Giang Sở Vi.
Diệp Hoan có chút nóng nảy, nàng vất vả lắm mới mang được Giang Sở Vi tới, không phải là để cho người khác làm nhục.
Giang Sở Vi lắc đầu: "Không sao!"
Diệp Hoan lo lắng những người này sẽ thực sự làm tổn thương đến Giang Sở Vi.
Nàng đã nhìn ra, trên yến tiệc có rất nhiều người mang tâm thế này.
Vừa rồi cô để hai người ngồi vào chỗ này, những người bên cạnh đều lặng lẽ ngồi ra xa.
Diệp Hoan âm thầm lo lắng, phụ nữ vốn đã không dễ, vậy mà còn khó dễ nhau, những người làm khó nhau nhất lại thường chính là phụ nữ.
Tôn Mỹ Vân thấy Giang Sở Vi vẫn tiếp tục ăn điểm tâm, có vẻ không bị ảnh hưởng một chút nào.
"Nghe nói Giang tiểu thư và Diệp tiểu thư là bạn khuê mật, vì sao không nghĩ cho Diệp tiểu thư, cô không biết việc cô tới dự tiệc sẽ hại Diệp tiểu thư sao?"
Tôn Mỹ Vân dứt khoát đứng cùng phe với Diêu Nhược Phượng, từ trên cao nhìn xuống Giang Sở Vi.
Diệp Hoan muốn khóc đến nơi.
Sao hai người này lại độc ác như vậy?
Sở Vi đã đủ khổ sở rồi, còn cố tình xát muối vào vết thương của nàng.
Giang Sở Vi ngước mắt nhìn Diêu Nhược Phượng: "Xin hỏi Diêu tiểu thư, hôm nay ta không đến yến tiệc thì cô có thể tìm được lang quân như ý sao? Ba năm nay, ta đâu có gặp cô ở yến tiệc nào, chẳng phải cô vẫn ế sao? Rốt cuộc ai mới là người xui xẻo?"
Diêu Nhược Phượng bị nàng làm tức giận không nói được lời nào.
Nàng không lấy được chồng, là do nàng không để mắt đến người khác, người duy nhất nàng muốn lấy thì lại làm lơ nàng.
Chuyện đâu có như Giang Sở Vi nói là không ai muốn.
Bất quá hôm nay bị Giang Sở Vi nói vậy, cái mác không ai muốn kia thực sự bị in vào người nàng rồi.
Ánh mắt của mọi người đánh giá Diêu Nhược Phượng: Diêu tiểu thư này lớn thế rồi, vậy mà đúng là chưa ai hỏi, xem ra có chuyện gì uẩn khúc. Phải nhắc nhở con cháu trong nhà đừng bị dây vào mới được.
Diêu Nhược Phượng bị nhìn đến đỏ mặt, vội vàng xách váy bỏ chạy.
Giang Sở Vi lại nhìn sang Tôn Mỹ Vân: "Diệp Hoan và ta tình như tỷ muội, đến nàng còn không ghét bỏ ta, ngươi ở đây quản chuyện bao đồng làm gì? Nhà ngươi ở ven biển hả? Lo xa thế."
Diệp Hoan lập tức nói: "Đúng vậy, ta còn chẳng bận tâm, ngươi có phải rảnh rỗi đến mức thích xen vào việc của người khác không. Tôn tiểu thư như vậy thật không nên, chả khác gì phường đàn bà đanh đá."
Tôn Mỹ Vân tức đến dậm chân, làm sao có thể so sánh nàng với đàn bà đanh đá ngoài phố, thực sự quá sỉ nhục người.
Sau này, người ta chỉ cần nhắc đến tiểu thư nhà họ Tôn, là lại nhớ đến mụ đàn bà đanh đá, con gái nhà họ Tôn có còn muốn lấy chồng nữa không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận