Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 96: Dốc lòng hướng phật (length: 7795)

Thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông!
Hoàng thượng phất tay áo bỏ đi, Uông Đắc Phúc vội vàng đuổi theo.
Trong không khí mùi máu tươi rất lâu không tan đi.
Hoàng hậu chậm rãi đứng lên, một trận choáng váng.
Nàng lòng bàn tay bóp ra máu.
Thật là đáng buồn a!
Nàng mới là thê tử của hoàng thượng, nhưng hoàng thượng chưa từng thiên vị nàng như vậy.
Hoàng thượng vậy mà vì trút giận cho Mai phi, không phân đúng sai, tùy tiện xử trí một tài tử.
Đợi trong đại điện không còn một bóng người, Cam ma ma tiến lên đỡ: "Nương nương! Về cung thôi."
Hoàng hậu thân hình lung lay: "Đi thôi!"
Cam ma ma biết hoàng hậu thất vọng điều gì.
Nàng cũng không biết khuyên thế nào.
Từ lần đầu tiên gặp hoàng thượng, hoàng hậu đã toàn tâm toàn ý hướng về hắn.
Nàng giống như Ngô tài nhân, cũng là con gái tri phủ.
Khi đó, hoàng thượng cơ sở chưa vững, các thế gia đều muốn nhét con gái quý tộc vào hậu cung, muốn mưu một chỗ dựa cho gia tộc.
Hoàng thượng không muốn giống tiên hoàng làm hoàng đế bù nhìn.
Ngoại thích nắm quyền là khổ, hoàng thượng đã sớm nhìn thấu từ khi còn là hoàng tử.
Hắn tranh giành ngôi vị hoàng đế từ núi thây biển máu, sẽ không chắp tay dâng cho ngoại thích.
Vì thế, hắn lập con gái tri phủ làm hoàng hậu.
Khi đó hoàng hậu nghĩ rằng hoàng thượng yêu mình giống như nàng yêu hắn.
Nào biết, hoàng thượng chỉ coi nàng là con dao đối phó với thế gia.
Hoàng thượng chưa từng làm chỗ dựa cho nàng.
Khi đối mặt với sự bao vây tiễu trừ của các thế gia, hoàng hậu bị đánh cho luống cuống tay chân.
Hoàng thượng luôn thờ ơ lạnh nhạt.
Chỉ là hoàng thượng còn chưa muốn mất con cờ này.
Mới giúp nàng chặn một chút gió tanh mưa máu ở thời khắc cuối cùng.
Mấy năm nay, hoàng thượng thấy nàng khổ, chưa bao giờ an ủi vỗ về.
Thậm chí khi bị thế gia bắt nạt, hoàng thượng còn có thể bóng gió nói vài câu hoàng hậu chỉ có danh tiếng mà không có đầu óc.
"Ma ma, sao hoàng thượng lại có ác tâm như vậy? Trước kia ta cứ nghĩ hắn là người máu lạnh, cho đến khi Thần Phi xuất hiện, ta mới biết hoàng thượng cũng biết lấy lòng phụ nữ."
Nước mắt hoàng hậu vội vã rơi xuống.
"Nương nương! Những chuyện đó qua rồi." Cam ma ma đau lòng nhìn hoàng hậu.
Nhưng hoàng hậu đã mở miệng nói không ngừng.
"Khi Thần Phi được sủng ái, ta sống không bằng chết. Sau này, hoàng thượng cũng vì Trịnh quý phi gài bẫy hãm hại mà không hỏi han gì, trực tiếp đánh Thần Phi vào lãnh cung, giống hệt như hôm nay."
"Khi đó, ta liền biết, trong lòng hoàng thượng chỉ có chính mình, tất cả chúng ta đều chỉ là đồ chơi trong mắt hắn."
"Nương nương! Cẩn thận lời nói!" Cam ma ma đuổi mọi người ra ngoài.
Nếu lời này bị người có tâm nghe được, truyền đến tai hoàng thượng, nương nương càng khiến hoàng thượng không vui.
"Nếu hoàng thượng không thích ta, sao còn diễn kịch ở bên ngoài? Quan viên khắp kinh thành đều tưởng hậu cung phi tần không ai bằng ta. Hoàng thượng thật là mưu tính giỏi!"
"Nương nương! Ngài còn có Thái tử mà." Cam ma ma vội ngắt lời.
"Phải! Ta còn có Thái tử, còn có hoàng tôn." Hoàng hậu lau nước mắt.
"Mai phi được sủng ái thì thế nào? Có vết xe đổ của Thần Phi, sủng phi đều không có kết cục tốt." Vừa nói, lòng nàng vừa đau nhói.
Ít nhất, Thần Phi còn nhận được sủng ái của hoàng thượng, còn nàng, cả đời này chẳng có gì.
"Đi! Đến Đông cung." Hoàng hậu đã rất nhiều ngày không gặp Thái tử.
Hoàng hậu vừa bước vào Đông cung, từng đợt hương đàn xộc vào mũi.
Người không biết còn tưởng rằng đã đi vào chùa miếu.
Cung nữ thái giám vừa thấy hoàng hậu, kinh sợ quỳ xuống.
"Thái tử đâu?" Hoàng hậu không giấu được sự tức giận.
Đây là cái thứ nghiệt gì?
Một Đông cung tốt đẹp lại bị Thái tử làm thành như vậy.
"Nương nương bớt giận! Thái tử chỉ là hồ nháo trong Đông cung một chút thôi, bên ngoài không có tin đồn gì đâu." Cam ma ma vội biện giải cho Thái tử.
Thái tử ở Phượng Nghi Cung hầu như do một tay Cam ma ma nuôi dưỡng.
Kỳ thật, Thái tử đi vào đường cùng hiện tại có liên quan không nhỏ đến Hoàng hậu.
Lời này nàng chỉ dám nghĩ trong lòng.
Hoàng thượng không thích hoàng hậu, sự chú ý dành cho hoàng trưởng tử này cũng rất ít.
Hoàng thượng lập Thái tử từ sớm, nhưng kể từ khi mẫu tử ở trong cung cô độc, trong hoàng cung không nhận được đãi ngộ mà Thái tử nên có.
Hoàng hậu cũng biết, việc lập Thái tử cũng giống như việc nàng được lập làm hoàng hậu, chỉ là kế sách tạm thời của hoàng thượng.
Vị trí Thái tử tuyệt đối không thể rơi vào tay mẫu tộc của quý phi Trịnh Quốc công phủ và mẫu tộc của thái hậu Túc Quốc công phủ.
Hoàng hậu đặt kỳ vọng vào Thái tử, chỉ cần Thái tử đứng lên được, hoàng thượng nhất định sẽ trọng dụng hắn.
Chỉ cần hoàng thượng còn kiêng kỵ thế gia, việc Thái tử đăng cơ sẽ là chuyện đương nhiên.
Vì vậy, hoàng hậu liều mạng dạy dỗ Thái tử, muốn cho hoàng thượng thấy, con trai nàng là người có thể gánh vác giang sơn Đại Khánh.
Chỉ là Thái tử thân thể suy nhược, làm sao chịu được áp lực cao của hoàng hậu?
Thái tử càng ngày càng yếu, ngủ không yên, tinh thần ngày càng sa sút.
Sau này càng khiến hoàng thượng không hài lòng.
Dù ở triều đại nào, hễ lập thái tử, hoàng đế đều tự mình bồi dưỡng, để hắn có thể tự đảm đương một phương khi lớn lên.
Mà hoàng thượng chưa bao giờ coi Thái tử là hoàng đế tương lai để bồi dưỡng.
Hoàng thượng cảm thấy, mọi chuyện còn sớm.
Hắn lập Thái tử chỉ là kế sách tạm thời, chỉ cần lập trữ sớm, sẽ giảm bớt tâm tư tranh quyền đoạt lợi của Trịnh Quốc công phủ và Túc Quốc công phủ.
Nếu hai nhà dám tranh vị trí quân vương một cách công khai, đó chính là đại nghịch bất đạo.
Thái tử cũng giống như hoàng hậu, trở thành con cờ chặn đao của hoàng đế.
Chỉ là Thái tử tính tình không mạnh mẽ như hoàng hậu.
Từ nhỏ hắn đã yếu ớt, ngoài mẫu hậu ra, tất cả đều ngóng trông hắn chết.
Khi còn nhỏ, Thái tử không hiểu những toan tính trên triều đình.
Sau khi lớn lên, Thái tử biết mình là con cờ trong ván cờ của phụ hoàng và thế gia.
Hắn cảm thấy nỗ lực cũng vô nghĩa.
Với thế lực gia tộc của hoàng hậu, mình căn bản không đấu lại được các huynh đệ.
Một nửa triều đình là người của Trịnh Quốc công phủ, một nửa là người của Túc Quốc công phủ.
Thái tử từ khi hiểu chuyện, liền bắt đầu cam chịu.
Hiện giờ hắn một lòng hướng Phật, chỉ ở trước Phật tổ, hắn mới được một chút bình yên.
"Lâm Mộ Cảnh, ngươi ra đây!" Hoàng hậu lớn tiếng quát tháo.
Cứ như vậy, Đông cung sẽ thành của người khác.
"A Di Đà Phật!" Lập tức một thân hình gầy gò lảo đảo bước ra.
Hoàng hậu kinh ngạc: "Cảnh Nhi, sao con lại thành ra thế này?"
Thái tử mặc một thân áo trắng, hai tay chắp lại, không phải đầu trọc, cực giống hòa thượng trong chùa.
Hoàng hậu lùi lại một bước, đây là Cảnh Nhi của nàng sao?
Chỉ thấy hốc mắt hắn lõm sâu, hai mắt đờ đẫn, mặt gầy gò không còn thịt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Cảnh Nhi, sao con phải khổ như thế! Con muốn mẫu hậu sống thế nào đây?"
Hoàng hậu ôm Thái tử gào khóc.
Nàng đã làm cái nghiệt gì? Sau này hai mẹ con bọn họ nên đi đâu?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận