Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử
Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 101: Nghiêm thế tử tái nhậm chức (length: 14854)
Lâm Mộ Hành khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thoáng qua khó nhận thấy.
Hắn chậm rãi bước đi, đến bên cạnh Cẩm Vương, hạ giọng nói: "Cẩm Vương huynh, nếu không còn chuyện gì khác, bản vương xin phép đi trước. Về việc hạ độc, bản vương tin rằng chân tướng sẽ sớm được làm sáng tỏ."
Nói xong, hắn hướng khu vực khách nữ mà đi.
Giang Sở Vi đang bắt mạch cho mọi người liền lập tức dừng mọi việc trong tay.
Những người này đều không có gì đáng ngại.
Giang Sở Vi có giải dược, nhưng ở Cẩm Vương phủ, nàng sẽ không can thiệp.
Dự Vương cùng Giang Sở Vi quay người rời đi, khi đi ngang qua Cẩm Vương, Lâm Mộ Hành nói nhỏ: "Cẩm Vương huynh! Thuốc còn lại nên cẩn thận, lần sau sẽ không chỉ là choáng váng đầu đâu."
Cẩm Vương kinh hãi, hắn đều đã biết.
Lâm Mộ Hành cong môi cười một tiếng, chậm rãi đi ra cửa.
Giang Sở Vi coi Cẩm Vương như không thấy, Cẩm Vương nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Cẩm Vương ghen tị nhìn Dự Vương rời đi, không có được Giang Sở Vi là điều hắn không cam tâm nhất, hắn tức giận trừng mắt nhìn tại chỗ mà không làm gì được.
Đợi Lâm Mộ Hành rời đi, sắc mặt Cẩm Vương trở nên âm trầm vô cùng.
Hắn quay sang nói nhỏ với thân tín bên cạnh: "Phái người ngầm điều tra Lâm Mộ Hành, ta tuyệt đối không tin việc này không liên quan gì đến hắn."
Một buổi yến tiệc nhìn như đơn giản, lại đã dẫn đến xung đột kịch liệt như vậy. Mà đằng sau đó, dường như ẩn chứa càng nhiều âm mưu không muốn ai biết...
Sau khi thân tín nhận lệnh, lặng lẽ lui ra. Cẩm Vương trong lòng thầm tính toán, chuyện lần này nhất định phải điều tra cho ra ngọn ngành.
Vì sao Dự Vương lại rõ tường về chuyện độc dược như vậy?
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, dường như muốn xuyên thấu hư không trước mắt, đến thẳng kẻ chủ mưu phía sau màn.
Chỉ là hắn dường như đã quên một điều, kẻ đầu tiên hạ độc muốn hại Lâm Mộ Hành chính là hắn.
Ở một bên khác, Lâm Mộ Hành cùng Giang Sở Vi đi ra khỏi phòng yến tiệc. "Vì sao vừa nãy không nói ra chuyện giải dược tại bữa tiệc?" Lâm Mộ Hành khó hiểu hỏi.
Giang Sở Vi khẽ thở dài, "Chuyện này liên lụy rất lớn, nếu ở trước mặt mọi người nói ra giải dược, e rằng sẽ rước họa vào thân."
Lâm Mộ Hành gật đầu, hắn hiểu được những lợi hại trong đó. Sau khi hai người im lặng một lát, Giang Sở Vi ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong mắt ánh lên một tia lo lắng, "Không biết phong ba này bao giờ mới có thể bình ổn..."
"Không sao cả, các triều đại đổi thay, tranh đoạt ngôi vị luôn luôn thảm khốc, ta nhất định sẽ bảo vệ Vi Nhi được an toàn." Lâm Mộ Hành nói.
Yến tiệc ở Cẩm Vương phủ kết thúc qua loa.
Không biết người nào đã để lộ tin tức ra ngoài.
Mọi người ở Cẩm Vương phủ không phải đau bụng, mà là bị hạ nhân của Cẩm Vương phủ hạ độc.
"Nghe nói độc này lần đầu không sao, nếu không cẩn thận ăn phải lần nữa, nhất định sẽ trúng độc mà chết."
Các khách khứa dự tiệc đều hoảng sợ không thôi suốt một ngày.
Cẩm Vương bị các đại thần tố cáo.
Ngự sử không hề nương tay, mắng Cẩm Vương một trận tơi bời.
Hoàng đế vào triều nghe thấy đại thần mắng nhi tử mình thì nổi giận lôi đình suốt hai canh giờ.
Hoàng đế còn không thể phản bác.
Cẩm Vương thấy mình tự rước họa vào thân, oán hận Dự Vương đến nghiến răng nghiến lợi.
Các đại thần mang theo gia quyến nườm nượp đến cửa xin thuốc.
Không biết có chuyện gì xảy ra, việc Lan Châu cứu chữa người bệnh lại bị người đào lên.
Còn có thế tử Vĩnh Ninh hầu phủ hiện giờ có thể đi đứng chạy nhảy, lại là do Giang tiểu thư phủ tướng quân chữa khỏi.
Trong lúc nhất thời danh tiếng phủ tướng quân càng là tăng vọt, cửa phủ tướng quân gần như bị đạp đổ.
Mọi người đều đến cầu thuốc.
Nghe nói y thuật Giang tiểu thư so với cả ngự y còn giỏi hơn.
Về sau, Giang tiểu thư trở thành Dự Vương phi, người trạch tâm nhân hậu như vậy, nhất định sẽ mang lại phúc đức cho càng nhiều người.
Trong nhất thời danh tiếng Cẩm Vương và Dự Vương xoay chiều một cách trái ngược.
Tin tức truyền đến tai Trịnh quý phi.
"Giang Sở Vi? Nàng đi Nam Châu chữa bệnh sao?" Trịnh quý phi thế nào cũng không dám tin tưởng, trước kia có nghe nói qua, tiểu thư phủ tướng quân sau khi gả vào Bình Dương hầu phủ thì thật sự thành trò cười của kinh thành.
Người này sao có thể thay đổi lớn đến vậy?
Ngày yến tiệc ở Cẩm Vương phủ, Trịnh quý phi không có đến.
Hoàng thượng không xuất cung, nàng thân là phi tử cũng không tiện xuất đầu lộ diện.
Ánh mắt Trịnh quý phi lóe lên, sau khi suy nghĩ một lát, nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn khó nhận thấy.
Nàng thầm nghĩ, Giang Sở Vi này ngược lại lợi hại, nhị gả mà còn được Dự Vương coi trọng.
Hiện giờ còn được lòng dân, thu phục được không ít đại thần cho Dự Vương. Nếu như có thể vì nàng mà sử dụng...
Nhưng là, Cẩm Vương không có thành công, nàng cũng sắp sửa gả cho Dự Vương rồi.
Bọn họ chỉ có thể đứng ở hai đầu chiến tuyến.
Nghĩ đến đây, Trịnh quý phi quyết định phái người âm thầm điều tra Giang Sở Vi, xem hắn đã làm bao nhiêu chuyện cho Dự Vương.
Hiện giờ nàng hối hận điên cuồng.
Sao lại không giúp nhi tử đoạt nàng về?
Nếu Giang Sở Vi có thể đứng về phía Cẩm Vương, như vậy đối với danh tiếng Cẩm Vương mà nói, lúc này sẽ có trợ giúp rất lớn.
Liên quan đến địa vị của nàng ở trong cung cũng sẽ lên theo.
Trịnh quý phi lập tức phái thân tín đi trước Nam Châu điều tra Giang Sở Vi. Thế nhưng, nhiều ngày sau, tin tức thân tín hồi báo lại làm nàng chấn động.
Thì ra, Giang Sở Vi ở Nam Châu đã cứu chữa vô số bệnh nhân, y thuật của nàng cao siêu, được dân chúng hết mực kính trọng.
Trịnh quý phi ý thức được, lực ảnh hưởng của Giang Sở Vi hiện giờ đã không thể khinh thường, nếu không thể kéo nàng về phe mình, e rằng tương lai sẽ gây uy hiếp rất lớn cho Cẩm Vương.
Người như vậy lôi kéo không được thì hủy diệt.
Cùng lúc đó, Giang Sở Vi không hề hay biết mình đã lọt vào mắt xanh của Trịnh quý phi. Nàng ở phủ tướng quân an tâm chờ ngày xuất giá.
* Sau khi yến tiệc ở Cẩm Vương phủ hơn một tháng, phủ tướng quân lại nhận được một thiệp mời.
Thế tử Vĩnh Ninh hầu phủ đã hồi phục.
Đây là một chuyện đại hỉ, phu nhân Vĩnh Ninh hầu muốn chiêu cáo thiên hạ.
Con trai nàng cuối cùng cũng khỏi bệnh, vị trí thế tử của Vĩnh Ninh hầu phủ, ai cũng đừng hòng chiếm đoạt.
Những chuyện phiền lòng trong nhà cũng được bà thu xếp đâu vào đấy.
Thế tử hiện giờ đã khỏe rồi.
Hầu phu nhân đối với Vĩnh Ninh hầu hoàn toàn tuyệt vọng.
Thu dọn những thiếp thất của hắn cũng không chút nương tay.
Nhi tử chính là chỗ dựa của bà.
Hầu phu nhân hiện giờ hoàn toàn không coi Vĩnh Ninh hầu ra gì.
Nghiêm Dữ An được hoàng thượng coi trọng, không hề nhờ Vĩnh Ninh hầu mưu được vị trí thị vệ ngự tiền.
Đây là một chức vị ai cũng ao ước không được.
Vĩnh Ninh hầu hiện giờ cũng phải nhìn sắc mặt của con trai.
Hầu phu nhân hiện giờ luôn tươi cười rạng rỡ, bà mời các quan lại quyền quý trong kinh, chuẩn bị mở tiệc linh đình ăn mừng.
Tại yến tiệc, Hầu phu nhân tự hào tuyên bố thế tử đã bình phục, mọi người rối rít chúc mừng.
Vĩnh Ninh hầu nhìn đứa con trai tràn đầy sinh khí, trong lòng vừa vui mừng vừa có chút thất vọng.
Còn Nghiêm Dữ An thì ở một bên lặng lẽ quan sát tất cả, hắn biết mẫu thân những năm này không dễ dàng gì, trong lòng thầm thề, nhất định phải bảo vệ mẫu thân thật tốt.
Giang Sở Vi và Dự Vương đến trước sau.
Nghiêm Dữ An nhìn thấy bóng dáng thanh lệ kia, trong lòng hụt hẫng.
Việc hôn sự của nàng và Dự Vương, vậy mà do mẫu thân cầu đến.
Mẫu thân ở trước mặt hắn cười rạng rỡ nói làm một chuyện tốt, sau khi biết là việc hôn sự của Giang Sở Vi, Nghiêm Dữ An suýt chút nữa ngất xỉu.
Mẫu thân thật đúng là không có một chút nhãn lực nào.
Nghiêm Dữ An định đợi sau khi mình hoàn toàn khỏe hẳn sẽ mặt dày đi cầu hoàng thượng tứ hôn.
Vĩnh Ninh hầu sẽ không cho hắn cưới một phụ nữ đã qua một đời chồng.
Chỉ có cầu được thánh chỉ tứ hôn, Vĩnh Ninh hầu mới không dám cãi lời.
Hắn muốn cùng Giang tiểu thư đã cho hắn cuộc đời thứ hai sống đến hết đời, hắn muốn che chở nàng cả đời.
Chỉ là ý nghĩ này vừa mới nảy sinh đã bị chính mẫu thân của mình dập tắt.
Nghiêm Dữ An chỉ đành chôn sâu mối tâm tư này ở trong lòng.
Hắn chắp tay hành lễ với Dự Vương: "Vương gia, mời ngồi vào!"
Nghiêm phu nhân nhiệt tình nắm tay Giang Sở Vi, giới thiệu nàng với các phu nhân thế gia.
Nghiêm phu nhân không biết rằng, các phu nhân này sớm đã quen biết Giang Sở Vi.
Mấy ngày trước các nàng đã tranh nhau chen lấn đến phủ tướng quân rồi.
Bất quá mọi người đúng là "vết thương lành đã quên đau", vậy mà đã chịu thiệt thòi lớn ở Cẩm Vương phủ, vẫn vui vẻ đến tham dự yến tiệc của Vĩnh Ninh hầu phủ.
Các phu nhân đều nhiệt tình chào hỏi Giang Sở Vi, tranh nhau hỏi han ân cần, khiến Vĩnh Ninh hầu phu nhân ngơ ngác.
Bà không có đến yến tiệc ở Cẩm Vương phủ, nghe nói có rất nhiều người bị trúng độc.
Hôm nay bà còn nghĩ rằng có rất nhiều phu nhân thế gia sẽ không nể mặt.
Không ngờ người đến còn nườm nượp.
Vĩnh Ninh hầu biết, là vì con trai mình đã là thị vệ ngự tiền.
Các phu nhân thế gia đều rất tinh!
Viên thế tử là người thường xuyên ra vào ngự tiền.
Hắn chỉ cần lỡ lời khen ai, hoàng đế có lẽ sẽ để trong lòng.
Giang Sở Vi mỉm cười đáp lại lời hỏi han ân cần của các vị phu nhân, ánh mắt của nàng nhưng vẫn luôn dừng ở Nghiêm Dữ An cách đó không xa.
Nàng nhận thấy trong ánh mắt hắn có một chút thất vọng, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Lúc này, một vị phu nhân mặc trang phục lộng lẫy đến gần Giang Sở Vi, nhỏ giọng nói: "Giang tiểu thư, thật là chúc mừng nàng. Có thể trở thành Dự Vương phi, đúng là chuyện mà bao nhiêu cô nương ao ước."
Giang Sở Vi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đa tạ phu nhân. Bất quá, mối hôn sự này cũng là duyên phận an bài."
Phu nhân cười cười, nói tiếp: "Nhân tiện, ta ngược lại nghe được một số tin đồn thú vị. Nghe nói ở yến tiệc Cẩm Vương phủ, có người trúng độc?"
Giang Sở Vi trong lòng chấn động, nàng tự nhiên biết ở buổi yến tiệc đó đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cố gắng trấn tĩnh nói: "Ừ, quả thật có chuyện như vậy."
"Bất quá, tình huống cụ thể ta cũng không quá rõ ràng."
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tuy rằng bên ngoài nghe đồn đúng là phủ tướng quân phủ truyền đi.
Cẩm Vương hiện giờ chịu quá lớn đả kích, hiện giờ đều không thể nào đi ra.
Giang Sở Vi biết hắn đang chờ đợi thời cơ.
Đợi đến sự việc dần dần bị mọi người phai nhạt, hắn lại sẽ nhúc nhích đứng lên.
Phu nhân ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, "Ha ha, Giang tiểu thư không cần lo lắng. Tượng Dự Vương thân phận như vậy tôn quý, đương nhiên sẽ xử lý tốt hết thảy." Nói xong, liền xoay người rời đi.
Giang Sở Vi không biết người này, cũng không biết nàng cố ý đến nói những lời này đến cùng là ý gì?
Mặc kệ hắn đi, hiện giờ Dự Vương phủ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Giang Sở Vi cũng sẽ không ngốc đến để cho người khác nắm được thóp.
Nghiêm thế tử chỉ là cùng Giang Sở Vi chào hỏi về sau, không có lại gây rối cho Giang Sở Vi.
Yêu là khắc chế, chỉ cần đối phương sống tốt; không quấy rầy mới là lựa chọn sáng suốt.
Nghiêm thế tử sẽ đem một phần tình cảm này vĩnh viễn chôn ở đáy lòng.
Bởi vì Dự Vương là vị hôn phu của Giang Tử Vi, Nghiêm thế tử liên quan đến Dự Vương cũng đặc biệt có cảm tình.
Hắn không có đố kỵ, có chỉ là hâm mộ, còn có yêu ai yêu cả đường đi.
Yến hội ở Vĩnh Ninh hầu phủ rất thành công.
Nghiêm thế tử uy vũ hùng tráng, khác với vẻ liếc mắt qua loa khi bị thương trước kia.
Hiện giờ cũng thành nhân vật nổi tiếng ở kinh thành.
Muốn kết thân với Vĩnh Ninh hầu phủ nhiều vô kể.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Giang Sở Vi ở phủ tướng quân yên tĩnh sinh hoạt. Thế mà, nàng từ đầu đến cuối không thể quên những lời vị thần bí phu nhân kia đã nói. Dự Vương rốt cuộc sẽ xử lý hết thảy như thế nào đây? Trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc.
Không lâu, trong kinh thành truyền ra tin tức, Cẩm Vương vì có hiềm nghi hạ độc nên bị giam lỏng ở trong nhà. Giang Sở Vi nghe được việc này, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Xem ra, Dự Vương quả nhiên có thủ đoạn của hắn.
Còn Nghiêm thế tử, âm thầm quan tâm cuộc sống của Giang Sở Vi. Hắn biết mình không thể chen chân vào giữa nàng và Dự Vương, nhưng hắn nguyện ý âm thầm bảo vệ nàng. Có lẽ, đây chính là cách hắn biểu đạt tình yêu.
Hôm nay, Giang Sở Vi vẫn như thường ngày tản bộ trong hoa viên, lại đột nhiên phát hiện một con chim bồ câu trắng bị thương ở một góc khuất. Nàng cẩn thận từng li từng tí nâng chim bồ câu trắng lên, cẩn thận xem xét thương thế của nó.
Đúng lúc này, Nghiêm thế tử vừa vặn đi ngang qua nơi này. Hắn nhìn thấy chim bồ câu trắng trong tay Giang Sở Vi, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Con chim bồ câu trắng này tựa hồ bay từ trong cung tới, trên đó còn có ấn ký của hoàng cung." Nghiêm thế tử bước lên trước nói.
Giang Sở Vi cúi đầu nhìn chim bồ câu trắng, quả nhiên ở chân của nó phát hiện dấu hiệu hoàng thất.
"Có lẽ nó là bồ câu đưa tin truyền lại tin tức quan trọng." Giang Sở Vi như có điều suy nghĩ nói.
Nghiêm thế tử gật đầu, đề nghị: "Chi bằng chúng ta đưa nó về cung."
Nghiêm thế tử hỏi.
Giang Sở Vi mỉm cười nói: "Việc này xin giao cho Nghiêm thế tử."
Nam nữ thụ thụ bất thân, hai người đồng thời tiến cung, nhất định sẽ rước lấy điều tiếng từ những kẻ có tâm.
Nghiêm thế tử giật mình: "Xin lỗi, đường đột với Giang tiểu thư."
"Không sao cả!" Giang Sở Vi gật gật đầu, sau đó liền rời đi.
Lúc làm đại phu, Giang Sở Vi có thể không kiêng kỵ gì, cùng Nghiêm thế tử chung sống một phòng cũng không sao.
Nhưng khi làm người có quan hệ bình thường, Giang Sở Vi vẫn sẽ để ý chuyện nam nữ đại phòng.
Chim bồ câu trắng được Nghiêm thế tử mang vào cung.
Giang Sở Vi cũng trở về phủ tướng quân.
"Ngươi hình như rất vui vẻ." Nhị ca Giang Hà nhìn thấy khóe miệng không giấu được ý cười của muội muội thì không nhịn được hỏi.
Giang Sở Vi cười: "Có Nhị ca ở đây, mỗi ngày ta đều vui vẻ."
Giang Hà vừa nghe là biết có lệ.
Mà thôi, nếu nàng không muốn nói thì coi như xong.
"Về sau xuất ngoại nên mang theo nhiều thị vệ, Dự Vương hiện giờ là cây to đón gió, ngươi cũng phải chú ý an toàn cho bản thân." Giang Hà quan tâm nói.
"Vâng, đa tạ Nhị ca quan tâm, ta sẽ chú ý."
Dự Vương lại tăng thêm ám vệ bên cạnh nàng, phụ thân cũng luôn phái người theo nàng.
Hiện giờ nàng rất an toàn.
Chỉ là những điều này Nhị ca đều không biết, nàng không muốn Nhị ca lại đi chế nhạo vương gia.
"Tiểu thư! Hoàng cung phái người tới." Giang Sở Vi thấy vậy cũng chỉ đành chấp nhận.
Mời bọn họ vào.
Lại không biết đã xảy ra chuyện gì?
Hắn chậm rãi bước đi, đến bên cạnh Cẩm Vương, hạ giọng nói: "Cẩm Vương huynh, nếu không còn chuyện gì khác, bản vương xin phép đi trước. Về việc hạ độc, bản vương tin rằng chân tướng sẽ sớm được làm sáng tỏ."
Nói xong, hắn hướng khu vực khách nữ mà đi.
Giang Sở Vi đang bắt mạch cho mọi người liền lập tức dừng mọi việc trong tay.
Những người này đều không có gì đáng ngại.
Giang Sở Vi có giải dược, nhưng ở Cẩm Vương phủ, nàng sẽ không can thiệp.
Dự Vương cùng Giang Sở Vi quay người rời đi, khi đi ngang qua Cẩm Vương, Lâm Mộ Hành nói nhỏ: "Cẩm Vương huynh! Thuốc còn lại nên cẩn thận, lần sau sẽ không chỉ là choáng váng đầu đâu."
Cẩm Vương kinh hãi, hắn đều đã biết.
Lâm Mộ Hành cong môi cười một tiếng, chậm rãi đi ra cửa.
Giang Sở Vi coi Cẩm Vương như không thấy, Cẩm Vương nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Cẩm Vương ghen tị nhìn Dự Vương rời đi, không có được Giang Sở Vi là điều hắn không cam tâm nhất, hắn tức giận trừng mắt nhìn tại chỗ mà không làm gì được.
Đợi Lâm Mộ Hành rời đi, sắc mặt Cẩm Vương trở nên âm trầm vô cùng.
Hắn quay sang nói nhỏ với thân tín bên cạnh: "Phái người ngầm điều tra Lâm Mộ Hành, ta tuyệt đối không tin việc này không liên quan gì đến hắn."
Một buổi yến tiệc nhìn như đơn giản, lại đã dẫn đến xung đột kịch liệt như vậy. Mà đằng sau đó, dường như ẩn chứa càng nhiều âm mưu không muốn ai biết...
Sau khi thân tín nhận lệnh, lặng lẽ lui ra. Cẩm Vương trong lòng thầm tính toán, chuyện lần này nhất định phải điều tra cho ra ngọn ngành.
Vì sao Dự Vương lại rõ tường về chuyện độc dược như vậy?
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, dường như muốn xuyên thấu hư không trước mắt, đến thẳng kẻ chủ mưu phía sau màn.
Chỉ là hắn dường như đã quên một điều, kẻ đầu tiên hạ độc muốn hại Lâm Mộ Hành chính là hắn.
Ở một bên khác, Lâm Mộ Hành cùng Giang Sở Vi đi ra khỏi phòng yến tiệc. "Vì sao vừa nãy không nói ra chuyện giải dược tại bữa tiệc?" Lâm Mộ Hành khó hiểu hỏi.
Giang Sở Vi khẽ thở dài, "Chuyện này liên lụy rất lớn, nếu ở trước mặt mọi người nói ra giải dược, e rằng sẽ rước họa vào thân."
Lâm Mộ Hành gật đầu, hắn hiểu được những lợi hại trong đó. Sau khi hai người im lặng một lát, Giang Sở Vi ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong mắt ánh lên một tia lo lắng, "Không biết phong ba này bao giờ mới có thể bình ổn..."
"Không sao cả, các triều đại đổi thay, tranh đoạt ngôi vị luôn luôn thảm khốc, ta nhất định sẽ bảo vệ Vi Nhi được an toàn." Lâm Mộ Hành nói.
Yến tiệc ở Cẩm Vương phủ kết thúc qua loa.
Không biết người nào đã để lộ tin tức ra ngoài.
Mọi người ở Cẩm Vương phủ không phải đau bụng, mà là bị hạ nhân của Cẩm Vương phủ hạ độc.
"Nghe nói độc này lần đầu không sao, nếu không cẩn thận ăn phải lần nữa, nhất định sẽ trúng độc mà chết."
Các khách khứa dự tiệc đều hoảng sợ không thôi suốt một ngày.
Cẩm Vương bị các đại thần tố cáo.
Ngự sử không hề nương tay, mắng Cẩm Vương một trận tơi bời.
Hoàng đế vào triều nghe thấy đại thần mắng nhi tử mình thì nổi giận lôi đình suốt hai canh giờ.
Hoàng đế còn không thể phản bác.
Cẩm Vương thấy mình tự rước họa vào thân, oán hận Dự Vương đến nghiến răng nghiến lợi.
Các đại thần mang theo gia quyến nườm nượp đến cửa xin thuốc.
Không biết có chuyện gì xảy ra, việc Lan Châu cứu chữa người bệnh lại bị người đào lên.
Còn có thế tử Vĩnh Ninh hầu phủ hiện giờ có thể đi đứng chạy nhảy, lại là do Giang tiểu thư phủ tướng quân chữa khỏi.
Trong lúc nhất thời danh tiếng phủ tướng quân càng là tăng vọt, cửa phủ tướng quân gần như bị đạp đổ.
Mọi người đều đến cầu thuốc.
Nghe nói y thuật Giang tiểu thư so với cả ngự y còn giỏi hơn.
Về sau, Giang tiểu thư trở thành Dự Vương phi, người trạch tâm nhân hậu như vậy, nhất định sẽ mang lại phúc đức cho càng nhiều người.
Trong nhất thời danh tiếng Cẩm Vương và Dự Vương xoay chiều một cách trái ngược.
Tin tức truyền đến tai Trịnh quý phi.
"Giang Sở Vi? Nàng đi Nam Châu chữa bệnh sao?" Trịnh quý phi thế nào cũng không dám tin tưởng, trước kia có nghe nói qua, tiểu thư phủ tướng quân sau khi gả vào Bình Dương hầu phủ thì thật sự thành trò cười của kinh thành.
Người này sao có thể thay đổi lớn đến vậy?
Ngày yến tiệc ở Cẩm Vương phủ, Trịnh quý phi không có đến.
Hoàng thượng không xuất cung, nàng thân là phi tử cũng không tiện xuất đầu lộ diện.
Ánh mắt Trịnh quý phi lóe lên, sau khi suy nghĩ một lát, nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn khó nhận thấy.
Nàng thầm nghĩ, Giang Sở Vi này ngược lại lợi hại, nhị gả mà còn được Dự Vương coi trọng.
Hiện giờ còn được lòng dân, thu phục được không ít đại thần cho Dự Vương. Nếu như có thể vì nàng mà sử dụng...
Nhưng là, Cẩm Vương không có thành công, nàng cũng sắp sửa gả cho Dự Vương rồi.
Bọn họ chỉ có thể đứng ở hai đầu chiến tuyến.
Nghĩ đến đây, Trịnh quý phi quyết định phái người âm thầm điều tra Giang Sở Vi, xem hắn đã làm bao nhiêu chuyện cho Dự Vương.
Hiện giờ nàng hối hận điên cuồng.
Sao lại không giúp nhi tử đoạt nàng về?
Nếu Giang Sở Vi có thể đứng về phía Cẩm Vương, như vậy đối với danh tiếng Cẩm Vương mà nói, lúc này sẽ có trợ giúp rất lớn.
Liên quan đến địa vị của nàng ở trong cung cũng sẽ lên theo.
Trịnh quý phi lập tức phái thân tín đi trước Nam Châu điều tra Giang Sở Vi. Thế nhưng, nhiều ngày sau, tin tức thân tín hồi báo lại làm nàng chấn động.
Thì ra, Giang Sở Vi ở Nam Châu đã cứu chữa vô số bệnh nhân, y thuật của nàng cao siêu, được dân chúng hết mực kính trọng.
Trịnh quý phi ý thức được, lực ảnh hưởng của Giang Sở Vi hiện giờ đã không thể khinh thường, nếu không thể kéo nàng về phe mình, e rằng tương lai sẽ gây uy hiếp rất lớn cho Cẩm Vương.
Người như vậy lôi kéo không được thì hủy diệt.
Cùng lúc đó, Giang Sở Vi không hề hay biết mình đã lọt vào mắt xanh của Trịnh quý phi. Nàng ở phủ tướng quân an tâm chờ ngày xuất giá.
* Sau khi yến tiệc ở Cẩm Vương phủ hơn một tháng, phủ tướng quân lại nhận được một thiệp mời.
Thế tử Vĩnh Ninh hầu phủ đã hồi phục.
Đây là một chuyện đại hỉ, phu nhân Vĩnh Ninh hầu muốn chiêu cáo thiên hạ.
Con trai nàng cuối cùng cũng khỏi bệnh, vị trí thế tử của Vĩnh Ninh hầu phủ, ai cũng đừng hòng chiếm đoạt.
Những chuyện phiền lòng trong nhà cũng được bà thu xếp đâu vào đấy.
Thế tử hiện giờ đã khỏe rồi.
Hầu phu nhân đối với Vĩnh Ninh hầu hoàn toàn tuyệt vọng.
Thu dọn những thiếp thất của hắn cũng không chút nương tay.
Nhi tử chính là chỗ dựa của bà.
Hầu phu nhân hiện giờ hoàn toàn không coi Vĩnh Ninh hầu ra gì.
Nghiêm Dữ An được hoàng thượng coi trọng, không hề nhờ Vĩnh Ninh hầu mưu được vị trí thị vệ ngự tiền.
Đây là một chức vị ai cũng ao ước không được.
Vĩnh Ninh hầu hiện giờ cũng phải nhìn sắc mặt của con trai.
Hầu phu nhân hiện giờ luôn tươi cười rạng rỡ, bà mời các quan lại quyền quý trong kinh, chuẩn bị mở tiệc linh đình ăn mừng.
Tại yến tiệc, Hầu phu nhân tự hào tuyên bố thế tử đã bình phục, mọi người rối rít chúc mừng.
Vĩnh Ninh hầu nhìn đứa con trai tràn đầy sinh khí, trong lòng vừa vui mừng vừa có chút thất vọng.
Còn Nghiêm Dữ An thì ở một bên lặng lẽ quan sát tất cả, hắn biết mẫu thân những năm này không dễ dàng gì, trong lòng thầm thề, nhất định phải bảo vệ mẫu thân thật tốt.
Giang Sở Vi và Dự Vương đến trước sau.
Nghiêm Dữ An nhìn thấy bóng dáng thanh lệ kia, trong lòng hụt hẫng.
Việc hôn sự của nàng và Dự Vương, vậy mà do mẫu thân cầu đến.
Mẫu thân ở trước mặt hắn cười rạng rỡ nói làm một chuyện tốt, sau khi biết là việc hôn sự của Giang Sở Vi, Nghiêm Dữ An suýt chút nữa ngất xỉu.
Mẫu thân thật đúng là không có một chút nhãn lực nào.
Nghiêm Dữ An định đợi sau khi mình hoàn toàn khỏe hẳn sẽ mặt dày đi cầu hoàng thượng tứ hôn.
Vĩnh Ninh hầu sẽ không cho hắn cưới một phụ nữ đã qua một đời chồng.
Chỉ có cầu được thánh chỉ tứ hôn, Vĩnh Ninh hầu mới không dám cãi lời.
Hắn muốn cùng Giang tiểu thư đã cho hắn cuộc đời thứ hai sống đến hết đời, hắn muốn che chở nàng cả đời.
Chỉ là ý nghĩ này vừa mới nảy sinh đã bị chính mẫu thân của mình dập tắt.
Nghiêm Dữ An chỉ đành chôn sâu mối tâm tư này ở trong lòng.
Hắn chắp tay hành lễ với Dự Vương: "Vương gia, mời ngồi vào!"
Nghiêm phu nhân nhiệt tình nắm tay Giang Sở Vi, giới thiệu nàng với các phu nhân thế gia.
Nghiêm phu nhân không biết rằng, các phu nhân này sớm đã quen biết Giang Sở Vi.
Mấy ngày trước các nàng đã tranh nhau chen lấn đến phủ tướng quân rồi.
Bất quá mọi người đúng là "vết thương lành đã quên đau", vậy mà đã chịu thiệt thòi lớn ở Cẩm Vương phủ, vẫn vui vẻ đến tham dự yến tiệc của Vĩnh Ninh hầu phủ.
Các phu nhân đều nhiệt tình chào hỏi Giang Sở Vi, tranh nhau hỏi han ân cần, khiến Vĩnh Ninh hầu phu nhân ngơ ngác.
Bà không có đến yến tiệc ở Cẩm Vương phủ, nghe nói có rất nhiều người bị trúng độc.
Hôm nay bà còn nghĩ rằng có rất nhiều phu nhân thế gia sẽ không nể mặt.
Không ngờ người đến còn nườm nượp.
Vĩnh Ninh hầu biết, là vì con trai mình đã là thị vệ ngự tiền.
Các phu nhân thế gia đều rất tinh!
Viên thế tử là người thường xuyên ra vào ngự tiền.
Hắn chỉ cần lỡ lời khen ai, hoàng đế có lẽ sẽ để trong lòng.
Giang Sở Vi mỉm cười đáp lại lời hỏi han ân cần của các vị phu nhân, ánh mắt của nàng nhưng vẫn luôn dừng ở Nghiêm Dữ An cách đó không xa.
Nàng nhận thấy trong ánh mắt hắn có một chút thất vọng, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Lúc này, một vị phu nhân mặc trang phục lộng lẫy đến gần Giang Sở Vi, nhỏ giọng nói: "Giang tiểu thư, thật là chúc mừng nàng. Có thể trở thành Dự Vương phi, đúng là chuyện mà bao nhiêu cô nương ao ước."
Giang Sở Vi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đa tạ phu nhân. Bất quá, mối hôn sự này cũng là duyên phận an bài."
Phu nhân cười cười, nói tiếp: "Nhân tiện, ta ngược lại nghe được một số tin đồn thú vị. Nghe nói ở yến tiệc Cẩm Vương phủ, có người trúng độc?"
Giang Sở Vi trong lòng chấn động, nàng tự nhiên biết ở buổi yến tiệc đó đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cố gắng trấn tĩnh nói: "Ừ, quả thật có chuyện như vậy."
"Bất quá, tình huống cụ thể ta cũng không quá rõ ràng."
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tuy rằng bên ngoài nghe đồn đúng là phủ tướng quân phủ truyền đi.
Cẩm Vương hiện giờ chịu quá lớn đả kích, hiện giờ đều không thể nào đi ra.
Giang Sở Vi biết hắn đang chờ đợi thời cơ.
Đợi đến sự việc dần dần bị mọi người phai nhạt, hắn lại sẽ nhúc nhích đứng lên.
Phu nhân ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, "Ha ha, Giang tiểu thư không cần lo lắng. Tượng Dự Vương thân phận như vậy tôn quý, đương nhiên sẽ xử lý tốt hết thảy." Nói xong, liền xoay người rời đi.
Giang Sở Vi không biết người này, cũng không biết nàng cố ý đến nói những lời này đến cùng là ý gì?
Mặc kệ hắn đi, hiện giờ Dự Vương phủ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Giang Sở Vi cũng sẽ không ngốc đến để cho người khác nắm được thóp.
Nghiêm thế tử chỉ là cùng Giang Sở Vi chào hỏi về sau, không có lại gây rối cho Giang Sở Vi.
Yêu là khắc chế, chỉ cần đối phương sống tốt; không quấy rầy mới là lựa chọn sáng suốt.
Nghiêm thế tử sẽ đem một phần tình cảm này vĩnh viễn chôn ở đáy lòng.
Bởi vì Dự Vương là vị hôn phu của Giang Tử Vi, Nghiêm thế tử liên quan đến Dự Vương cũng đặc biệt có cảm tình.
Hắn không có đố kỵ, có chỉ là hâm mộ, còn có yêu ai yêu cả đường đi.
Yến hội ở Vĩnh Ninh hầu phủ rất thành công.
Nghiêm thế tử uy vũ hùng tráng, khác với vẻ liếc mắt qua loa khi bị thương trước kia.
Hiện giờ cũng thành nhân vật nổi tiếng ở kinh thành.
Muốn kết thân với Vĩnh Ninh hầu phủ nhiều vô kể.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Giang Sở Vi ở phủ tướng quân yên tĩnh sinh hoạt. Thế mà, nàng từ đầu đến cuối không thể quên những lời vị thần bí phu nhân kia đã nói. Dự Vương rốt cuộc sẽ xử lý hết thảy như thế nào đây? Trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc.
Không lâu, trong kinh thành truyền ra tin tức, Cẩm Vương vì có hiềm nghi hạ độc nên bị giam lỏng ở trong nhà. Giang Sở Vi nghe được việc này, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Xem ra, Dự Vương quả nhiên có thủ đoạn của hắn.
Còn Nghiêm thế tử, âm thầm quan tâm cuộc sống của Giang Sở Vi. Hắn biết mình không thể chen chân vào giữa nàng và Dự Vương, nhưng hắn nguyện ý âm thầm bảo vệ nàng. Có lẽ, đây chính là cách hắn biểu đạt tình yêu.
Hôm nay, Giang Sở Vi vẫn như thường ngày tản bộ trong hoa viên, lại đột nhiên phát hiện một con chim bồ câu trắng bị thương ở một góc khuất. Nàng cẩn thận từng li từng tí nâng chim bồ câu trắng lên, cẩn thận xem xét thương thế của nó.
Đúng lúc này, Nghiêm thế tử vừa vặn đi ngang qua nơi này. Hắn nhìn thấy chim bồ câu trắng trong tay Giang Sở Vi, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Con chim bồ câu trắng này tựa hồ bay từ trong cung tới, trên đó còn có ấn ký của hoàng cung." Nghiêm thế tử bước lên trước nói.
Giang Sở Vi cúi đầu nhìn chim bồ câu trắng, quả nhiên ở chân của nó phát hiện dấu hiệu hoàng thất.
"Có lẽ nó là bồ câu đưa tin truyền lại tin tức quan trọng." Giang Sở Vi như có điều suy nghĩ nói.
Nghiêm thế tử gật đầu, đề nghị: "Chi bằng chúng ta đưa nó về cung."
Nghiêm thế tử hỏi.
Giang Sở Vi mỉm cười nói: "Việc này xin giao cho Nghiêm thế tử."
Nam nữ thụ thụ bất thân, hai người đồng thời tiến cung, nhất định sẽ rước lấy điều tiếng từ những kẻ có tâm.
Nghiêm thế tử giật mình: "Xin lỗi, đường đột với Giang tiểu thư."
"Không sao cả!" Giang Sở Vi gật gật đầu, sau đó liền rời đi.
Lúc làm đại phu, Giang Sở Vi có thể không kiêng kỵ gì, cùng Nghiêm thế tử chung sống một phòng cũng không sao.
Nhưng khi làm người có quan hệ bình thường, Giang Sở Vi vẫn sẽ để ý chuyện nam nữ đại phòng.
Chim bồ câu trắng được Nghiêm thế tử mang vào cung.
Giang Sở Vi cũng trở về phủ tướng quân.
"Ngươi hình như rất vui vẻ." Nhị ca Giang Hà nhìn thấy khóe miệng không giấu được ý cười của muội muội thì không nhịn được hỏi.
Giang Sở Vi cười: "Có Nhị ca ở đây, mỗi ngày ta đều vui vẻ."
Giang Hà vừa nghe là biết có lệ.
Mà thôi, nếu nàng không muốn nói thì coi như xong.
"Về sau xuất ngoại nên mang theo nhiều thị vệ, Dự Vương hiện giờ là cây to đón gió, ngươi cũng phải chú ý an toàn cho bản thân." Giang Hà quan tâm nói.
"Vâng, đa tạ Nhị ca quan tâm, ta sẽ chú ý."
Dự Vương lại tăng thêm ám vệ bên cạnh nàng, phụ thân cũng luôn phái người theo nàng.
Hiện giờ nàng rất an toàn.
Chỉ là những điều này Nhị ca đều không biết, nàng không muốn Nhị ca lại đi chế nhạo vương gia.
"Tiểu thư! Hoàng cung phái người tới." Giang Sở Vi thấy vậy cũng chỉ đành chấp nhận.
Mời bọn họ vào.
Lại không biết đã xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận