Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 199: Thăm (length: 7944)

Lâm Mộ Thân gắt gao cắn chặt răng, quai hàm bởi vì dùng sức mà có chút phồng lên, trong hai mắt mạnh lóe qua một tia làm người ta sợ hãi vẻ ngoan lệ.
Chu tri đồng thật là không hề có mắt, loại người đáng chết này.
Chỉ thấy hắn trợn mắt lên, hung tợn trừng mắt về phía trước mặt Chu ngự y, lớn tiếng quát: "Chu ngự y, ngươi vậy mà rác rưởi như vậy, khiến phụ hoàng hôn mê đến nay, thực sự là tội không thể tha! Người đâu, nên lập tức đem người này đưa Hình bộ đại lao chờ xử lý!"
Dứt lời, hắn nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, đối với sau lưng một đám thị vệ âm thầm nháy mắt.
Thị vệ lập tức ngầm hiểu, như nhanh như hổ đói vồ mồi bình thường, bay người lên phía trước, nháy mắt liền đem kia Chu ngự y chặt chẽ bắt.
"Các ngươi làm cái gì vậy? Mau buông Chu ngự y ra!" Một bên Lâm Mộ Hành thấy thế, không khỏi giận tím mặt, cao giọng rống giận.
Thế mà, đối mặt Lâm Mộ Hành giận dữ mắng, Lâm Mộ Thân lại là không nhúc nhích chút nào.
Vẫn trước mặt trầm như nước, lạnh lùng ra lệnh: "Mang đi cho ta!" Giọng nói lạnh băng đến cực điểm.
"Ta xem hôm nay ai dám!" Chỉ nghe Lâm Mộ Hành lại là một tiếng gào to, đồng thời thân hình chợt lóe, đúng là trực tiếp chắn những thị vệ kia trước người, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Giờ phút này, Lâm Mộ Hành lửa giận trong lòng dĩ nhiên cháy hừng hực, ngay cả thường ngày đối với Lâm Mộ Thân tôn xưng "Hoàng huynh" đều không để ý tới gọi.
Bởi vì hắn thấy, giờ phút này đã không cần thiết nữa.
Dù sao hai bên chẳng mấy chốc sẽ triệt để vạch mặt, cái gọi là tình nghĩa huynh đệ sớm đã không còn sót lại chút gì.
"Cẩm Vương điện hạ, chuyện cho tới bây giờ, ngài đến tột cùng còn đang sợ hãi thứ gì vậy?" Lâm Mộ Hành đầy mặt trào phúng mà nhìn xem Lâm Mộ Thân, cười lạnh hỏi.
Lâm Mộ Thân nói: "Bản vương có gì phải sợ hừ, cái tên lang băm không tài cán kia không chuẩn đoán ra được phụ hoàng trúng độc, ta chẳng lẽ không thể trị tội của hắn sao?"
"Trước mắt phụ hoàng hôn mê bất tỉnh, chính là cần dùng người có năng lực cấp bách. Về phần như thế nào vấn tội hắn, hoàn toàn có thể chờ đến phụ hoàng thức tỉnh sau lại nói cũng không muộn. Lập tức cấp bách nhất sự tình chính là toàn lực tìm kiếm phương pháp có thể cứu chữa phụ hoàng, mặt khác hết thảy đều có thể tạm thời gác lại không bàn!" Lâm Mộ Hành thái độ cường ngạnh.
Lâm Mộ Thân mặc dù trong lòng lại có vạn loại không cam lòng, thế nhưng gặp tình hình như vậy, lại cũng không dám tùy tiện lại lần nữa hạ lệnh bắt người, chỉ phải oán hận nhìn chằm chằm Lâm Mộ Hành, rốt cuộc thua trận.
Hắn chột dạ, nếu quả thật khư khư cố chấp, ngay cả chính mình cưỡng ép đem người mang đi, cũng không biết Chu tri đồng có thể hay không nói bậy bạ gì đó?
Hai vị vương gia ở giữa tranh đấu gay gắt, đánh võ mồm sở giấu giếm huyền cơ, chẳng lẽ còn có người không nhìn ra được sao?
Hiện giờ hoàng thượng đã hôn mê, còn không biết có thể hay không tỉnh lại, kế tiếp có thể leo lên kia ngôi vị hoàng đế tối cao vô thượng, nhất định là một trong số bọn hắn.
Bắt đầu từ hôm nay, giữa bọn họ đã định trước sẽ triển khai một hồi kịch liệt tranh đấu không chết không thôi, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng!
Bên này mái hiên, Giang Sở Vi kê đơn thuốc, Uông công công không dám chậm trễ, lúc này liền hoả tốc phái người tiến đến sắc thuốc này.
Một bên khác, chư vị đại thần đều một tấc cũng không rời chờ đợi ở bên cạnh hoàng thượng, phảng phất sợ quay người lại liền sẽ đánh mất cái gì đó thời khắc trọng yếu, ai cũng không muốn dễ dàng rời đi.
Lúc này, trong cung rất nhiều phi tần sôi nổi phái người đến tìm hiểu, nhưng đều bị vô tình ngăn cản ở phía ngoài cung điện.
Từ lúc hoàng đế nhiều ngày chưa từng bước ra cửa cung sau, những phi tần thâm cư hậu cung này sớm đã là lòng người bàng hoàng, đứng ngồi không yên.
Thế mà, làm người ta cảm thấy kỳ quái là, trong cung lại không có nửa điểm tin tức xác thật nào liên quan đến bệnh tình của hoàng đế truyền ra, thế cho nên mọi người hoàn toàn không biết hoàng đế đến tột cùng tình trạng như thế nào.
Chính vào hôm ấy, Mai phi thừa dịp Cửu hoàng tử khóc nháo đòi gặp phụ hoàng, tự mình bưng một chén canh sâm nóng hôi hổi vội vàng đuổi tới.
Đáng tiếc nàng còn chưa bước vào cửa điện nửa bước, liền bị Uông công công mắt sắc cản lại.
Hai vị vương gia cùng chư vị đại thần trải qua một phen sau khi thương nghị đạt được nhất trí ý kiến: Về việc hoàng đế bệnh nặng, tuyệt đối không thể để tin tức này tiết lộ ra ngoài.
Bởi vậy, hôm nay có thể tiến vào trong điện chỉ là mấy vị đại thần thường ngày phụng dưỡng ở bên cạnh hoàng thượng mà thôi.
Về phần những đám người giờ phút này chính đồng loạt quỳ sát ở ngoài cửa cung kia, bọn họ biết được bất quá là thân thể hoàng thượng hơi có khó chịu mà thôi.
Mai phi nhìn Uông công công bình thường rất cung kính ở trước mặt nàng, hôm nay chính là không đi vào thông truyền, tức liền không đánh một chỗ đến, "Công công, ngươi sẽ không sợ hoàng thượng trách tội sao?"
Vinh Thịnh Đế đối với nàng đến tột cùng có bao nhiêu cưng chiều, người khác có lẽ khó có thể biết được, nhưng Uông công công trong lòng lại giống như gương sáng.
Không có ai có thể so sánh hắn rõ ràng hơn việc hoàng đế đem nàng đặt ở trên đầu quả tim như thế nào.
Nhưng lúc này không giống ngày xưa!
Hoàng thượng đều tự thân khó bảo, nơi nào còn có thể chiếu cố đến Mai phi!
Uông công công vẻ mặt nịnh nọt đối với Mai phi nói: "Nương nương, đây thật là ý chỉ của hoàng thượng. Người nhìn một chút, hoàng thượng lúc này đang cùng chư vị đại thần thương nghị chuyện quan trọng."
Thế mà, người sáng suốt vừa nghe là biết, Uông công công này thuần túy là mở mắt nói dối, khiến Mai phi tức giận đến quá sức.
Nơi nào có chuyện ở tẩm cung hoàng thượng mà nghị sự.
Mai phi cắn chặt răng, tức giận bất bình nói: "Một khi đã như vậy, vậy bản cung liền ở chỗ này chờ là được."
Vừa dứt lời, nàng làm bộ muốn quỳ gối quỳ xuống.
"Ai nha nha, ta nương nương ơi!" Uông công công thấy thế, sợ tới mức sắc mặt đại biến, vội vàng đưa tay đi đỡ nàng đứng dậy.
Dù sao nơi này còn có rất nhiều ngoại thần ở đây, nếu để cho Mai phi cứ như vậy quỳ ở nơi này, chẳng phải là rối loạn trong cung cấp bậc lễ nghĩa, còn ra thể thống gì!
Kỳ thật, trong mắt Uông công công, vị Mai phi này luôn không hiểu chuyện, mà ngày nay càng lộ ra đặc biệt tùy hứng làm bậy.
Theo lý thuyết, cho dù thật muốn cho hoàng đế đưa canh sâm, nhìn tình hình trước mắt mà xem, nhiều nhất cũng chỉ nên phái một ma ma hoặc thị nữ tiến đến tìm hiểu một phen mà thôi, như thế nào bản thân nàng lại tự thân xuất mã?
Coi những ngoại thần ở đây là người chết hết sao?
Thôi vậy.
Mai phi ở hương dã mà lớn lên, ở trong cung nhiều năm như vậy, những lễ nghi này vẫn còn chưa học được hết.
Nghĩ đến đây, Uông công công một bên càng không ngừng hướng tới ma ma bên cạnh nháy mắt.
Phải nói vị Mai phi này đúng thật là không đủ biết đại thế, nhưng ma ma kia lại là người khôn khéo được trải qua tầng tầng sàng lọc trong cung mới có thể ở lại.
Làm sao lại để Mai phi cứ vậy xông tới.
Chỉ tiếc giờ phút này ma ma cũng là đầy mặt không thể làm gì.
Nàng lại có thể có biện pháp gì chứ? Chủ tử nhà mình đã quyết ý rồi, hoàn toàn không nghe vào khuyên nhủ của nàng.
Sớm ở lúc mới ra cửa từ Mai Hoa Cung, nàng liền từng tận tình khuyên can rồi, kêu tiểu thái giám đi hỏi thăm tin tức là được, khổ nỗi Mai phi cứ khăng khăng cố chấp.
Ngay cả Trịnh quý phi luôn giỏi về xem xét thời thế lần này cũng chọn án binh bất động, vậy mà Mai phi lại không nhìn rõ cục diện.
"Nương nương! Người đi về trước đi, hoàng thượng bận rộn xong xin làm phiền công công thông báo một tiếng, Cửu hoàng tử mấy ngày không có gặp phụ hoàng rất nhớ người." Ma ma nói xong liền muốn kéo Mai phi rời đi.
"Ngươi chừng nào có thể làm chủ cho bản cung?" Mai phi giận không kiềm được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận