Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 85: Hoàng đế lửa giận (length: 7864)

"Ném cha mẹ cùng con trai mặc kệ, cũng coi như người tốt?" Lâm Mộ Hành thản nhiên nói vừa dứt lời.
Tương vương phi: ...
"Khó trách ngươi nhiều năm như vậy chưa bao giờ hỏi qua mẫu phi? Hận nàng phải không?"
"Chưa nói tới hận, oán nhất định là có chút." Lâm Mộ Hành nói rõ chi tiết.
"Mẫu phi vốn có thể làm bạn ta lớn lên, cố tình chính nàng bỏ qua. Nàng hoàn toàn có thể tự mình đứng lên, phụ hoàng khi đó không có chán ghét nàng."
Tương vương phi cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ là hôm nay lại nói tiếp, nàng liền muốn nói nhiều vài câu: "Không nên oán mẫu phi ngươi, nàng cũng là người đáng thương, khi còn nhỏ ngươi rất dính mẫu phi."
"Cũng chỉ là cái người đáng thương mà thôi." Lâm Mộ Hành thản nhiên nói: "Nàng có thể là người có bản lĩnh."
"Tại hậu cung, có thể được hoàng đế vài phần sủng ái, lại có con trai bên cạnh, tự mình trưởng thành đầu óc tính toán vài phần, dù sao cũng dễ chịu hơn là đi chết. Chỉ cần chính nàng đứng lên, ngoại tổ phụ một nhà mới có thể được cứu vớt, ta cũng sẽ không kém chút bị phụ hoàng giết chết."
"Nhưng là, mẫu phi chỉ là một người phụ nữ mà thôi, nàng có thể làm được bao nhiêu sự?" Tương vương phi cố ý nói giúp bạn thân.
Chỉ là vừa nói ra như vậy, chính nàng đều có chút chột dạ.
Lúc ấy Thần Phi muốn chết muốn sống, Tương vương phi cũng là không đồng ý.
Thần Phi thương tâm là vì cảm thấy hoàng thượng phản bội nàng, không có cho nàng đủ tin tưởng, cảm thấy hoàng thượng làm bẩn tình yêu thần thánh của bọn họ.
Tương vương phi nghe được nàng nói những lời này, lúc ấy đã cảm thấy đầu óc Thần Phi không tỉnh táo.
Nàng như thế nào lại có thể hy vọng một cái đế vương thâm tình.
Đây chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao?
Thần Phi không nghĩ lợi dụng hoàng đế đối với chính mình còn có mấy phần tình yêu, nghĩ biện pháp lại đạt được sủng ái.
Có lẽ nhà mẹ đẻ mọi người liền có thể trở về.
Nàng một mặt tìm chết, ở trước mặt hoàng thượng bày sắc mặt, thậm chí vài lần dùng tự sát để uy hiếp hoàng đế.
Thần Phi đánh giá quá cao trọng lượng của mình trong lòng Vinh Thịnh Đế.
Nàng triệt để thất sủng.
Hoàng thượng lại có sủng phi mới.
Thần Phi cuối cùng thật sự thương tâm mà chết, vì tình yêu đã chết của nàng, vì cha mẹ anh trai xa ở vùng đất nghèo nàn.
"Vương phi tính khi nào tiến cung? Bản vương cùng các ngươi cùng đi." Tương vương đổi chủ đề.
Hiện giờ quan trọng là việc hôn sự của Dự Vương, nơi đâu còn thời gian để phân xử ai đúng ai sai.
"Sự tình nên sớm không nên chậm trễ, ngày mai buổi sáng liền đi, ta đi thông báo cho chị dâu cả." Tương vương phi sau khi nói xong nhìn về phía Lâm Mộ Hành, thấy hắn không có phản đối, cũng liền yên lòng.
Ngày đó Thần Phi cầu xin cái ân điển này, Tương vương phi cùng chị dâu cả đều cảm thấy được là không có tác dụng gì.
Nếu như là về sự tình trên triều đình, hoàng thượng chỉ cần một câu phụ nữ không được tham gia chính sự liền có thể đem lời hứa này hủy bỏ.
Chị dâu cả mấy năm nay mọi chuyện lấy Vĩnh Ninh hầu phủ làm đầu.
Có thể khiến Vĩnh Ninh hầu phủ ra lệnh chuyện mà hoàng thượng không thích, chị dâu cả tuyệt đối sẽ không làm.
Nghiêm thế tử tê liệt về sau, chị dâu cả đã không chịu nổi một chút lăn lộn nào nữa.
Hiện giờ thế tử đã tốt rồi, Tương vương phi tin tưởng, chị dâu cả sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chị dâu cả chính là không nể mặt mũi của Dự Vương, cũng phải nể mặt mũi Giang tiểu thư, ơn cứu mạng ở đây!
Chỉ cần Tương vương phi cùng Hầu phu nhân đồng thời đến đó, cái hứa hẹn đó mới có hiệu lực.
Lâm Mộ Hành nghĩ nghĩ, vẫn là cự tuyệt: "Như vậy sẽ khiến phụ hoàng càng ghi hận mẫu phi, liền nhường mẫu phi ở dưới nền đất an tâm đi!"
Tương vương phi lập tức vui vẻ ra mặt: "Ngươi đứa nhỏ này, vẫn là đau lòng mẫu phi không phải.
Ngươi liền coi như mẫu phi khó khăn lắm mới vì ngươi làm được một chuyện, cũng đỡ cho Giang tiểu thư làm vô ích mà chờ đợi.
Trước mắt mà nói đây là biện pháp tốt nhất, mẫu phi nếu biết có thể giúp một tay cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối."
Tương vương phi thật đúng là sợ hắn tính tình ương bướng trỗi dậy.
"Theo Vương thẩm thấy, liền dùng biện pháp này như thế nào, trước mắt cũng không có biện pháp khác đúng không?"
Thấy Dự Vương còn đang do dự, Tương vương nói: "Cứ như vậy quyết định, để tránh đêm dài lắm mộng, ngày mai ta và Vương thẩm ngươi trước tiến cung, theo sau ngươi lại đi thỉnh cầu tứ hôn."
Tương vương giải quyết dứt khoát.
Dự Vương không phản đối nữa, ba người lại nói chuyện một hồi, Dự Vương cáo từ.
* Ngự Thư phòng Cẩm Vương đã quỳ gần một canh giờ.
Vinh Thịnh Đế tức giận đến mức ném chén trà xuống đất: "Ngươi đừng tưởng rằng trẫm không biết, chuyện hư hỏng trong nhà ngươi, hiện giờ cũng dám thiết kế nữ nhi Giang Trung Dũng."
"Phụ hoàng! Nhi thần biết sai rồi!" Lâm Mộ Thân trùng điệp đập đầu xuống đất.
Mặt hắn và tay đều bị mảnh sứ làm xước vài vết.
"Biết sai! Ngươi nói xem ngươi sai ở chỗ nào, ở trong nước ngay cả một nữ nhân cũng không giữ được, mặt mũi trẫm đều bị ngươi làm mất hết."
Vinh Thịnh Đế quả thực muốn tức điên rồi.
Bao nhiêu người đang nhìn kia, lại làm ra chuyện xấu này, giống như các hoàng tử thèm thuồng ăn quàng.
Nghĩ đến đây, hoàng đế càng tức giận, đối với Giang Trung Dũng lại càng không thích.
Nữ nhi Giang gia thì có gì tốt mà cao quý chứ? Cẩm Vương để ý nàng là phúc của nàng, bỏ chạy thì có ý gì?
Tức thì tức, con trai vẫn phải dạy dỗ: "Nói, ngươi lôi kéo phủ tướng quân là muốn làm cái gì, mưu đồ tạo phản có phải không?"
"Phụ hoàng! Nhi thần không dám!"
Cẩm Vương quá sợ hãi, đội mũ mưu đồ tạo phản này lên thì dù không chết cũng phải lột da.
Vinh Thịnh Đế thực sự tức giận: "Không dám, trẫm thấy ngươi dám cực kỳ."
Các con trai của hắn, quả thực không có ai là bớt lo.
Tức nhất là, Cẩm Vương thèm muốn phủ tướng quân thì bỏ đi, Dự Vương cũng đi góp vui.
Khiến người khắp kinh thành xem chuyện xấu hoàng thất.
Nhìn đứa con trai không biết cố gắng này, Vinh Thịnh Đế thực sự muốn tức chết rồi.
Lúc này, đại thái giám đến báo: "Hoàng thượng, Tương vương cầu kiến."
Vinh Thịnh Đế đau đầu như búa bổ.
Đệ đệ hắn này không có việc gì thì không lên điện.
Hôm nay đến, khẳng định không có chuyện tốt.
"Cút đi!" Hoàng thượng tức giận mắng.
Cẩm Vương nghịch tử này vừa làm trò, đằng sau còn có cả đống chuyện phiền phức.
Cẩm Vương chật vật đứng dậy, vừa đúng lúc va phải Tương vương vừa vào.
Hai người xấu hổ liếc nhìn nhau.
Cẩm Vương chật vật thế này cũng rất hiếm gặp, trên mặt còn có mấy vết do mảnh sứ cứa vào.
Xem ra hoàng đế thật sự phát hỏa lớn.
Uông công công nhanh chóng gọi tiểu thái giám tới, nhanh chóng thu dọn lại Ngự Thư phòng một chút.
"Nói đi, ngươi đến là vì sao?" Vinh Thịnh Đế giọng điệu lạnh lùng.
Nếu Tương vương biết điều, sẽ không mở miệng vào lúc này.
Nhưng mà Tương vương không biết điều, hắn cố tình muốn chạm vào chỗ khó của hoàng thượng.
Hắn sẽ không tới mà không đạt được mục đích.
"Hoàng thượng, thần đệ đã lâu không có cùng hoàng thượng nói chuyện riêng, hôm nay mang theo vương phi đến quấy rầy hoàng thượng."
Vinh Thịnh Đế bất ngờ: "Tương vương phi cũng tới rồi?"
"Dạ, chúng thần cùng đến bái kiến hoàng thượng." Tương vương cười nói.
Vinh Thịnh Đế xem kỹ Tương vương, xem ra là có mục đích, không có ý tốt lành gì.
"Nàng tới làm gì?" Vinh Thịnh Đế hỏi.
"Tự nhiên là có việc muốn nhờ, nàng cùng Vĩnh Ninh hầu phu nhân đang ở bên ngoài chờ hoàng thượng triệu kiến đây."
"Vĩnh Ninh hầu phủ phát sinh chuyện gì?" Hoàng thượng lại bắt đầu nhức đầu.
Con trai đích duy nhất của Vĩnh Ninh hầu thành phế nhân, là Vinh Thịnh Đế phái hắn đi tiêu diệt thổ phỉ làm con trai duy nhất của Vĩnh Ninh hầu phủ thành phế nhân, hoàng đế luôn cảm thấy có lỗi với hầu phủ.
Chẳng lẽ là đến cầu ân điển cho Nghiêm thế tử?
Vinh Thịnh Đế cảm thấy nghi ngờ.
"Bảo các nàng đi thiên điện chờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận