Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 19: Thu hồi của hồi môn (length: 7743)

Ngọc Uyển náo động càng lúc càng lớn, ngay cả người luôn không để ý đến chuyện của nhà như hầu gia cũng phải kinh động đến.
Nhìn thấy phụ thân đến, Lục Yên Phương ngược lại rất nhanh liền im lặng.
Giang Sở Vi thấy hầu gia xuất hiện, biết chuyến đi hôm nay coi như không uổng công.
Hầu gia sĩ diện, nếu biết nữ nhi vậy mà dám trộm đồ hồi môn của con dâu, không lấy lại được thì Lục Yên Phương tự nhiên không thoát khỏi một trận đòn.
Nếu chuyện này mà bị đám lão hoàn khố ngày thường cùng hắn chơi bời biết được, xúm lại chê cười, thì Bình Dương hầu còn không bị cười cho chết.
Bình Dương hầu tuy không có bản lĩnh gì, nhưng ở nhà có thể nghênh ngang đi lại.
Hắn là hầu gia, chính là trời trong nhà.
Lời hắn nói không ai dám không nghe.
Ngay cả lão phu nhân cũng phải nhìn sắc mặt của hắn.
Bởi vì hầu gia khi vô lại thì không ai phân biệt phải trái bằng hắn.
Lão phu nhân còn không có mặt dày mày dạn như hắn.
Vì gia đình yên ổn, cũng bởi vì chính mình sinh ra cái đồ hỗn trướng, nên cũng chỉ có chiều theo.
"Ồn ào cái gì? Không ra thể thống gì!" Bình Dương hầu nhìn con gái, lại liếc con dâu.
Lại là con dâu này, nghe nói mấy ngày nay xảy ra không ít chuyện.
Giang Sở Vi đón lấy ánh mắt của hắn, không hề sợ hãi: "Phụ thân đến đây, mời người làm chủ cho con dâu."
Hầu gia nheo mắt, mấy ngày không gặp, nàng lại lớn gan rồi: "Ngươi bị ủy khuất gì?"
Hắn cũng chỉ hỏi một chút thôi, chịu chút ủy khuất thì có sao, làm dâu ở nhà chồng ai mà chẳng phải chịu chút ủy khuất.
Chuyện trong nhà hắn cũng có nghe ngóng.
Nhưng trước kia đối với nàng dâu này hắn vẫn hài lòng.
Từ khi con dâu vào cửa, Trần thị lải nhải trước mặt hắn cũng ít đi rất nhiều.
Nhưng gần đây cuộc sống của hắn cũng không được yên ổn cho lắm.
Trần thị chi tiền không còn hào phóng như trước nữa.
Nói là hiện giờ chính mình làm chủ gia đình, trong nhà không có tiền.
Xem ra Trần thị càng ngày càng lớn tuổi, tinh lực cũng có hạn.
Vẫn là con dâu quản gia, cuộc sống của hắn mới tốt hơn được.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hầu gia ôn hòa hơn nhiều: "Ngươi nói trước xem hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Phụ thân! Ngươi có cảm thấy nữ tử có được đồ hồi môn mà không thông qua nhà chồng cho phép thì có được dùng không?" Giang Sở Vi hỏi.
Bình Dương hầu:...
Điều này làm sao khiến hắn trả lời?
Phu nhân trước kia của hắn, mang rất nhiều của hồi môn đến đây, hắn cũng thường xuyên dùng đến đồ hồi môn của tiền phu nhân.
Tuy pháp luật nói đồ hồi môn là tài sản riêng của nữ tử, nhưng nếu con dâu rộng rãi như tiền Hầu phu nhân thì hầu phủ những ngày sau này sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Hắn muốn nói nhà chồng và con dâu chẳng phải người một nhà sao?
Phân biệt rõ ràng như vậy làm gì?
Bình Dương hầu nghĩ đến đây, lại dùng ánh mắt thẩm định nhìn Giang Sở Vi.
Giang Sở Vi nhìn thẳng hắn.
Không biết vì sao, ngay cả Bình Dương hầu cũng cảm thấy con dâu này không dễ chọc.
Vốn định dạy dỗ vài câu, Bình Dương hầu lại chuyển sang giọng ôn hòa: "Con dâu không ở trong viện của mình, còn gây sự với Phương tỷ nhi làm gì?"
"Nàng không được ta cho phép mà tùy ý lấy đồ hồi môn của ta trong tư khố, hành vi đó gọi là trộm cắp, phụ thân cũng không quản sao?"
"Cái gì mà trộm cắp, ngươi đừng có nói khó nghe như vậy, đây là trước kia ngươi tặng cho ta, làm gì có chuyện đưa đồ đi rồi còn muốn đòi lại."
Lục Yên Phương cãi lại.
Giang Sở Vi chậm rãi bước đến, từ trên đầu nàng rút xuống một chiếc trâm cài tóc: "Đây là thái hậu ban thưởng cho ta trong lễ cập kê, ta sẽ đem cái này tặng cho ngươi sao? Đồ của hoàng gia mà ngươi cũng dám đeo?"
Lục Yên Phương: "Ta...ta..."
Bình Dương hầu còn có gì không hiểu.
Đứa con gái này, thật là ngu xuẩn.
Muốn dùng đồ của chị dâu thì phải dỗ dành người ta chứ.
Hiện tại náo loạn thành ra như vậy, ra làm sao chứ.
"Giang thị, Phương tỷ nhi không hiểu chuyện, cầm đồ không nên cầm thì ngươi cầm về là được rồi. Còn lại cái gì ngươi đã cho thì cứ để lại đi!"
Trần thị tuy đau lòng vì con gái gặp chuyện, nhưng càng lo hầu gia nổi giận.
Chồng nàng thế nào, nàng biết rõ, tính tình vốn lạnh lùng.
Mặc kệ là ai, đều không quan trọng bằng thể diện của chính mình.
Trần thị nắm bắt được tính tình của hắn, chuyện hôm nay nếu không xử lý cho đẹp mắt thì con gái bà khó tránh khỏi phải chịu gia pháp.
Con gái lớn từng này rồi, còn bị đánh thì truyền ra ngoài còn mặt mũi nào mà gả chồng.
Giang Sở Vi không nghe lời bà ta: "Trước đây ta đưa cho nàng, là vì nàng coi ta là chị dâu, giờ nàng coi ta như kẻ thù thì đương nhiên là ta phải thu hồi rồi."
"Ngươi..." Trần Ngọc Lan ỉu xìu.
"Đều trả lại cho Giang thị." Lục hầu gia lên tiếng.
"Phụ thân! Sao người lại có thể nói như vậy?"
Tuy rất sợ Bình Dương hầu, nhưng Lục Ngọc Phương vẫn sợ hãi kêu lên.
Trả lại hết cho nàng ta, đó đâu phải con số nhỏ.
Ngọc Uyển của nàng chẳng phải sẽ trở thành cái tổ rỗng.
Tuy là con gái duy nhất của mẫu thân, nhưng chính Trần Ngọc Lan cũng không có gì làm của hồi môn, trong phòng con gái tự nhiên không có gì là tốt cả.
Của hồi môn của tiền Hầu phu nhân đều bị bà ta bán thành tiền.
Trần Ngọc Lan tham lam, đem toàn bộ của hồi môn của tiền Hầu phu nhân thu hết vào túi mình.
Bất quá, bà ta nhìn đồ của tiền phu nhân cũng thấy ghê tởm, sau khi nhìn thấy Giang Sở Vi có đầy một gian phòng của hồi môn thì bà ta liền đem những đồ còn lại của tiền phu nhân đổi hết thành tiền.
Như vậy, bà có thể tự dối mình rằng bà ta là phu nhân duy nhất của hầu gia.
Chỉ là bây giờ lại tự mình vác đá đập vào chân mình.
Trong phòng con gái toàn bộ là đồ hồi môn của con dâu.
Đem đi hết thì có phải là không còn gì nữa không.
Giang Sở Vi nhìn thấy sự hối hận trong mắt Trần Ngọc Lan.
Nàng lại lên tiếng: "Mẫu thân! Số đồ hồi môn của ta ở trong viện của người có phải cũng nên trả lại không?"
Mặt Trần Ngọc Lan lúc xanh lúc trắng, ngay cả sắc mặt Lục hầu gia cũng khó coi.
Cô con dâu này đúng là một chút cũng không biết điều.
Bao nhiêu người nhìn như thế, làm thế có khác nào tát vào mặt mẹ chồng không?
Lục Án Kha cái thằng nghịch tử kia, đến cả nữ nhân cũng không quản được, đúng là vô dụng.
Hầu gia cũng không muốn mất mặt ở đây, mở miệng nói: "Đem tất cả đồ đạc của nàng trả lại hết đi."
Hai chân Trần Ngọc Lan mềm nhũn, suýt chút nữa không đứng vững ngã xuống đất.
Không có đồ hồi môn của con dâu thì căn nhà này trở thành hai bàn tay trắng.
Bà ta oán hận trong lòng, cái con ma trước kia, nhà mẹ giàu có như vậy, đồ hồi môn đủ để hầu phủ ăn tiêu trong mười mấy năm.
Nếu như nhà mẹ con ma này chịu cho, ít nhất đến đời con trai con gái bà đều không lo ăn mặc.
Trần Ngọc Lan hung hăng trừng mắt nhìn Giang Sở Vi một cái, không quan tâm Lục Ngọc Phương đang khóc nữa, xoay người về viện của mình.
"Khưu ma ma, đến Cẩm Phúc Đường kiểm kê rõ ràng, mẫu thân tuổi cao rồi, có thể nhớ không hết đồ đạc, tuyệt đối đừng để sót."
"Vâng, thưa tiểu thư!" Khưu ma ma lập tức dẫn theo mấy tiểu tư và nha hoàn, hướng về phía Cẩm Phúc Đường mà đi.
Lục Yên Phương ngồi sụp xuống đất.
Nàng còn trông cậy vào mẫu thân chống lưng, không ngờ ngay cả đồ đạc trong phòng của mẫu thân cũng không giữ được, về sau nàng còn có thể xuất giá như thế nào?
Ba năm trở lại đây, đồ trang sức lấy từ tư khố của Giang Sở Vi giúp nàng trở nên nổi bật mỗi khi ra ngoài.
Về sau mấy buổi yến tiệc kia, nàng đeo cái gì để đi?
Lục Yên Phương nghĩ đến đây, cũng không sợ gia pháp gì nữa, xông lên muốn đánh nhau với Giang Sở Vi.
Bị Dạ Oanh đột ngột xuất hiện hung hăng tát một cái.
"Con tiện nhân này, mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày."
Lục Yên Phương mất lý trí, nàng đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy.
Nàng đau lòng lắm!
Sau này nàng lấy cái gì để đi ra ngoài gặp người nữa đây!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận