Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử
Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 143: Gả cho Dự Vương (length: 16289)
Sau khi tham gia yến tiệc, Diêu phu nhân nhìn con gái.
Ý định của con gái, Diêu phu nhân đã sớm biết.
Chỉ là, con gái của Thái phó lại đi xin làm thiếp cho Dự Vương, đúng là coi thường người khác, Dự Vương cũng quá xem thường phủ Thái phó.
Nàng tuyệt đối không thể đem con gái ép gả cho Dự Vương được!
Diêu phu nhân mặt mày ủ rũ.
Cô con gái này là con gái út của Thái phó, được cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên.
"Lan Nhi, hai ngày nữa mẫu thân dẫn con đến dự tiệc thọ của Trịnh lão phu nhân, nhị công tử nhà Trịnh gia rất tuấn tú lịch sự, con xem thử thế nào?" Diêu phu nhân nhìn sắc mặt con gái.
Diêu Nhược Lan hoàn toàn không có tâm trí nghe lời mẫu thân.
Hình ảnh Lâm Mộ Hành dịu dàng bóc quýt cứ luẩn quẩn trong đầu nàng.
Diêu Nhược Lan không sao nghĩ ra, Dự Vương cao cao tại thượng vì sao lại săn sóc tỉ mỉ với Giang Sở Vi như vậy.
Nàng rất đố kỵ, hận không thể người ngồi cạnh Dự Vương hôm nay là chính mình.
Nàng vô số lần tưởng tượng mình là Giang Sở Vi, trong lòng càng kiên quyết muốn gả cho Dự Vương.
Thấy nàng suy tư vu vơ, đối với lời mẫu thân làm như không nghe.
Diêu phu nhân bất đắc dĩ, sao nàng lại sinh ra đứa con gái cố chấp như vậy!
Trong lòng cũng oán trách Giang Sở Vi.
Một vương phi mà lại có thể dỗ dành đàn ông chỉ cưới một mình nàng ta!
Đàn ông ba vợ bảy thiếp không phải rất bình thường sao?
Dự Vương đường đường là vương gia, vì sao lại bị một người con gái đã tái giá nắm chặt như vậy.
Diêu phu nhân nhìn con gái, "Lan Nhi, con còn nhớ Trịnh công tử không?"
Diêu phu nhân kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.
Con gái giống như bị mê hoặc vậy, Diêu phu nhân rất đau đầu.
Vì tương lai, Giang Sở Vi cũng nên để Dự Vương cưới thêm con gái thế gia, như vậy mới giúp Dự Vương có thêm nhiều trợ lực.
Chỉ là Dự Vương không muốn, nàng cũng nên khuyên nhủ chút ít.
Như vậy mọi người mới cảm thấy nàng rộng lượng.
Nhìn Cẩm Vương, hậu viện của hắn có bao nhiêu quý nữ thế gia, đều được chọn lựa kỹ càng, đều có ích cho tương lai của hắn.
Nếu không phải Cẩm Vương bị đồn có sở thích kỳ quái kia, Diêu phu nhân cũng muốn đánh cược để con gái vào hậu viện Cẩm Vương.
Dựa vào dung mạo của con gái, chắc chắn cũng được sủng ái.
"Ta không nhớ cái gì Trịnh công tử cả." Diêu Nhược Lan mất kiên nhẫn đáp, "Nương, người đừng nhắc đến ai nữa, ta chỉ muốn gả cho Dự Vương."
Diêu phu nhân thở dài, nói: "Lan Nhi, con đừng cố chấp. Dòng dõi nhà mình, gả cho hoàng tử nào cũng đều xứng. Chỉ là tâm tư của Dự Vương đều đặt trên Dự Vương phi, con lấy gì mà tranh. Giang gia có ba mươi vạn binh quyền trong tay, Dự Vương nể mặt Uy Vũ tướng quân, đều sẽ đối xử tốt với Dự Vương phi."
"Mẫu thân! Ý người nói Dự Vương đối với Giang Sở Vi tốt là vì binh quyền của anh trai nàng sao? Hắn không thật lòng với Giang Sở Vi đúng không?" Hai mắt Diêu Nhược Lan sáng lên, tâm tình buồn bực cuối cùng tan biến.
Thảo nào, Lâm Mộ Hành đường đường là một vương gia, sao lại coi trọng Giang Sở Vi.
"Ta mặc kệ!" Diêu Nhược Lan kích động đứng dậy, đầu không cẩn thận va vào xe ngựa, đau đến nhăn nhó mặt mày.
Diêu phu nhân lắc đầu bất lực, lại đau lòng xoa đầu con gái, "Cẩn thận một chút!"
"Mẫu thân! Con yêu Dự Vương, từ nhỏ con đã thích hắn, mẫu thân, người giúp con được không?"
Diêu phu nhân nhìn con gái, "Con không hối hận! Cho dù phải làm thiếp con cũng cam lòng?"
Nàng biết con gái mình một khi đã quyết, sẽ rất khó thay đổi.
Nhưng, nàng cũng không thể để con gái làm bậy được.
Về con gái mình, nàng vẫn rất hiểu.
Vì gả cho Dự Vương, cho dù phải làm những việc tổn hại thanh danh cũng sẽ làm, miễn là đạt được mục đích.
Nàng quyết định đi tìm Thái phó thương lượng một chút, xem có cách giải quyết nào không.
Nghe mẫu thân hỏi vậy, Diêu Nhược Lan rất hưng phấn.
Mẫu thân, đây là đồng ý.
"Mẫu thân! Người tốt quá!" Nói rồi hôn lên mặt mẫu thân.
Diêu phu nhân bất đắc dĩ.
Mình sinh ra cô con gái này chỉ để mà cưng chiều mà thôi.
Diêu phu nhân chỉ là bề ngoài chỉnh tề.
Diêu Thái phó bên ngoài danh tiếng rất tốt, bởi vì là thầy của vua, hình tượng bên ngoài luôn là thanh liêm không gần nữ sắc.
Làm người gương mẫu được ông ta diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngoại trừ Diêu phu nhân chủ động nạp hai người thiếp, Diêu Thái phó không qua lại với ai khác.
Chỉ là tất cả đều là bề nổi.
Bên trong Diêu gia thực tế lại khiến Diêu phu nhân khổ không nói nổi.
Diêu gia, bên trong đã mục ruỗng.
Diêu Thái phó quý trọng danh tiếng, nhưng lòng háo sắc thì không đổi.
Hậu viện phủ Diêu có vô số phụ nữ không đếm xuể.
Hễ vào là không ra được.
Nguồn gốc những cô gái này, Diêu phu nhân chưa bao giờ hỏi.
Bọn họ không có danh phận ở lại hậu viện.
Điều duy nhất khiến Diêu phu nhân dễ chịu là, Diêu Thái phó rất cẩn thận, không ai trong số những cô gái đó có thai.
Từng có một cô gái không nghe lời, muốn dựa vào con mà leo lên vị trí, bị Diêu Thái phó sai người đánh chết.
Diêu phu nhân tận mắt thấy cô gái đó bị đánh chết tươi, trong lòng lạnh buốt.
Cô gái đó, là người được sủng ái nhất lúc đó. Diêu Thái phó nói đánh chết là đánh chết.
Cũng bởi vì cô ta không thấy rõ vị trí của mình, cho rằng sinh con cho Thái phó là có thể tranh một danh phận.
Diêu Kiến là loại người nào, ông ta sao có thể để người khác nắm được điểm yếu của mình.
Một xác hai mạng là hết hậu.
Không nhìn rõ Diêu Kiến là một kẻ lòng lang dạ sói thế nào, ả kia chết cũng không oan.
Nếu mỗi cô gái mà ông ta động vào đều có con, thì cho dù mua thêm tòa nhà cũng chưa chắc đủ chỗ chứa.
Đối với những cô gái đó, Diêu phu nhân chẳng để tâm, lại càng không ghen.
Sau khi sinh Diêu Nhược Lan, Diêu Kiến không hề bước vào sân của nàng.
Diêu phu nhân cảm thấy ghê tởm.
Diêu Kiến phong lưu như vậy, mà lại sinh ra cô con gái si tình.
Xuống xe ngựa, Diêu Nhược Lan nhảy nhót trở về viện mình.
Nhìn thấy con gái vui vẻ hiện rõ trên mặt, Diêu phu nhân quyết định làm theo ý con gái.
Diêu phu nhân xoay người trở về phòng, đuổi hết tất cả hạ nhân.
Nàng ngồi trước gương đồng, mặt vô cảm nhìn mình trong gương đã không còn sinh khí.
Năm đó nàng cũng trẻ đẹp như vậy, tại sao lại ra kết cục thế này?
Chỉ vì gả cho một kẻ mặt người dạ thú, bên ngoài đạo mạo quân tử, bên trong lại mục ruỗng.
May mà con gái không mù quáng như nàng, không coi trọng những kẻ như Diêu Kiến.
Mấy năm nay, Diêu phu nhân cũng ngầm quan sát Dự Vương.
Nếu hắn không một lòng một dạ với Giang Sở Vi, thì ngược lại cũng là một ứng cử viên con rể tốt.
Diêu phu nhân trong chuyện hôn nhân của con gái, rất cẩn thận.
Nàng không muốn con gái mình đi theo vết xe đổ của mình, cả đời sống quá uất ức.
Nàng nhất định phải bảo vệ con gái của mình, không để con phải chịu bất kỳ ủy khuất nào.
Cho nên mấy năm nay, nàng nhắm đến những ứng cử viên con rể đều có dòng dõi bình thường.
Diêu phu nhân không hề muốn trèo cao vào hoàng thất.
Như vậy con gái mình chịu ấm ức, nàng làm mẹ cũng không thể ra mặt che chở con gái.
Hôm nay, nàng đã quyết định rõ ràng.
Con gái không đâm đầu vào tường không quay lại, cũng khiến nàng hết cách.
"Lão gia về rồi sao?" Diêu phu nhân hỏi.
Nàng không giống nữ quyến các nhà khác, yến tiệc tan đều cùng chồng trở về.
Diêu thái phó biết phu nhân không muốn chung xe với mình, liền tự mình lấy cớ thân thể khó chịu đi trước.
Hoàng đế thông cảm lão sư nên cũng cho phép.
"Phu nhân! Lão gia ở thư phòng ạ!" Mụ mụ đáp.
"Đi thôi." Diêu phu nhân đứng dậy.
Thấy phu nhân, Diêu Kiến sửng sốt trong chốc lát.
Trừ những yến tiệc bắt buộc phải giả ân ái, thì rất lâu rồi họ không gặp mặt trong nhà.
Phu nhân rất ít khi chủ động tìm ông ta.
Diêu Kiến nhìn nàng, "Nàng có chuyện gì?"
"Việc hôn sự của Lan Nhi." Diêu phu nhân đi thẳng vào vấn đề.
Nghe nói đến chuyện hôn sự của con gái út, vẻ mặt Diêu Kiến dịu xuống, "Phu nhân nhắm đến nhà ai rồi?"
Hôm nay trong yến tiệc các phu nhân nhà nào cũng sẽ ngó xem con nhà ai thích hợp với con cái mình.
Diêu Kiến nghĩ là con gái mình cuối cùng cũng ưng được một người rồi.
Mấy năm nay muốn mai mối cho nàng, nàng luôn hết mực từ chối, nếu không thì làm nũng nói muốn ở cùng cha mẹ mấy năm nữa.
Lần duy nhất là mấy năm trước nàng cầu xin ông, bảo muốn gả cho Dự Vương.
Chỉ là khi đó Dự Vương vẫn chưa thành hình, Diêu Kiến vì quá Phó phủ vinh hoa phú quý, sẽ không đứng về phe Dự Vương.
Diêu Kiến cự tuyệt.
Từ đó về sau, Diêu Nhược Lan không nhắc đến Dự Vương trước mặt ông ta một lần nào nữa.
"Ta thấy đại công tử nhà Trịnh gia cũng rất không tệ." Diêu Kiến giành nói trước.
Đây là lo sợ Diêu phu nhân nói ra những người mà ông không đồng ý.
Diêu phu nhân nghẹn lời, "Nhị công tử nhà Trịnh gia đúng là tuấn tú lịch sự, nhưng Lan Nhi không thích."
Những người Diêu Kiến nói ra, Diêu phu nhân trong lòng ngũ vị tạp trần.
Diêu Kiến với con gái thực sự rất chiều.
Diêu phu nhân tin tưởng, người này là kết quả Diêu Kiến đã cân nhắc kỹ càng.
Nhà Trịnh tựa vào Cẩm Vương.
Cẩm Vương rất có thực lực leo lên ngai vàng.
Diêu Kiến mấy năm nay bắt đầu đứng đội, ông ta do dự giữa Cẩm Vương và Dự Vương.
Mà nhị công tử Trịnh gia cũng là người Diêu phu nhân để mắt nhiều năm nay, đứa trẻ này thông minh hiếu học, tương lai tiền đồ vô lượng.
Vì là con thứ, Lan Nhi gả qua cũng không cần quản việc nhà.
Tiền đồ của nhị công tử nhà Trịnh sau này cũng không kém đại công tử.
Lan Nhi sẽ sống rất thoải mái.
Điều quan trọng hơn, là nhân phẩm của nhị công tử cũng tốt, Lan Nhi gả cho người này là hợp nhất.
Nhà Trịnh cũng rất muốn kết thông gia với phủ Thái phó.
Cẩm Vương cần sự ủng hộ của phủ Thái phó.
Lỡ Cẩm Vương lên ngôi, nhà Trịnh cũng sẽ được hưởng lộc trăm năm.
Dù sao về sau hoàng hậu cùng thái hậu đều sẽ xuất thân từ Trịnh gia.
Trịnh gia quyền khuynh triều dã sắp đến.
"Chướng mắt? Vậy hắn coi trọng ai?" Diêu Kiến khẩn trương hỏi.
"Dự Vương!" Diêu phu nhân nói.
"Dự Vương! Nàng còn chưa hết hy vọng?" Diêu Kiến kinh ngạc.
Đứa con gái này của hắn, thật đúng là kẻ si tình.
Cũng không biết tính tình này theo ai.
Diêu Kiến có chút đau đầu thở dài, "Lan Nhi đứa nhỏ này, bị chúng ta sủng hư, hy vọng nàng có thể hiểu được chúng ta dụng tâm lương khổ."
Diêu phu nhân ánh mắt kiên định nhìn hắn, "Mặc kệ như thế nào, Lan Nhi hạnh phúc quan trọng nhất. Nếu Lan Nhi thật sự thích Dự Vương, chúng ta cũng không nên ngăn cản nữa, cầu một cái trắc phi chi vị cũng không có gì không tốt."
Diêu Kiến trầm mặc chỉ chốc lát, cuối cùng vẫn là nhẹ gật đầu, "Được rồi, ta sẽ đi tìm Lan Nhi nói chuyện một chút."
Lời vừa dứt, Diêu phu nhân lập tức đi ra ngoài.
" Phu nhân!" Diêu thái phó mở miệng, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Diêu phu nhân, hắn lại không biết nên nói gì.
"Không có gì." Diêu thái phó xấu hổ đem lời muốn nói nuốt lại.
Hắn chính là muốn cùng phu nhân trò chuyện.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mong ngóng của Diêu phu nhân, hắn cũng sẽ không đòi chán ghét.
Diêu thái phó đối với Diêu phu nhân kỳ thật là có oán.
Nam tử thích nữ tử tuổi trẻ có sai sao?
Hắn chưa bao giờ để những cô gái kia dao động tới vị trí chính thê của hắn.
Cũng không có làm cho các nàng sinh ra một mụn con nào.
Ở ngoài, nàng bị bao nhiêu phu nhân hâm mộ.
Đại Khánh triều người như hắn rất hiếm.
Địa vị như hắn, thê thiếp thành đàn, con cái nhiều không đếm xuể.
Vì sao người khác phu thê thì có thể tương kính như tân, cầm sắt hòa minh, nàng thì không thể.
Chính là quen.
Diêu Kiến trong lòng tức giận.
Cầu hôn Diêu phu nhân khi đó, hắn đã đáp ứng lão sư, cả đời này chỉ đối nàng một người tốt.
Hắn làm được, nhưng Diêu phu nhân lại không cảm kích.
Hắn không hề động tâm với những cô gái kia, người phụ nữ duy nhất để trong lòng chính là Diêu phu nhân, ngay cả con cái, hắn cũng chưa từng có với người khác.
Nàng còn có gì không hài lòng?
Diêu phu nhân biết trong lòng hắn nghĩ gì, nàng không muốn nói, với loại người chẳng khác gì súc sinh này cũng không có gì để nói cho tốt.
Thấy phu nhân lập tức đi ra ngoài, Diêu Kiến làm rớt một chén trà.
Nhà ai phu nhân lại có tính khí lớn như vậy?
Lão bộc lập tức tiến vào thu dọn.
Thấy phu nhân cùng lão gia cãi nhau đến vậy, lão bộc trong lòng thở dài.
Lão gia lúc còn trẻ cũng không như vậy.
Từ khi quyền thế ngày càng lớn, hắn làm việc cũng ngày càng quá đáng.
Nguồn gốc những cô gái kia phu nhân không biết, lão bộc lại rõ ràng thấu đáo.
Những cô gái này chính là gieo một cái tai họa ngầm, tùy thời sẽ khiến phủ thái phó vạn kiếp bất phục.
"Đi ra!" Diêu thái phó nhìn thấy sắc mặt của lão bộc, liền biết hắn cũng giống phu nhân, không đồng ý với những gì hắn làm.
Chỉ là, nể tình lão bộc theo mình rất nhiều năm, cũng đã quen hắn làm bạn, mới không có đuổi hắn đi.
Lão bộc lập tức rời khỏi tầm mắt Diêu thái phó.
Thái phó kế tiếp muốn làm gì, lão bộc hiểu rõ.
Hắn cũng hoài nghi lão gia có phải hay không bị bệnh, về phương diện kia nhu cầu quá mức tràn đầy.
Quả nhiên, Diêu Kiến trước khi đi tìm con gái, đã đi một chuyến hậu viện.
Nơi đó giam rất nhiều nữ tử trẻ tuổi, hắn muốn tới đó ôn tồn một phen, có thể tiêu bớt hỏa khí.
...
Lão bộc dẫn Diêu Nhược Lan tới thư phòng, Diêu Kiến khôi phục bộ dạng đạo mạo.
Mặt hắn thỏa mãn.
Đối với con gái nhỏ mặt mày ôn nhu, nhìn kỹ, gáy và vai còn có những vết đỏ chưa hết.
"Lan Nhi! Lại đây!" Diêu Kiến đối với cô con gái nhỏ luôn luôn rất kiên nhẫn.
"Không biết phụ thân tìm Lan Nhi có chuyện gì?" Diêu Nhược Lan nũng nịu kéo kéo tay áo phụ thân.
"Nghe mẹ con nói. Con còn muốn gả cho Dự Vương?" Diêu Kiến hỏi.
Diêu Nhược Lan ngượng ngùng nói: "Phải! Phụ thân có thể giúp con không?"
"Làm thiếp thất của Dự Vương con cũng không hối hận sao?" Diêu Kiến lại xác nhận.
Diêu Nhược Lan mừng rỡ như điên.
Nàng sao lại không biết, phụ thân hỏi vậy là đồng ý.
"Không hối hận." Nàng dứt khoát nói.
Chỉ là trong lòng lại nói, thiếp thất chỉ là tạm thời.
Nàng nhất định sẽ đoạt được vị trí chính phi.
Dự Vương hoặc là hưu thê, hoặc là góa.
Vị trí Dự Vương phi nhất định là của nàng.
"Tốt, vi phụ biết rồi, con chờ tin tốt đi." Diêu Kiến nói.
"Dạ, nữ nhi cám ơn phụ thân." Diêu Nhược Lan trong lòng mừng rỡ.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, phụ thân vậy mà nhanh như vậy đã đồng ý.
Xem ra sự kiên trì của nàng không sai.
Việc này chỉ cần phụ thân nhúng tay, Diêu Nhược Lan tin tưởng, nhất định có thể được.
Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của con gái, Diêu Kiến không do dự nữa.
Sau này liền đứng về đội Dự Vương.
Bất quá chuyện này cũng không thể gấp được.
Dự Vương không giống Cẩm Vương, hắn chưa bao giờ cùng hắn lấy lòng.
Chỉ là Diêu Kiến tin tưởng, chỉ cần hắn ném cành oliu, Dự Vương nhất định sẽ bắt lấy.
Ha ha, nói cái gì Dự Vương tình thâm nghĩa trọng, bên cạnh ngay cả thông phòng thiếp thất cũng không có.
Diêu Kiến một chữ cũng không tin.
Trên đời này làm gì có nam tử nào không mê sắc đẹp?
Những lời đồn bên ngoài sao có thể tin?
Giống như Diêu thái phó hắn, bên ngoài đồn hắn cùng phu nhân ân ái tình cảm hơn vàng, nhưng ai thật sự biết sự tình trong hậu viện Diêu gia?
Đối với những lời đồn về Dự Vương, Diêu thái phó nghe qua cho vui thôi, chứ sẽ không cho là thật.
Hắn tin chỉ cần con gái hắn vào hậu viện vương phủ, Dự Vương nhất định sẽ sủng ái Lan Nhi.
Lan Nhi vốn trời sinh lệ chất, ngay cả người phụ thân này như hắn còn nhìn nhiều lần, còn sợ không quyến rũ được Dự Vương sao.
Diêu Kiến hạ quyết tâm, ngày mai liền đi thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn...
Ý định của con gái, Diêu phu nhân đã sớm biết.
Chỉ là, con gái của Thái phó lại đi xin làm thiếp cho Dự Vương, đúng là coi thường người khác, Dự Vương cũng quá xem thường phủ Thái phó.
Nàng tuyệt đối không thể đem con gái ép gả cho Dự Vương được!
Diêu phu nhân mặt mày ủ rũ.
Cô con gái này là con gái út của Thái phó, được cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên.
"Lan Nhi, hai ngày nữa mẫu thân dẫn con đến dự tiệc thọ của Trịnh lão phu nhân, nhị công tử nhà Trịnh gia rất tuấn tú lịch sự, con xem thử thế nào?" Diêu phu nhân nhìn sắc mặt con gái.
Diêu Nhược Lan hoàn toàn không có tâm trí nghe lời mẫu thân.
Hình ảnh Lâm Mộ Hành dịu dàng bóc quýt cứ luẩn quẩn trong đầu nàng.
Diêu Nhược Lan không sao nghĩ ra, Dự Vương cao cao tại thượng vì sao lại săn sóc tỉ mỉ với Giang Sở Vi như vậy.
Nàng rất đố kỵ, hận không thể người ngồi cạnh Dự Vương hôm nay là chính mình.
Nàng vô số lần tưởng tượng mình là Giang Sở Vi, trong lòng càng kiên quyết muốn gả cho Dự Vương.
Thấy nàng suy tư vu vơ, đối với lời mẫu thân làm như không nghe.
Diêu phu nhân bất đắc dĩ, sao nàng lại sinh ra đứa con gái cố chấp như vậy!
Trong lòng cũng oán trách Giang Sở Vi.
Một vương phi mà lại có thể dỗ dành đàn ông chỉ cưới một mình nàng ta!
Đàn ông ba vợ bảy thiếp không phải rất bình thường sao?
Dự Vương đường đường là vương gia, vì sao lại bị một người con gái đã tái giá nắm chặt như vậy.
Diêu phu nhân nhìn con gái, "Lan Nhi, con còn nhớ Trịnh công tử không?"
Diêu phu nhân kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.
Con gái giống như bị mê hoặc vậy, Diêu phu nhân rất đau đầu.
Vì tương lai, Giang Sở Vi cũng nên để Dự Vương cưới thêm con gái thế gia, như vậy mới giúp Dự Vương có thêm nhiều trợ lực.
Chỉ là Dự Vương không muốn, nàng cũng nên khuyên nhủ chút ít.
Như vậy mọi người mới cảm thấy nàng rộng lượng.
Nhìn Cẩm Vương, hậu viện của hắn có bao nhiêu quý nữ thế gia, đều được chọn lựa kỹ càng, đều có ích cho tương lai của hắn.
Nếu không phải Cẩm Vương bị đồn có sở thích kỳ quái kia, Diêu phu nhân cũng muốn đánh cược để con gái vào hậu viện Cẩm Vương.
Dựa vào dung mạo của con gái, chắc chắn cũng được sủng ái.
"Ta không nhớ cái gì Trịnh công tử cả." Diêu Nhược Lan mất kiên nhẫn đáp, "Nương, người đừng nhắc đến ai nữa, ta chỉ muốn gả cho Dự Vương."
Diêu phu nhân thở dài, nói: "Lan Nhi, con đừng cố chấp. Dòng dõi nhà mình, gả cho hoàng tử nào cũng đều xứng. Chỉ là tâm tư của Dự Vương đều đặt trên Dự Vương phi, con lấy gì mà tranh. Giang gia có ba mươi vạn binh quyền trong tay, Dự Vương nể mặt Uy Vũ tướng quân, đều sẽ đối xử tốt với Dự Vương phi."
"Mẫu thân! Ý người nói Dự Vương đối với Giang Sở Vi tốt là vì binh quyền của anh trai nàng sao? Hắn không thật lòng với Giang Sở Vi đúng không?" Hai mắt Diêu Nhược Lan sáng lên, tâm tình buồn bực cuối cùng tan biến.
Thảo nào, Lâm Mộ Hành đường đường là một vương gia, sao lại coi trọng Giang Sở Vi.
"Ta mặc kệ!" Diêu Nhược Lan kích động đứng dậy, đầu không cẩn thận va vào xe ngựa, đau đến nhăn nhó mặt mày.
Diêu phu nhân lắc đầu bất lực, lại đau lòng xoa đầu con gái, "Cẩn thận một chút!"
"Mẫu thân! Con yêu Dự Vương, từ nhỏ con đã thích hắn, mẫu thân, người giúp con được không?"
Diêu phu nhân nhìn con gái, "Con không hối hận! Cho dù phải làm thiếp con cũng cam lòng?"
Nàng biết con gái mình một khi đã quyết, sẽ rất khó thay đổi.
Nhưng, nàng cũng không thể để con gái làm bậy được.
Về con gái mình, nàng vẫn rất hiểu.
Vì gả cho Dự Vương, cho dù phải làm những việc tổn hại thanh danh cũng sẽ làm, miễn là đạt được mục đích.
Nàng quyết định đi tìm Thái phó thương lượng một chút, xem có cách giải quyết nào không.
Nghe mẫu thân hỏi vậy, Diêu Nhược Lan rất hưng phấn.
Mẫu thân, đây là đồng ý.
"Mẫu thân! Người tốt quá!" Nói rồi hôn lên mặt mẫu thân.
Diêu phu nhân bất đắc dĩ.
Mình sinh ra cô con gái này chỉ để mà cưng chiều mà thôi.
Diêu phu nhân chỉ là bề ngoài chỉnh tề.
Diêu Thái phó bên ngoài danh tiếng rất tốt, bởi vì là thầy của vua, hình tượng bên ngoài luôn là thanh liêm không gần nữ sắc.
Làm người gương mẫu được ông ta diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngoại trừ Diêu phu nhân chủ động nạp hai người thiếp, Diêu Thái phó không qua lại với ai khác.
Chỉ là tất cả đều là bề nổi.
Bên trong Diêu gia thực tế lại khiến Diêu phu nhân khổ không nói nổi.
Diêu gia, bên trong đã mục ruỗng.
Diêu Thái phó quý trọng danh tiếng, nhưng lòng háo sắc thì không đổi.
Hậu viện phủ Diêu có vô số phụ nữ không đếm xuể.
Hễ vào là không ra được.
Nguồn gốc những cô gái này, Diêu phu nhân chưa bao giờ hỏi.
Bọn họ không có danh phận ở lại hậu viện.
Điều duy nhất khiến Diêu phu nhân dễ chịu là, Diêu Thái phó rất cẩn thận, không ai trong số những cô gái đó có thai.
Từng có một cô gái không nghe lời, muốn dựa vào con mà leo lên vị trí, bị Diêu Thái phó sai người đánh chết.
Diêu phu nhân tận mắt thấy cô gái đó bị đánh chết tươi, trong lòng lạnh buốt.
Cô gái đó, là người được sủng ái nhất lúc đó. Diêu Thái phó nói đánh chết là đánh chết.
Cũng bởi vì cô ta không thấy rõ vị trí của mình, cho rằng sinh con cho Thái phó là có thể tranh một danh phận.
Diêu Kiến là loại người nào, ông ta sao có thể để người khác nắm được điểm yếu của mình.
Một xác hai mạng là hết hậu.
Không nhìn rõ Diêu Kiến là một kẻ lòng lang dạ sói thế nào, ả kia chết cũng không oan.
Nếu mỗi cô gái mà ông ta động vào đều có con, thì cho dù mua thêm tòa nhà cũng chưa chắc đủ chỗ chứa.
Đối với những cô gái đó, Diêu phu nhân chẳng để tâm, lại càng không ghen.
Sau khi sinh Diêu Nhược Lan, Diêu Kiến không hề bước vào sân của nàng.
Diêu phu nhân cảm thấy ghê tởm.
Diêu Kiến phong lưu như vậy, mà lại sinh ra cô con gái si tình.
Xuống xe ngựa, Diêu Nhược Lan nhảy nhót trở về viện mình.
Nhìn thấy con gái vui vẻ hiện rõ trên mặt, Diêu phu nhân quyết định làm theo ý con gái.
Diêu phu nhân xoay người trở về phòng, đuổi hết tất cả hạ nhân.
Nàng ngồi trước gương đồng, mặt vô cảm nhìn mình trong gương đã không còn sinh khí.
Năm đó nàng cũng trẻ đẹp như vậy, tại sao lại ra kết cục thế này?
Chỉ vì gả cho một kẻ mặt người dạ thú, bên ngoài đạo mạo quân tử, bên trong lại mục ruỗng.
May mà con gái không mù quáng như nàng, không coi trọng những kẻ như Diêu Kiến.
Mấy năm nay, Diêu phu nhân cũng ngầm quan sát Dự Vương.
Nếu hắn không một lòng một dạ với Giang Sở Vi, thì ngược lại cũng là một ứng cử viên con rể tốt.
Diêu phu nhân trong chuyện hôn nhân của con gái, rất cẩn thận.
Nàng không muốn con gái mình đi theo vết xe đổ của mình, cả đời sống quá uất ức.
Nàng nhất định phải bảo vệ con gái của mình, không để con phải chịu bất kỳ ủy khuất nào.
Cho nên mấy năm nay, nàng nhắm đến những ứng cử viên con rể đều có dòng dõi bình thường.
Diêu phu nhân không hề muốn trèo cao vào hoàng thất.
Như vậy con gái mình chịu ấm ức, nàng làm mẹ cũng không thể ra mặt che chở con gái.
Hôm nay, nàng đã quyết định rõ ràng.
Con gái không đâm đầu vào tường không quay lại, cũng khiến nàng hết cách.
"Lão gia về rồi sao?" Diêu phu nhân hỏi.
Nàng không giống nữ quyến các nhà khác, yến tiệc tan đều cùng chồng trở về.
Diêu thái phó biết phu nhân không muốn chung xe với mình, liền tự mình lấy cớ thân thể khó chịu đi trước.
Hoàng đế thông cảm lão sư nên cũng cho phép.
"Phu nhân! Lão gia ở thư phòng ạ!" Mụ mụ đáp.
"Đi thôi." Diêu phu nhân đứng dậy.
Thấy phu nhân, Diêu Kiến sửng sốt trong chốc lát.
Trừ những yến tiệc bắt buộc phải giả ân ái, thì rất lâu rồi họ không gặp mặt trong nhà.
Phu nhân rất ít khi chủ động tìm ông ta.
Diêu Kiến nhìn nàng, "Nàng có chuyện gì?"
"Việc hôn sự của Lan Nhi." Diêu phu nhân đi thẳng vào vấn đề.
Nghe nói đến chuyện hôn sự của con gái út, vẻ mặt Diêu Kiến dịu xuống, "Phu nhân nhắm đến nhà ai rồi?"
Hôm nay trong yến tiệc các phu nhân nhà nào cũng sẽ ngó xem con nhà ai thích hợp với con cái mình.
Diêu Kiến nghĩ là con gái mình cuối cùng cũng ưng được một người rồi.
Mấy năm nay muốn mai mối cho nàng, nàng luôn hết mực từ chối, nếu không thì làm nũng nói muốn ở cùng cha mẹ mấy năm nữa.
Lần duy nhất là mấy năm trước nàng cầu xin ông, bảo muốn gả cho Dự Vương.
Chỉ là khi đó Dự Vương vẫn chưa thành hình, Diêu Kiến vì quá Phó phủ vinh hoa phú quý, sẽ không đứng về phe Dự Vương.
Diêu Kiến cự tuyệt.
Từ đó về sau, Diêu Nhược Lan không nhắc đến Dự Vương trước mặt ông ta một lần nào nữa.
"Ta thấy đại công tử nhà Trịnh gia cũng rất không tệ." Diêu Kiến giành nói trước.
Đây là lo sợ Diêu phu nhân nói ra những người mà ông không đồng ý.
Diêu phu nhân nghẹn lời, "Nhị công tử nhà Trịnh gia đúng là tuấn tú lịch sự, nhưng Lan Nhi không thích."
Những người Diêu Kiến nói ra, Diêu phu nhân trong lòng ngũ vị tạp trần.
Diêu Kiến với con gái thực sự rất chiều.
Diêu phu nhân tin tưởng, người này là kết quả Diêu Kiến đã cân nhắc kỹ càng.
Nhà Trịnh tựa vào Cẩm Vương.
Cẩm Vương rất có thực lực leo lên ngai vàng.
Diêu Kiến mấy năm nay bắt đầu đứng đội, ông ta do dự giữa Cẩm Vương và Dự Vương.
Mà nhị công tử Trịnh gia cũng là người Diêu phu nhân để mắt nhiều năm nay, đứa trẻ này thông minh hiếu học, tương lai tiền đồ vô lượng.
Vì là con thứ, Lan Nhi gả qua cũng không cần quản việc nhà.
Tiền đồ của nhị công tử nhà Trịnh sau này cũng không kém đại công tử.
Lan Nhi sẽ sống rất thoải mái.
Điều quan trọng hơn, là nhân phẩm của nhị công tử cũng tốt, Lan Nhi gả cho người này là hợp nhất.
Nhà Trịnh cũng rất muốn kết thông gia với phủ Thái phó.
Cẩm Vương cần sự ủng hộ của phủ Thái phó.
Lỡ Cẩm Vương lên ngôi, nhà Trịnh cũng sẽ được hưởng lộc trăm năm.
Dù sao về sau hoàng hậu cùng thái hậu đều sẽ xuất thân từ Trịnh gia.
Trịnh gia quyền khuynh triều dã sắp đến.
"Chướng mắt? Vậy hắn coi trọng ai?" Diêu Kiến khẩn trương hỏi.
"Dự Vương!" Diêu phu nhân nói.
"Dự Vương! Nàng còn chưa hết hy vọng?" Diêu Kiến kinh ngạc.
Đứa con gái này của hắn, thật đúng là kẻ si tình.
Cũng không biết tính tình này theo ai.
Diêu Kiến có chút đau đầu thở dài, "Lan Nhi đứa nhỏ này, bị chúng ta sủng hư, hy vọng nàng có thể hiểu được chúng ta dụng tâm lương khổ."
Diêu phu nhân ánh mắt kiên định nhìn hắn, "Mặc kệ như thế nào, Lan Nhi hạnh phúc quan trọng nhất. Nếu Lan Nhi thật sự thích Dự Vương, chúng ta cũng không nên ngăn cản nữa, cầu một cái trắc phi chi vị cũng không có gì không tốt."
Diêu Kiến trầm mặc chỉ chốc lát, cuối cùng vẫn là nhẹ gật đầu, "Được rồi, ta sẽ đi tìm Lan Nhi nói chuyện một chút."
Lời vừa dứt, Diêu phu nhân lập tức đi ra ngoài.
" Phu nhân!" Diêu thái phó mở miệng, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Diêu phu nhân, hắn lại không biết nên nói gì.
"Không có gì." Diêu thái phó xấu hổ đem lời muốn nói nuốt lại.
Hắn chính là muốn cùng phu nhân trò chuyện.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mong ngóng của Diêu phu nhân, hắn cũng sẽ không đòi chán ghét.
Diêu thái phó đối với Diêu phu nhân kỳ thật là có oán.
Nam tử thích nữ tử tuổi trẻ có sai sao?
Hắn chưa bao giờ để những cô gái kia dao động tới vị trí chính thê của hắn.
Cũng không có làm cho các nàng sinh ra một mụn con nào.
Ở ngoài, nàng bị bao nhiêu phu nhân hâm mộ.
Đại Khánh triều người như hắn rất hiếm.
Địa vị như hắn, thê thiếp thành đàn, con cái nhiều không đếm xuể.
Vì sao người khác phu thê thì có thể tương kính như tân, cầm sắt hòa minh, nàng thì không thể.
Chính là quen.
Diêu Kiến trong lòng tức giận.
Cầu hôn Diêu phu nhân khi đó, hắn đã đáp ứng lão sư, cả đời này chỉ đối nàng một người tốt.
Hắn làm được, nhưng Diêu phu nhân lại không cảm kích.
Hắn không hề động tâm với những cô gái kia, người phụ nữ duy nhất để trong lòng chính là Diêu phu nhân, ngay cả con cái, hắn cũng chưa từng có với người khác.
Nàng còn có gì không hài lòng?
Diêu phu nhân biết trong lòng hắn nghĩ gì, nàng không muốn nói, với loại người chẳng khác gì súc sinh này cũng không có gì để nói cho tốt.
Thấy phu nhân lập tức đi ra ngoài, Diêu Kiến làm rớt một chén trà.
Nhà ai phu nhân lại có tính khí lớn như vậy?
Lão bộc lập tức tiến vào thu dọn.
Thấy phu nhân cùng lão gia cãi nhau đến vậy, lão bộc trong lòng thở dài.
Lão gia lúc còn trẻ cũng không như vậy.
Từ khi quyền thế ngày càng lớn, hắn làm việc cũng ngày càng quá đáng.
Nguồn gốc những cô gái kia phu nhân không biết, lão bộc lại rõ ràng thấu đáo.
Những cô gái này chính là gieo một cái tai họa ngầm, tùy thời sẽ khiến phủ thái phó vạn kiếp bất phục.
"Đi ra!" Diêu thái phó nhìn thấy sắc mặt của lão bộc, liền biết hắn cũng giống phu nhân, không đồng ý với những gì hắn làm.
Chỉ là, nể tình lão bộc theo mình rất nhiều năm, cũng đã quen hắn làm bạn, mới không có đuổi hắn đi.
Lão bộc lập tức rời khỏi tầm mắt Diêu thái phó.
Thái phó kế tiếp muốn làm gì, lão bộc hiểu rõ.
Hắn cũng hoài nghi lão gia có phải hay không bị bệnh, về phương diện kia nhu cầu quá mức tràn đầy.
Quả nhiên, Diêu Kiến trước khi đi tìm con gái, đã đi một chuyến hậu viện.
Nơi đó giam rất nhiều nữ tử trẻ tuổi, hắn muốn tới đó ôn tồn một phen, có thể tiêu bớt hỏa khí.
...
Lão bộc dẫn Diêu Nhược Lan tới thư phòng, Diêu Kiến khôi phục bộ dạng đạo mạo.
Mặt hắn thỏa mãn.
Đối với con gái nhỏ mặt mày ôn nhu, nhìn kỹ, gáy và vai còn có những vết đỏ chưa hết.
"Lan Nhi! Lại đây!" Diêu Kiến đối với cô con gái nhỏ luôn luôn rất kiên nhẫn.
"Không biết phụ thân tìm Lan Nhi có chuyện gì?" Diêu Nhược Lan nũng nịu kéo kéo tay áo phụ thân.
"Nghe mẹ con nói. Con còn muốn gả cho Dự Vương?" Diêu Kiến hỏi.
Diêu Nhược Lan ngượng ngùng nói: "Phải! Phụ thân có thể giúp con không?"
"Làm thiếp thất của Dự Vương con cũng không hối hận sao?" Diêu Kiến lại xác nhận.
Diêu Nhược Lan mừng rỡ như điên.
Nàng sao lại không biết, phụ thân hỏi vậy là đồng ý.
"Không hối hận." Nàng dứt khoát nói.
Chỉ là trong lòng lại nói, thiếp thất chỉ là tạm thời.
Nàng nhất định sẽ đoạt được vị trí chính phi.
Dự Vương hoặc là hưu thê, hoặc là góa.
Vị trí Dự Vương phi nhất định là của nàng.
"Tốt, vi phụ biết rồi, con chờ tin tốt đi." Diêu Kiến nói.
"Dạ, nữ nhi cám ơn phụ thân." Diêu Nhược Lan trong lòng mừng rỡ.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, phụ thân vậy mà nhanh như vậy đã đồng ý.
Xem ra sự kiên trì của nàng không sai.
Việc này chỉ cần phụ thân nhúng tay, Diêu Nhược Lan tin tưởng, nhất định có thể được.
Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của con gái, Diêu Kiến không do dự nữa.
Sau này liền đứng về đội Dự Vương.
Bất quá chuyện này cũng không thể gấp được.
Dự Vương không giống Cẩm Vương, hắn chưa bao giờ cùng hắn lấy lòng.
Chỉ là Diêu Kiến tin tưởng, chỉ cần hắn ném cành oliu, Dự Vương nhất định sẽ bắt lấy.
Ha ha, nói cái gì Dự Vương tình thâm nghĩa trọng, bên cạnh ngay cả thông phòng thiếp thất cũng không có.
Diêu Kiến một chữ cũng không tin.
Trên đời này làm gì có nam tử nào không mê sắc đẹp?
Những lời đồn bên ngoài sao có thể tin?
Giống như Diêu thái phó hắn, bên ngoài đồn hắn cùng phu nhân ân ái tình cảm hơn vàng, nhưng ai thật sự biết sự tình trong hậu viện Diêu gia?
Đối với những lời đồn về Dự Vương, Diêu thái phó nghe qua cho vui thôi, chứ sẽ không cho là thật.
Hắn tin chỉ cần con gái hắn vào hậu viện vương phủ, Dự Vương nhất định sẽ sủng ái Lan Nhi.
Lan Nhi vốn trời sinh lệ chất, ngay cả người phụ thân này như hắn còn nhìn nhiều lần, còn sợ không quyến rũ được Dự Vương sao.
Diêu Kiến hạ quyết tâm, ngày mai liền đi thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận