Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 34: Giả bệnh (length: 7476)

Lục Yên Linh nghe Giang Sở Vi nói, thấp thỏm trở về Linh Uyển.
Nàng thực sự là cùng đường.
Nàng muốn đi tìm tổ mẫu giúp, nhưng là tổ mẫu hiện giờ tình trạng tự thân khó bảo.
Diêu di nương đang chờ nàng.
"Thế nào? Thế tử phu nhân nói sẽ giúp chúng ta sao?" Diêu di nương trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Nàng bảo nữ nhi đừng ra sân, nếu phu nhân tới gọi liền giả bệnh."
"Chỉ có vậy thôi..."
"Ừ."
"Giả bệnh một lúc thì được, chứ có sống cả đời được đâu, thế này thì phải làm sao?" Diêu di nương gấp đến độ xoay quanh.
"Đại tẩu có lẽ chính mình cũng bận rộn nên không lại đây được à?" Lục Yên Linh không chắc nói.
"Vì sao?"
"Thế tử náo ra chuyện tư sinh tử chẳng lẽ nàng không đau lòng sao?"
Lục Yên Linh kỳ thật là không ôm hy vọng, thế tử phu nhân hiện giờ gặp phải chuyện, cũng chẳng khá hơn gì so với nàng.
Khi di nương bảo nàng đi tìm thế tử phu nhân, nàng cảm thấy đại tẩu chính mình cũng bị hầu phủ bắt nạt đến không còn hình dạng.
Ngoại thất cùng con riêng đều ngay dưới mắt, nàng còn hơi đâu mà quản chuyện người khác.
Huống hồ nàng vẫn là con gái hầu gia.
Nàng cảm thấy mình còn không muốn gây thêm phiền phức nữa thì hơn.
Cùng lắm thì cứ chết quách cho xong.
Nhưng mà di nương nói nàng không đi, di nương chính mình sẽ đi tìm thế tử phu nhân.
Nàng sợ di nương chỉ biết khóc lóc làm thế tử phu nhân khó chịu.
Chỉ là không ngờ, mình tới trước mặt thế tử phu nhân cũng chỉ biết khóc.
"Chúng ta cứ theo lời đại tẩu, trước cứ giả bệnh đã."
"Hay là ta đi van xin hầu gia, ngươi là con gái của hắn, hắn không thể mặc kệ phu nhân làm xằng làm bậy."
"Nương, người quên đệ đệ chết như thế nào sao?"
Diêu di nương như quả bóng da xì hơi, ngồi thụp xuống.
Diêu di nương có một người con trai.
Lúc ba tuổi, một cơn cảm lạnh đã lấy mạng hắn.
Là phu nhân không cho người đi mời đại phu, y phục của phủ cũng bị phu nhân sai đi ở thôn quê.
Một đứa nhỏ, cứ như vậy sốt cao không dứt ba ngày sau chết.
Diêu di nương khóc đi nói với hầu gia, mà hầu gia phải bảy ngày sau mới về nhà sau khi đi chơi bên ngoài.
Hầu gia nói: "Chết thì chết, ngươi không phải còn có con gái sao? Thôi thì nuôi dạy nó cho tốt."
Diêu di nương nghe đến lời này, kinh ngạc đến nỗi đứng trân ra.
Nàng quên mất nên phản ứng thế nào.
Đó là con trai ruột của bọn họ mà! Là một mạng sống sờ sờ.
Hầu gia như thể một con chó con mèo chết, hờ hững cho qua chuyện.
"Di nương, người cảm thấy hầu gia sẽ để ý con gái sống chết sao?" Lục Yên Linh hỏi.
Thấy di nương không nói lời nào: "Chúng ta cứ nghe lời đại tẩu, nếu nàng bảo bọn ta làm vậy, chúng ta cứ tin nàng là được không?"
Nàng thực sự rất sợ, di nương tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, ngược lại hỏng việc.
"Được, di nương nghe ngươi." Hai mẹ con không có biện pháp nào, chỉ có yên lặng chờ đợi.
* "Khưu ma ma! Buổi tối phái mấy tên tiểu tư canh chừng Linh Uyển, bảo bọn chúng giấu kín đi."
Tuy rằng không chắc Trương đồ tể có thể ban đêm xông vào Linh Uyển không, để phòng hờ, vẫn là phái người trông chừng vài người cho tốt.
Giang Sở Vi nhớ, kiếp trước Lục Yên Linh nhảy giếng mấy ngày trước, có lời đồn nàng bị làm nhơ.
Khi đó, chính nàng cũng bắt đầu ốm nặng nằm liệt giường.
Nơi đâu có tâm trí mà quản chuyện người khác.
Xem ra, chuyện này bị Trần Ngọc Lan đè xuống.
Tỳ nữ A Hương đến mời Lục Yên Linh đi Cẩm Phúc Đường thì Lục Yên Linh đang ở trên giường mê man.
A Hương nhìn người nằm trên giường: "Hôm nay, Tam tiểu thư có bò cũng phải bò tới Cẩm Phúc Đường."
A Hương hếch mũi lên trời, cái con Tam tiểu thư này, ở hầu phủ sống một ngày còn chẳng ra gì bằng cả một con tỳ nữ như nàng.
Nàng là nhị đẳng nha đầu ở Cẩm Phúc Đường, trước mặt Tam tiểu thư cũng không cần ra vẻ cung kính.
Diêu di nương vội vàng cười làm lành: "Linh tỷ nhi bị bệnh nặng, chờ nàng khá hơn chút, ta sẽ dẫn nàng đi cho phu nhân xin lỗi."
"Ngươi, nói như thể phu nhân thích ngươi lắm vậy." A Hương cười nhạt.
Diêu di nương đẩy đẩy con gái trên giường, Lục Yên Linh không có động tĩnh gì.
Diêu di nương nước mắt ào ào chảy: "Thế này thì làm sao? Linh tỷ nhi đáng thương của ta, con mau tỉnh dậy đi!"
A Hương không kiên nhẫn nói một câu: "Tỉnh rồi thì mau đi gặp phu nhân đi."
Nói xong liền đá mạnh vào ghế: "Xui xẻo!"
Thấy A Hương đi, Lục Yên Linh lập tức đứng dậy, không hề có vẻ gì là ốm yếu: "Trần thị lại muốn tìm ta làm gì?"
"Tam tỷ tỷ!" Một giọng nữ vang lên ở ngoài cửa.
"Ngũ muội muội! Sao muội lại tới đây?" Lục Yên Linh kinh ngạc.
Trần thị không muốn thứ nữ quá thân thiết, luôn không cho các nàng lui tới.
Lục Yên Bình là thứ nữ thứ năm của hầu gia, do Vương di nương sinh.
Lão Nhị lão Tứ đều chết bệnh, Lão Lục Lão Thất còn nhỏ.
Chỉ có tam nữ nhi cùng ngũ nữ nhi tuổi tác gần nhau.
Bình thường các nàng cũng không qua lại.
Vương di nương tính tình càng yếu đuối, Trần thị nói đông nàng không dám nói tây.
Nàng còn ba con gái để chăm sóc, nào dám chọc phu nhân tức giận.
Con gái nhỏ của nàng bị Trần thị đánh chết rồi.
Diêu di nương nhìn ra ngoài viện, xác định không có ai nhìn thấy.
"Lúc này ngươi tới đây làm gì?"
Lục Yên Bình bị Diêu di nương nói đến mức không dám lên tiếng.
"Di nương, người ra ngoài canh chừng một chút, ta với Ngũ muội muội nói chuyện."
Diêu di nương không nói gì thêm, nàng sợ gây họa.
"Tam tỷ tỷ! Ta vừa biết, mẫu thân muốn gả tỷ cho một lão già." Lục Yên Bình đỏ hoe mắt.
"Phải, ta phải làm sao bây giờ?" Lục Yên Linh nước mắt lại rơi xuống.
"Lão già kia ta lén đi xem, mặt lớn tai to như con lợn." Bình tỷ nhi vừa nói vừa khoa tay múa chân.
"Ngươi thấy ở đâu?"
"Ngay tại sảnh đường, mẫu thân tự mình tiếp đón, nói là đến đưa sính lễ, mẫu thân mặt mày hớn hở, hắn nói muốn gặp tỷ, lập tức sẽ có người đến gọi tỷ."
"A Hương đã đến rồi, ta không đi."
"Tam tỷ tỷ! Tỷ dám không tuân lời mẫu thân sao?"
"Ta bị bệnh, hôn mê làm sao đi?"
Lục Yên Linh biết Ngũ muội muội là người tốt, cũng không có giấu giếm.
"Tam tỷ tỷ! Tỷ nhất định phải từ chối, người đó thực sự là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hắn đã lớn thành cái bộ dạng kia rồi, tuổi còn không kém gì phụ thân, sao mẫu thân lại đối xử với tỷ như vậy?"
Nói xong, Lục Yên Bình khóc lên.
Tam tỷ tỷ nếu gả cho người như vậy, tiếp theo sẽ đến lượt nàng.
Với tính tình của Trần thị, không biết chừng sẽ gả nàng cho người như thế nào.
"Tam tỷ tỷ! Tỷ nhất định không được đồng ý."
"Ừ!" Lục Yên Linh lau nước mắt cho muội muội.
"Muội muội, muội yên tâm, ta sẽ không để nàng được như ý."
Cùng lắm thì chết quách cho xong!
"Tam tỷ tỷ!"
Hai tỷ muội ôm nhau khóc lóc.
Diêu di nương cũng rơi nước mắt.
Cả đời này, con trai không bảo vệ được, con gái cũng không bảo vệ được.
Chi bằng chết đi cho rồi.
Hai người khóc một hồi, Lục Yên Bình nói: "Tam tỷ tỷ, tỷ trốn đi! Rời khỏi hầu phủ, sẽ không ai có thể ép tỷ gả cho ai."
"Chạy đi đâu, ta một thân một mình, bên ngoài thì sống bằng cách nào?"
Nữ tử không thể tự lập hộ khẩu, cho dù nàng mang theo di nương trốn đi, ở ngoài kia cũng chạy không khỏi bị những người như Trương đồ tể bắt nạt.
"Vậy cứ mặc kệ mẫu thân gả tỷ đi sao?"
"Chờ xem sao đã!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận