Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 103: Ngư ông đắc lợi (length: 8033)

Ở nơi này cục thế phức tạp, Tôn Ý gặp phải áp lực cực lớn. Nhưng hắn không hề lùi bước, mà là bằng vào trí tuệ cùng dũng khí của mình, tiếp tục cùng Trịnh phi triển khai đấu tranh.
Hắn biết rõ, chỉ có triệt để vạch trần tội ác của Trịnh phi, mới có thể vì Tôn gia tranh thủ được nhiều sự duy trì hơn.
Cùng lúc đó, Tôn gia cùng Thanh Phong Bang cũng đang gấp rút liên lạc, chuẩn bị phát động công kích cuối cùng. Một cuộc đại chiến quyết định vận mệnh gia tộc bắt đầu.
Tôn gia đạt được một vài chứng cứ bí mật về Trịnh phi, những chứng cứ này đủ để khiến Trịnh phi thân bại danh liệt. Thế nhưng, muốn truyền tin những chứng cứ này cũng không phải chuyện dễ, bởi vì thế lực trong cung đình rối ren phức tạp, sơ sẩy một chút liền sẽ tự rước họa vào thân.
Tôn Ý quyết định tìm kiếm một minh hữu đáng tin cậy, cùng nhau lật đổ Trịnh phi. Sau một hồi điều tra, hắn phát hiện một vị quan viên tên là Lý Vân, người này cương trực công chính, được dân chúng kính yêu sâu sắc. Tôn Ý âm thầm liên lạc với Lý Vân, đưa chứng cứ cho hắn, đồng thời trình bày kế hoạch của mình.
Lý Vân đối với những việc Trịnh phi làm từ lâu đã nghe thấy, hắn quyết định hợp tác với Tôn Ý. Dưới kế hoạch của Tôn Ý và Lý Vân, một cuộc hành động được bố cục tỉ mỉ lặng lẽ triển khai.
Trong lúc Tôn, Trịnh hai nhà đánh nhau khí thế ngút trời, thì lúc này hoàng tử Vinh Thịnh Đế Lâm Doãn Thịnh đã lặng lẽ quật khởi.
Rất nhiều vị đại thần chưa đứng về phe nào đang quan sát, đồng thời cũng xem xét vị hoàng tử này.
Cuối cùng theo họ thấy, Lâm Doãn Thịnh là người phù hợp nhất.
Lâm Doãn Thịnh không có bối cảnh cường đại, lại càng không có sự duy trì của mẫu tộc.
Lâm Doãn Thịnh mặc dù không có bối cảnh, nhưng hắn thiên tư thông minh, chăm chỉ hiếu học, rất có tài năng trị quốc lý chính.
Hắn giỏi dùng sách lược, hiểu được thu phục lòng người, trên triều đình dần dần lộ rõ tài năng.
Một số đại thần bắt đầu hướng về hắn, trở thành người ủng hộ của hắn.
Thế nhưng, tranh đấu trong cung vẫn chưa dừng lại. Trịnh phi thấy Lâm Doãn Thịnh ngày càng được sủng ái, lòng sinh ghen tị, mưu toan thiết kế hãm hại hắn.
Nhưng Lâm Doãn Thịnh cảnh giác nhạy bén, liên tiếp biến nguy thành an, điều này khiến Trịnh phi càng thêm tức giận. Theo thời gian trôi qua, thế lực của Lâm Doãn Thịnh không ngừng lớn mạnh, hắn ngày càng đến gần ngôi vị hoàng đế.
Mà Tôn Ý cùng Lý Vân cũng đang âm thầm tiếp tục thu thập tội chứng của Trịnh phi, chờ đợi thời cơ, cho ả một đòn chí mạng.
Một ngày, Trịnh phi tìm được cơ hội, mời Lâm Doãn Thịnh đến hoa viên trong cung ngắm hoa. Lâm Doãn Thịnh biết rõ đây là Hồng Môn yến, nhưng vẫn vui vẻ đi trước. Sau ba tuần rượu, Trịnh phi viện cớ rời đi, để lại Lâm Doãn Thịnh một mình. Không lâu sau, một đám hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, xông về phía Lâm Doãn Thịnh. Lâm Doãn Thịnh đã sớm chuẩn bị, cùng hắc y nhân triển khai một trận kịch chiến.
Đang lúc hai bên giằng co không phân thắng bại thì Tôn Ý cùng Lý Vân dẫn theo một đội thị vệ kịp thời đuổi đến, chế phục hắc y nhân.
Thì ra, Lâm Doãn Thịnh đã sớm dự đoán Trịnh phi sẽ có hành động, liền cùng Tôn Ý, Lý Vân bàn bạc đối sách. Sau sự việc này, tội ác của Trịnh phi đã rõ ràng không thể nghi ngờ, hoàng đế nổi giận, giáng ả vào lãnh cung.
Lâm Doãn Thịnh thành công trừ bỏ một đại kình địch, địa vị trong triều càng thêm vững chắc.
Trịnh gia sụp đổ, chỉ còn lại Tôn gia.
Chỉ là Tôn hoàng hậu rất biết gió chiều nào che chiều ấy.
Nàng bắt đầu công khai ủng hộ Lâm Doãn Thịnh.
Hai người đạt thành hiệp nghị.
Lâm Doãn Thịnh đăng cơ, vị trí thái hậu vẫn là của Tôn hoàng hậu.
Tôn gia giúp hắn diệt trừ hết thảy chướng ngại.
Lâm Doãn Thịnh cũng không phải kẻ ngốc.
Hắn lập tức đồng ý.
Có người ở phía trước cùng hắn xông pha chiến đấu.
Hắn lại càng có tinh lực để đối phó những hoàng tử khác.
Với sự giúp đỡ của Tôn hoàng hậu, Lâm Doãn Thịnh thuận lợi đăng cơ, trở thành Vinh Thịnh Đế.
Vinh Thịnh Đế là hắc mã xuất hiện bất ngờ.
Sau khi đăng cơ, hắn bắt đầu thanh trừng triều đình.
Chỉ là Tôn gia sau khi giúp hắn, lại tự cho mình là công thần.
Bàn tay của Tôn gia ngày càng vươn dài, thậm chí muốn hắn trở thành một vị hoàng đế bù nhìn.
Vinh Thịnh Đế mặt ngoài không lộ vẻ gì.
Hắn ngấm ngầm tìm cách.
Triều đình muốn cân bằng, tự nhiên phải có thế lực kiềm chế Tôn gia xuất hiện.
Đó chính là Trịnh quốc công phủ đã từng bị đánh bại.
Trên triều đình không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn.
Hoàng thượng vì cân bằng, lại bắt đầu trọng dụng Trịnh gia.
Hai nhà này là kẻ tử thù, chỉ có Trịnh gia mới có thể kiềm chế Tôn gia.
Hoàng đế mới có thể chuyên tâm việc nước, trước hết làm tốt dân sinh Đại Khánh.
Quả nhiên như hắn dự liệu, hai nhà lại bắt đầu đánh nhau.
Hoàng thượng thêm củi vào lửa.
Hắn bắt đầu tuyển tú.
Chỉ là hắn cố ý khiến tú nữ Tôn gia bị loại.
Mà lại chọn hai phi tử Trịnh gia vào cung.
Điều này khiến Tôn thái hậu suýt tức chết.
Tôn gia sau lưng cũng mắng hoàng thượng là kẻ vô ơn.
Bọn họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dần dần triều đình lại khôi phục cân bằng.
Trịnh quý phi được sủng ái.
Sinh ra Cẩm Vương.
Trịnh gia lại nở mày nở mặt.
Một khi quân tử một triều thần, ý nói chính là đạo lý này.
Tôn gia trù tính lâu như vậy, có thể nói là giỏ trúc mà múc nước công dã tràng.
Tôn hoàng hậu vẫn muốn nhét nữ nhi Tôn gia vào cung.
Chỉ là hoàng thượng chưa từng đáp ứng, hắn ở chính sự nắm chắc trong tay. Đăng cơ chưa đầy hai năm, mọi quyền lực đều rơi vào tay hắn.
Hoàng đế hiện giờ ai cũng không sợ.
Tôn gia cùng Trịnh gia chỉ là quân cờ trong tay hắn.
Quân cờ có ích thì mới có thể sống sót.
Kẻ vô dụng đã định trước sẽ bị bỏ rơi.
Vì thế, Trịnh gia và Tôn gia lại thay đổi phương thức, dốc hết sức bày mưu tính kế.
Chỉ là muốn được hoàng thượng trọng dụng.
Đây cũng là kết quả mà hoàng thượng vui thấy.
Hiện tại Đại Khánh phồn vinh, là do hoàng thượng trị vì có cách, thanh danh của hắn cũng ngày càng tốt.
Là một đại quân vương, hắn là người ưu tú.
Nhưng làm một người cha và người chồng.
Hắn lại là người lạnh lùng vô tình.
Hắn lợi dụng hoàng hậu, đối phó Tôn Trịnh hai nhà, lại không cho hoàng hậu tình yêu thương cơ bản nhất.
Hắn tạo một hình tượng thâm tình, nhưng ở hậu cung lại chẳng đoái hoài gì đến hoàng hậu.
Hiện giờ Thái tử mất, hoàng hậu cũng bệnh.
Hoàng thượng tiếp tục làm một vị đế vương cao cao tại thượng.
Còn Thái tử cùng hoàng hậu, vốn là hai người cao cao tại thượng, lại trở thành người đáng thương nhất.
Hoàng thượng có quá nhiều con trai, cũng không để ý mất một người.
Hiện giờ điều khó được là hắn đã hứa với Thái tử, muốn bảo vệ con trai hắn.
Hoàng thượng đem Tuấn Nhi nuôi dưỡng bên cạnh, thái hậu nóng nảy cũng vô ích.
Tôn gia không có con gái tiến cung.
Nàng triệt để bỏ qua chuyện tranh đoạt quyền lợi, triều thần cũng không hiểu hoàng thượng có ý gì?
Chẳng lẽ sau này hắn muốn lập Hoàng thái tôn sao?
Thái hậu đã lâu không xuất đầu lộ diện.
Ngay cả tang lễ của Thái tử nàng cũng không xuất hiện.
Nàng dường như đã tách khỏi triều đình.
Hiện giờ ngày sinh của nàng sắp đến.
Không ngờ rằng hoàng đế luôn không thân cận với thái hậu lại bắt đầu chú ý đến ngày sinh của thái hậu.
Hoàng đế lại hạ lệnh, bắt các phi tần trong cung phải đánh đàn hát sướng để thêm náo nhiệt cho tiệc mừng thọ.
Tin tức truyền đến Từ An Cung, Tôn thái hậu cười lạnh: "Hoàng đế hiện tại cũng học được cách ra vẻ, bắt đầu tranh thủ danh tiếng là con hiếu."
"Thái hậu nương nương! Chẳng phải chỉ là diễn kịch sao? Nương nương cùng hoàng thượng diễn một chút là được."
"Thôi vậy, ai gia thân thể này cũng không còn bao nhiêu ngày để sống.
Chỉ cần hắn có thể nhớ niệm một chút ân tình của Tôn gia, thì cũng không uổng phí ta từng vì hắn trù tính một phen."
Thái hậu thở dài một hơi.
Nàng đã già, không còn sức lực để vì Tôn gia tính toán.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Thái hậu nhíu mày...
Bạn cần đăng nhập để bình luận