Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 172: Chia rẽ (length: 7875)

Trải qua một màn này, trong quân không còn có người không phục Giang Hà.
Với bản lĩnh này, lại nói hắn là dựa vào quan hệ với nữ nhân để tiến thân, quả thực chính là tự lừa dối mình.
Hơn nữa Giang Hà bỏ qua Tôn Thiên, bọn lính đối với nhân phẩm của Giang Hà lại càng thêm kính trọng.
Với trí tuệ này, trong quân cũng không có mấy người có thể làm được.
Giang Hà thu thập Tôn Thiên, cũng biết hiện giờ uy vọng của mình tăng vọt.
Giết Tôn Thiên là có thể trút căm phẫn.
Nhưng dùng hắn để lập uy cũng coi như bù đắp lại tội lỗi.
Họng súng của Giang Hà sẽ không nhắm vào người của mình.
Tôn Thiên mất mặt lớn, cũng không để ý lắm.
Tài nghệ không bằng người, không biết trời cao đất rộng là nhận thức của hắn về chính mình.
Từ nay về sau, Giang Hà chỉ huy quân không người không theo.
Tôn Nguyên tuy rằng kiêng kị Giang Hà, nhưng hiện giờ Tôn gia đã xuống dốc.
Nếu trận chiến Nam Ninh này, Tôn Nguyên cùng Tôn Trì có thể kề vai chiến đấu đại bại Nam Ninh, có quân công trong người có lẽ còn có thể cho Tôn gia kiếm được một chút tương lai.
Hiện giờ, Tôn Trì đã chết, Tôn gia lại thêm một tội danh.
Tôn Nguyên nhìn Giang Hà, nếu Tôn gia có thể có hậu bối như vậy, lo gì Tôn gia không có tương lai.
Nghĩ đến việc mình thiếu 50 quân côn, Tôn Nguyên thở dài một hơi.
Hậu bối của Tôn gia vì tranh giành quyền lợi, chỉ biết sau lưng người trong nhà đâm lén.
Dự Vương tự mình áp giải Nhị hoàng tử Nam Ninh hồi kinh, Tôn Nguyên không nghĩ ra, Dự Vương vì sao dám cứ như vậy đem ấn soái giao cho một tên còn chưa đủ lông đủ cánh như Giang Hà.
Bất quá người ta đã là chủ soái cũng là vương gia, không cần phải báo cáo với Tôn Nguyên cái chức Bách phu trưởng này làm gì.
Tôn Nguyên cũng âm thầm mong chờ, việc vương gia đi có lẽ đối với hắn mà nói là một cơ hội.
Giang Hà là một tên công tử bột, làm sao có thể đánh trận?
Hôm nay là tình huống gì?
Giang Hà đã làm rung chuyển nhận thức của hắn.
Sau khi vương gia đi, Giang Hà lập tức điều hắn đến bên cạnh đảm nhiệm vai trò quân sư.
Tôn Nguyên nghĩ, Giang Hà hẳn là một kẻ không có đầu óc, về sau đều muốn dựa vào hắn.
Tôn Nguyên tưởng là cơ hội của mình đến.
Chỉ là cùng Giang Hà đánh qua mấy trận, hắn triệt để không còn gì để nói.
Chỉ cần Dự Vương không ngã, thành tựu tương lai của Giang Hà Tôn Nguyên không dám tưởng tượng.
Hắn quả thực là một tướng tài trời sinh.
Hắn vừa có cái gan lớn không sợ hãi của tuổi trẻ, lại có sự điềm tĩnh không tương xứng với tuổi của mình.
Trong vài cuộc chiến đấu, nếu theo cách đánh của Tôn Nguyên thì nên thừa thắng truy kích, nhưng Giang Hà khẩn cấp ra lệnh dừng lại.
Hắn đánh giá tình hình chiến đấu rất nhạy bén.
Có rất nhiều tướng sĩ đồng ý với cách đánh của Tôn Nguyên, nhưng vì mấy lần Giang Hà đưa ra chứng minh cuối cùng đều là chính xác, tránh được cho các tướng sĩ thương vong lớn.
Ở trên chiến trường, ai lại không muốn nhìn thấy mặt trời mọc của ngày mai.
Giang Hà xem trọng sinh mạng của các tướng sĩ.
Hắn không đánh trận mà không có nắm chắc.
Về sau, các tướng sĩ chỉ nghe theo Giang Hà.
Chưa đến nửa năm, Giang Hà liên tục đánh thắng trận.
Nam Ninh nhiều lần bại trận, rốt cuộc phải bỏ hai tòa thành trì.
Giang Hà đại thắng.
Dân chúng Nam Cương xem Giang Hà như Bồ Tát mà sùng bái.
Cuối cùng, địch nhân đã bị đánh đuổi. Những người dân mất đi quê hương cuối cùng có thể trở về cố thổ sinh sống.
Dân chúng vui mừng, khắp nơi đều là cảnh tượng vui vẻ.
Thế nhưng, trong quân trướng, lại một lần nữa rơi vào bầu không khí căng thẳng.
Giang Hà cùng Tôn Nguyên không ai nhường ai.
"Dựa vào cái gì bọn chúng giết nhiều người dân của chúng ta như vậy, vì sao chúng ta phải tha cho chúng một lần? Mạng của người dân bọn chúng là mạng, mạng của người dân chúng ta thì không phải là mạng sao!"
Cổ họng Tôn Nguyên rất lớn, ngay cả binh lính bên ngoài cũng nghe thấy rõ mồn một.
Giang Hà hỏi: "Tôn Thiên, ngươi cũng cho rằng muốn giết sạch dân chúng Tĩnh An cùng Phượng Thành?"
Tôn Thiên không chút do dự nói: "Ta nghe chủ soái. Ngươi bảo ta giết, ta không chừa một mống, ngươi nói không giết, ta sẽ không động đến một sợi lông của bọn họ."
Tôn Nguyên hung dữ lườm Tôn Thiên.
Tôn Thiên từ sau khi bại dưới tay Giang Hà, Giang Hà ở trên chiến trường yên tâm giao phía sau lưng cho hắn, Tôn Thiên đã thành chó săn của Giang Hà.
Giang Hà nói đông hắn sẽ không đi tây, người trước đây thích làm trái ý hắn nhất, giờ đối với Giang Hà nghe lời răm rắp.
Tôn Thiên cũng không cam chịu yếu thế trợn mắt nhìn lại, "Chủ soái mỗi một lần quyết định đều đúng, quân sư cũng thấy đấy."
Nhìn Tôn Nguyên sắc mặt tối sầm lại, Giang Hà nói: "Quyết định gây chiến tranh là do hoàng thất Nam Ninh gây ra để sát hại người dân của hai tòa thành trì bên ta, cũng là quyết định của các tướng lĩnh Nam Ninh. Việc đó liên quan gì đến dân chúng Tĩnh An cùng Phượng Thành?"
"Tướng lĩnh Nam Ninh có thể đưa ra quyết định như vậy, vì sao chúng ta lại không thể? Nam Man tử không có ai tốt cả." Tôn Nguyên vẫn không phục.
Ở Nam Cương đánh nhau nhiều năm như vậy, dân chúng Nam Cương thương vong vô số, mối hận này hắn nhất định phải trả.
"Tướng lĩnh Nam Ninh làm ra những việc đó là súc sinh không bằng, chẳng lẽ chúng ta cũng muốn biến thành súc sinh sao? Dân chúng Tĩnh An cùng Phượng Thành, chẳng lẽ cũng muốn giống như Vân Thành trở thành một thành phố chết, đây chính là ý nghĩa đánh nhau của ngươi sao?" Giang Hà trách móc.
Hắn không nghĩ ra, Tôn Nguyên là một tướng lĩnh nhiều năm chinh chiến bên ngoài, vì sao lại có ác ý lớn với người dân như vậy?
"Oan có đầu, nợ có chủ. Muốn báo thù, chúng ta phải tìm đến các tướng lĩnh Nam Ninh tàn sát thành, mà không phải dùng đao với những người dân tay không tấc sắt." Nói đến cuối câu, Giang Hà cũng tức giận.
Những người đó tuy rằng đều là người Nam Ninh, nhưng bọn họ không tham gia vào vụ sát hại.
Nếu đã chiếm lại thì họ đã trở thành dân chúng của Đại Khánh.
Tôn Nguyên lại muốn dùng máu của những người dân này để tế cho những người dân hai tòa thành.
"Bọn chúng dù không tham gia vào vụ sát hại, nhưng chúng là Nam Man tử, giữ lại sẽ là tai họa ngầm!" Tôn Nguyên quát.
"Tai họa ngầm? Vậy ngươi cùng với đám tướng lĩnh Nam Ninh tàn sát người vô tội đó thì có gì khác biệt!" Giang Hà cũng gầm lên.
Tôn Nguyên còn muốn tranh cãi, lại bị Giang Hà giơ tay ngắt lời: "Không cần nói nữa, ý ta đã quyết. Nếu còn có người đưa ra loại hành vi bất nhân bất nghĩa này, quân pháp xử trí!"
Nói xong, Giang Hà xoay người rời đi, để lại Tôn Nguyên đứng tại chỗ, tức giận bất bình.
Hắn nắm chặt hai tay, Tôn Thiên rụt cổ lại, "Chủ soái nói có lý, với người dân tay không tấc sắt, ngươi ra tay được sao?"
Tôn Nguyên nghẹn họng, rồi nghĩ lại một chút, "Coi bọn chúng như đám binh lính Nam Ninh tội ác tày trời là được."
Tôn Thiên lắc đầu.
Trước kia sao hắn không phát hiện giết dân chúng lại là một chuyện tàn bạo như vậy, hóa ra là các tướng lãnh của họ chính là những người như vậy, họ tuân theo mệnh lệnh nên sẽ không cảm thấy có gì không ổn.
Hắn tin rằng, nếu quân của Tôn gia vẫn dưới sự chỉ huy của Tôn Nguyên, tàn sát thành là chuyện tất nhiên.
Một mình Tôn Nguyên ngồi im trong doanh trướng, chẳng lẽ hắn đã sai?
Trải qua nhiều năm như vậy, bọn họ đều nghĩ như vậy.
Nghĩ đến ngày xưa, chỉ cần cướp được thành trì, bọn họ sẽ đi cướp bóc, đốt giết khắp trong thành.
Dù sao Nam Ninh ở địa bàn Đại Khánh vẫn luôn làm như vậy.
Cho nên dân chúng ở đây ngày càng ít đi, bọn họ thà bỏ xứ tha hương, cũng không muốn ở lại nơi này, không biết đến ngày nào mình sẽ trở thành vong hồn dưới đao của quân địch.
Cũng có những người dân không muốn rời bỏ cố thổ, ngày ngày sống như một cái xác không hồn.
Tôn Thiên không gặp Giang Hà, tìm khắp nơi hắn, chủ soái hôm nay không vui, cần gấp hắn để an ủi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận