Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 37: Hỗn chiến (length: 7574)

Mọi người nghe xong Lục Yên Linh kể lại, nhất thời đều không phản ứng kịp.
Các nàng chỉ biết là hầu phủ gặp kẻ trộm, nào ngờ đến là Trần thị một tay đạo diễn.
Trần thị tức giận: "Ngươi cái tiện nhân này, ta xé nát miệng ngươi, ngươi nói năng linh tinh cái gì?"
Tống thị ở bên tai tỳ nữ nói một câu, tỳ nữ nhanh chóng đi gọi hầu gia.
Lục Yên Linh nhìn thẳng Trần Ngọc Lan: "Mẫu thân, ngươi cứ nói xem ta câu nào nói là nói dối?"
Nhìn xem Lục Yên Linh khác xưa, Trần Ngọc Lan tràn đầy nghi hoặc.
Lão phu nhân cũng không ngờ, Trần thị lại dám làm ra chuyện thất đức này.
"Ngươi... Ngươi..." Nàng chỉ vào Trần thị, một câu cũng không thốt ra được.
Mạc thị lúc này cũng từ trong cơn kinh hãi lấy lại tinh thần.
"Đại tẩu! Ngươi đây là muốn hủy hầu phủ sao!"
Trần Ngọc Lan: "Các ngươi đừng nghe nàng nói bậy, nàng có bằng chứng gì chứng minh ta cấu kết với Trương đồ tể."
Còn Diêu di nương thì như người vừa tỉnh khỏi cơn mê, nàng biết chuyện hạ sính này, nào ngờ nàng lại khiến người làm bẩn con gái mình trước.
Khó trách, Linh tỷ nhi mấy ngày nay cứ như biến thành người khác, chính nàng là mẹ biết con gái mình, nếu cái tên trời đánh kia đạt được con gái nàng thì lập tức sẽ tự sát.
Diêu di nương hướng về phía Trần Ngọc Lan quát: "Phu nhân sao có thể ác độc như vậy, Linh tỷ nhi cũng là con gái hầu gia, ngươi đem nàng gả cho một tên đồ tể làm tái giá thì thôi đi, vì sao còn muốn hủy trong sạch của nàng, ngươi có còn là người không?"
Trần Ngọc Lan bị một tiểu thiếp chỉ vào mũi mắng, nàng xông tới liền hung hăng cho Diêu di nương một cái bạt tai.
"Nàng tính là cái thá gì của hầu phủ, cái loại tiện nhân sinh ra tiện chủng như ngươi, nàng có thể xứng với Trương đồ tể là phúc của nàng."
Trần Ngọc Lan miệng toàn lời ô uế, cả phòng người đều kinh sợ, đây đâu còn là dáng vẻ của một Hầu phu nhân.
Lục lão phu nhân một hơi nghẹn ở ngực, cổ nghiêng nghiêng, hôn mê bất tỉnh.
Không ai quan tâm đến lão phu nhân sống chết.
Bởi vì Diêu di nương và Trần Ngọc Lan đã đánh nhau.
Diêu di nương không dám tưởng tượng, ngày ấy nếu nữ nhi bị làm bẩn, thì hai mẹ con đã sớm âm dương cách biệt.
Trong cơn giận dữ, nàng không còn sợ hãi, nàng phải đòi lại công bằng cho con gái.
Ngô ma ma lo lắng kêu: "Đừng đánh nữa, lão phu nhân ngất rồi."
Không ai nghe thấy, cũng không ai quan tâm đến sống chết của lão phu nhân.
Lục Yên Phương vừa đến, thấy ngay cảnh mẫu thân bị Diêu di nương hung hăng túm tóc.
"Mẫu thân!" Nàng xông tới, cũng nắm lấy tóc Diêu di nương: "Ngươi dám đánh mẫu thân ta, ngươi muốn chết!"
Lục Yên Linh cũng gia nhập hỗn chiến, nàng kéo Lục Yên Phương: "Thả mẹ ta ra."
Nhìn đến người thứ muội thường ngày luôn nhường nhịn mình không đánh trả, không cãi lại, Lục Yên Phương tát thẳng vào mặt nàng.
Lục Yên Linh nhanh nhẹn né tránh, phản tay lại tát vào mặt Lục Yên Phương.
"Bốp!" Lục Yên Phương ôm mặt: "Ta giết chết ngươi!"
Tống thị và Mạc thị đang cố can ngăn.
Bất quá nhìn kỹ lại, các nàng chỉ đang đè Trần Ngọc Lan xuống để Diêu di nương tha hồ xả giận lên người Trần Ngọc Lan.
"Tất cả dừng tay!" Lục hầu gia vừa bước vào cửa đã thấy cảnh hỗn loạn này.
Đến khi nhìn rõ ra là vợ và thiếp của mình đang đánh nhau, Lục hầu gia suýt nữa thì tức ngất.
"Lật trời rồi sao?" Một tiếng quát lớn khiến hai bên ngừng tay.
Chỉ là ai nấy đều tơi tả không chịu nổi.
Tóc Trần Ngọc Lan đã sớm bị giật bung ra, trên mặt có đầy vết máu.
Diêu di nương cũng chẳng khá hơn là bao, trên mặt trên tay đều be bét máu.
"Hầu gia! Đem con tiện nhân này bán đi."
"Tốt! Bán thì tốt hơn, ta sẽ đi ra ngoài nói cho cả thiên hạ biết, ngươi đã cấu kết với đàn ông bên ngoài như thế nào, còn muốn hủy hoại trong sạch con gái ta."
Trần Ngọc Lan: "Ngươi điên rồi!"
"Ta điên rồi đấy, là bị ngươi cái đồ độc phụ này ép điên. Ngươi hại ta còn chưa đủ, còn muốn hại cả con gái ta."
Nghe đến con gái, Lục hầu gia nhìn hai người con gái, Lục Yên Linh còn khá, chỉ là trâm cài tóc lỏng ra chút ít, còn Lục Yên Phương thì tả tơi hơn nhiều.
Nhìn qua là biết bị đánh đơn phương.
Tống thị và Vệ thị đều mang vẻ mặt nghi ngờ, Linh tỷ nhi xinh đẹp như vậy sao?
Lục Yên Phương khóc lóc: "Phụ thân, người phải làm chủ cho con!"
Lục hầu gia nhìn hai người con gái: "Các ngươi đều quỳ ra ngoài sân."
"Phụ thân!" Lục Yên Phương ấm ức: "Con bị đánh mà!"
Lục Yên Linh không nói hai lời, quỳ xuống ngoài cửa.
Lục hầu gia không khỏi liếc nhìn nàng hai mắt.
Con gái này, âm thầm, ngược lại là kẻ tàn nhẫn.
"Ngươi cũng ra ngoài đi, mau." Lục Yên Phương không tình nguyện đi ra ngoài quỳ.
Mối thù này, nàng nhất định phải trả.
"Hầu gia, lão phu nhân lại ngất đi rồi." Ngô ma ma cẩn thận nói.
"Đưa mẫu thân lên giường nghỉ ngơi đi." Lục hầu gia chỉ huy người hầu.
Mẫu thân tuổi cao, không chịu được một chút chuyện gì.
Giờ phút này, Lục hầu gia cũng không để ý đến mẫu thân như vậy.
Ngay cả đại phu cũng không cần gọi, mẫu thân sẽ tự mình tỉnh lại thôi.
Người bệnh nằm lâu trên giường thì con cái bất hiếu, là nói đến điều này đi.
Thu xếp xong cho mẫu thân, Lục hầu gia nói: "Nói đi, hôm nay tại sao lại không ra gì như vậy?"
"Hầu gia! Xin ngài làm chủ cho Linh tỷ nhi." Diêu di nương khóc lóc đi đến.
"Có chuyện gì cứ nói cho rõ." Đối với Diêu di nương này, Lục hầu gia vẫn còn vài phần tình cảm.
Nhiều di nương như vậy, chỉ giữ lại nàng và Vương thị.
Nếu không phải có Lục hầu gia, Trần thị đã sớm đuổi hết bọn họ đi.
Diêu di nương vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện.
Hầu gia nhìn về phía Trần Ngọc Lan: "Lời nàng nói là thật sao?"
Trần Ngọc Lan nhìn ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Lục hầu gia thì cũng thấy sợ.
"Không phải, nàng nói dối, ta chỉ là đang giúp Linh tỷ nhi xem mặt thôi, ngày ấy cũng chỉ là bọn trộm lẻn vào."
"Hầu gia! Có muốn dẫn người đi hỏi thử Trương đồ tể không?" Tống thị lên tiếng.
Ai chột dạ ai nói dối thì nhìn một cái là biết, hầu gia chỉ là không muốn đối diện thôi.
Trần Ngọc Lan sắc mặt đại biến: "Không được đi."
"Vậy tức là có chuyện này mà bản hầu còn không biết, ngươi đúng là một mụ độc ác." Lục hầu gia chỉ vào Trần Ngọc Lan mắng to.
"Độc ác? Hầu gia quả thật rất độc ác đó! Ta vất vả vì cái nhà này như vậy, sao người có thể nói ra những lời đó, ta làm như vậy cũng là vì ai, Trương đồ tể vừa ra tay đã là ba ngàn lượng, con tiện nhân này gả cho hắn có gì không tốt.
Hắn có thể mang ra 3000 tiền sính lễ, chứng tỏ gia cảnh không tệ, gả đi làm chính thê có gì không tốt? Ta có sai không?"
"Ngươi nói hay vậy; sao không để Phương tỷ nhi đi gả?" Diêu di nương giận dữ nói.
"Cái loại nghiệt chủng ngươi sinh ra thì sao mà so với Phương tỷ nhi nhà ta.
Phương tỷ nhi nhà ta có vào cung thì cũng chỉ có thể làm thiếp, ta để cho nàng làm chính thê thì ngươi không biết cảm kích còn cắn ngược lại ta một cái."
Trần Ngọc Lan ba hoa một hồi đã đem cái bụng dạ khó lường của mình nói thành chuyện hiển nhiên.
Thấy vẻ mặt của hầu gia đã dịu xuống, Tống thị liền biết, hầu gia lại bị dắt mũi rồi.
"Đại tẩu, dù sao Linh tỷ nhi cũng là con gái của hầu gia, ngươi làm như vậy cũng là đang đánh vào mặt hầu gia đấy.
Mà Trương đồ tể còn lớn hơn hầu gia một hai tuổi, nếu thành chuyện thì hầu gia gọi hắn là đại ca hay là gọi hắn con rể đây?"
"Đương nhiên là gọi con rể." Trần Ngọc Lan gấp gáp nói.
"Bốp!"
"Ngươi thật sự quá làm bản hầu thất vọng rồi."
Trần Ngọc Lan ôm mặt không thể tin: "Ngươi dám đánh ta..."
Nói xong nàng xông đến chỗ Lục hầu gia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận