Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 95: Hoàn nguyên sự thật (length: 8165)

Xe ngựa chậm rãi dừng lại.
Dự Vương nhảy xuống đầu tường, bất động thanh sắc quan sát một vòng Giang Sở Vi, không có gì không ổn: "Trở về?"
"Ừ!" Giang Sở Vi nhìn lại hắn.
"Đi trong cung vì sao không cùng ta nói?"
"Không yên lòng ta sao?" Giang Sở Vi hỏi.
"Ừ, sợ ngươi ứng phó không được."
"Vô sự! Thanh Ninh cùng ta đi."
Nghĩ đến tính tình của Thanh Ninh, hoàng hậu cũng không dám cùng nàng dùng sức mạnh đi.
Lâm Mộ Hành thoáng buông xuống tâm.
"Ngươi muốn vào không?" Giang Sở Vi chỉ chỉ bên trong nói.
"Không đi, ngươi không sao là tốt rồi!"
Giang Sở Vi: ...
Trước kia thật không có nhiều lễ tiết như thế, hiện giờ tứ hôn giải quyết xong thì xa lạ đi lên?
Giang Sở Vi nói: "Vậy ngài đi thong thả!"
"Ta đi bẩm báo phụ hoàng, sớm điểm nhường Khâm Thiên Giám tính toán ngày tốt lành, chúng ta sớm điểm thành thân."
Vi Nhi sớm ngày trở thành Dự Vương phi, sớm ngày đem nàng bảo hộ ở dưới cánh chim của chính mình.
Hôm nay nghe nói nàng bị hoàng hậu gọi đi, Lâm Mộ Hành lo lắng hồi lâu.
Hiện giờ còn chưa chính thức thành thân, Giang Sở Vi tiến cung không thể mang thị nữ, Dạ Oanh cũng bị chặn ngoài cửa cung.
Hạ Kỳ nhìn Dự Vương vậy mà vẻ mặt suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được.
Nàng nghĩ cái gì thì nói cái đó: "Tiểu thư! Vương gia vì sao không tiến vào?"
Thu Thư gõ một cái đầu của nàng: "Vương gia là người làm đại sự, nơi nào sẽ chìm đắm trong nhi nữ tình trường."
Hạ Kỳ không phục: "Trước kia vương gia không phải người làm đại sự sao? Còn không phải muốn tới thì tới."
Giang Sở Vi liếc nàng một cái: "Trước kia vương gia không cần đi bái kiến phụ thân mẫu thân, dù sao cũng là không biết.
Hiện giờ tới phủ tướng quân lại không cùng phụ thân mẫu thân gặp mặt, khó tránh khỏi có bất hảo giao phó."
Hạ Kỳ một chút liền bị lừa gạt lại.
Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu nhất là, vương gia cùng Giang Sở Vi hiện tại bị quá nhiều người nhìn chằm chằm, vương gia không nghĩ rước lấy phiền phức, đối với thanh danh của Giang Sở Vi không tốt.
* Hoàng cung Giang Sở Vi đi không đến nửa canh giờ, đụng phải Mai phi tiểu dã miêu liền đi tìm.
Hoàng cung cấm địa, từ đâu ra tiểu dã miêu, chỉ là do người làm mà thôi.
Đại tổng quản Uông Đắc Phúc tự mình ra tay, không đến hai canh giờ liền điều tra ra người đứng sau giật dây.
Nhìn Ngô tài nhân đang quỳ trên mặt đất, Uông Đắc Phúc cũng không biết có nên đồng tình với nàng hay không.
Thật là ngu xuẩn chi lại xuẩn, nàng hại ai không tốt, lại đi hại người mà hoàng thượng coi như đầu quả tim.
Đây không phải là chán sống sao.
Một cái nho nhỏ tài tử Ngũ phẩm đáng giá đi đố kỵ Mai phi sao?
Mai phi chính là không có hài tử, chỉ cần nàng nguyện ý, hoàng thượng tùy tiện cho một hoàng tử cho nàng nuôi, địa vị cũng không phải Ngô tài nhân có thể so sánh.
Bởi vì là tần phi phạm tội, Đại tổng quản không xử trí được.
Phái người đi mời hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn thấy Ngô tài nhân đang quỳ trên mặt đất, trong lòng thầm mắng: Thật là một phế vật.
Nếu như dính vào mạng của mình, cũng phải đắc thủ mới có lời.
Không ngờ Mai phi còn rất tốt, long thai trong bụng cũng không hề hấn gì.
"Hoàng hậu nương nương! Thần thiếp không cố ý, thần thiếp chỉ là trêu đùa một con mèo mà thôi." Ngô tài nhân nức nở khóc.
"Mèo là từ nơi nào đến? Trong hoàng cung căn bản không có mèo hoang. Ngươi nói thật, bằng không hoàng thượng không chỉ muốn mạng của ngươi, người nhà ngươi mệnh cũng không giữ được."
Ngô tài nhân sửng sốt: "Hoàng thượng vì sao muốn người nhà ta mất mạng? Bọn họ căn bản cái gì cũng không biết."
"Ngươi khai hết chi tiết, hoàng thượng có lẽ sẽ khoan hồng." Hoàng hậu dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn Ngô tài nhân.
Mai Hoa Cung vị kia, chính nàng cũng không dám động mảy may, hoàng thượng từ lúc cải trang vi hành mang nàng vào cung sau, mỗi ngày đau như tròng mắt của chính mình.
Ba năm nàng ở vị trí hoàng hậu này đều không ở trong mắt của Mai phi.
Hoàng thượng lấy lý do người yếu, miễn cho Mai phi phải thỉnh an.
Mọi người rất có phê bình kín đáo.
Nhưng là giận mà không dám nói gì.
Thái hậu còn không nói gì, đến phiên các nàng thuyết tam đạo tứ.
Thế cho nên nhiều năm như vậy, có rất nhiều phi tần cũng còn chưa từng thấy qua mặt Mai phi.
Càng kỳ quái hơn là, hoàng thượng ở ngự hoa viên tự mình vun trồng một cái vườn, vì Mai phi trồng một mảng lớn rừng mai.
Rừng mai kia không ai dám đi vào.
Bởi vì hoàng thượng có ý chỉ, ai xông nhầm người, chết!!!
Ngô tài nhân vậy mà gan to bằng trời đến thả một con tiểu dã miêu vào trong đó.
"Nói đi! Uông công công đã bắt được ngươi, liền đã có đủ chứng cứ, nói xạo sẽ chỉ làm càng nhiều người mất mạng mà thôi."
Đối với sự bạc tình của hoàng đế, hoàng hậu là hiểu rõ thấu đáo.
Chỉ cần ai động đến người mà hắn quan tâm, người đó nhất định phải chết.
Lúc này Ngô tài nhân mới bắt đầu sợ hãi.
Nàng tưởng chỉ cần mình không khai, hoàng thượng xem trọng cha nàng là người cẩn trọng lao tâm vì Đại Khánh, nhất định sẽ tha thứ cho nàng.
Tiện nhân Mai phi kia cùng hài tử của nàng không phải đều tốt sao?
Chỉ là hoàng hậu lập tức đã phá vỡ ảo tưởng của nàng: "Hôm nay mặc kệ ngươi có tội hay không, ngươi là đi không ra gian phòng này."
"Hoàng hậu nương nương, van cầu ngài mau cứu ta." Ngô tài nhân khóc lóc cầu xin tha thứ: "Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp không dám nữa."
Lúc này nàng mới thật sự hối hận.
Vì sao đầu óc nàng lại phát sốt đi hại Mai phi.
"Việc này bản cung cũng không thể nào cứu được ngươi, ngươi cứ kể lại mọi chuyện ngươi hại Mai phi ra sao đi, đỡ phải chịu đau đớn da thịt."
Hoàng hậu muốn sớm kết thúc chuyện này, sớm trở về Phượng Nghi Cung.
Lúc này hoàng thượng lại đến.
Nhìn người run rẩy quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Lôi ra ngoài đánh chết!"
"Hoàng thượng tha mạng! Thần thiếp không dám nữa." Ngô tài nhân quỳ bò tới.
"Hoàng thượng! Ngô tài nhân còn chưa khai gì cả." Hoàng hậu nói.
"Khẩu cung vẫn là phải có chứ, không thì lấy cái lý do thoái thác thế nào?"
"Trẫm đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng nàng đã hại Mai phi như thế nào!" Hoàng thượng lạnh lùng nói.
Ngô tài nhân đã xụi lơ trên mặt đất.
Nàng đã không nói ra lời, nàng căn bản không ngờ hoàng đế lại vô tình như vậy.
Nàng chỉ hận hồ ly tinh kia đoạt mất sự sủng ái của hoàng thượng.
Gần một năm nàng đều không gặp hoàng thượng.
Hôm nay thì gặp, hoàng thượng không nói hai lời liền muốn đánh chết nàng.
Ngô tài nhân giống như chó chết bị bắt đi ra.
Đến khi bên ngoài truyền đến tiếng kêu xé lòng, dần dần tiếng kêu nhỏ đi, cuối cùng không còn âm thanh nữa.
Trong đại điện câm như hến.
Trong lòng mọi người đều dâng trào sóng gió.
Không ai nghĩ tới, Mai phi lại quan trọng đến như thế trong lòng hoàng đế.
Vậy mà hỏi cũng không hỏi đã định tội cho Ngô tài nhân.
Hoàng hậu lửa giận lúc này đang cháy bừng bừng.
Tiện nhân Mai phi kia, vậy mà mê hoặc hoàng thượng đến mức này.
"Uông Đắc Phúc, đem sự thật đã điều tra được nói cho trẫm nghe một chút."
"Dạ, hoàng thượng! Ngô tài nhân đầu tiên là mua chuộc một tiểu thái giám trong phủ nội vụ, ở bên ngoài mang một con tiểu dã miêu vào. Sau khi nuôi một thời gian trong cung của mình, trộn hương liệu vào trong thức ăn. Tiểu dã miêu mỗi ngày ngửi thấy mùi hương này, liền biết có thức ăn ở đó.
Ngô tài nhân huấn luyện tiểu dã miêu đoạt thức ăn từ tay người khác.
Hôm nay Mai phi nương nương đi trên đường vào rừng mai bị một tiểu cung nữ va phải, hương liệu bị vương lên y phục.
Trong rừng mai sớm đã có cung nữ do Ngô tài nhân phái tới ẩn nấp.
Cung nữ âm thầm ở trong rừng mai chờ rất lâu.
Cuối cùng chờ được Mai phi nương nương ngồi trên kiệu, nàng ta lập tức thả tiểu dã miêu ra.
Tiểu dã miêu ngửi được mùi hương, lập tức nhào tới Mai phi nương nương.
Mai phi nương nương không ngồi vững, từ kiệu té xuống.
May mà Mai phi nương nương có phúc khí, long thai cũng bảo toàn."
Uông Đắc Phúc nói một hơi, sắc mặt của hoàng thượng âm tình bất định.
Trong phòng tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
"Cung nữ thái giám trong cung của Ngô tài nhân toàn bộ đánh chết..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận