Đại Đạo Chi Thượng

Chương 537: Thiên Tằm (1)

"Chủ nhân?"
Trần Thực trong lòng căng thẳng, "Mẹ nuôi không phải nói Phù Tang Thụ không có chủ nhân... Đúng rồi, mẹ nuôi cũng không có nói thiên Tằm không có chủ nhân."
Hắn mặc kệ không hỏi, thẳng kéo lên mảnh lá dâu to bằng trăm mẫu này, phi tốc hướng Liễu Diệp Chu của Hậu Thổ nương nương bay đi.
"Ta bị người đánh cắp?"
Tiểu nữ hài tóc trắng áo trắng kia chớp mắt mấy cái, "Vậy, ta có phải hay không phải kêu gào lên, tỏ vẻ trung thành tuyệt đối với chủ nhân của ta cái làm nô tài này? Chủ nhân nếu là biết ta kêu gào lên, sẽ đối tốt với ta một chút a?"
Nàng nghĩ tới đây, hạ quyết tâm, không đi kêu gào.
"Đổi một người chủ nhân, có lẽ cũng không tệ hơn lúc trước."
Trong nội tâm nàng thầm nghĩ.
Trần Thực giơ cao lá dâu, đáp xuống trên thuyền.
"Nương nương, đây là thiên Tằm sao?"
Hắn dò hỏi.
Hậu Thổ nương nương xem xét tiểu nữ hài tóc trắng, cười nói:
"Chính là cái thiên Tằm này."
Trần Thực đem lá dâu đặt ở trên mặt biển, lại thẳng hướng Phù Tang Thụ mà đi, thanh âm xa xa truyền đến:
"Nương nương giữ kỹ nàng trước, ta đi một chút rồi về!"
Hậu Thổ nương nương cùng tiểu nữ hài tóc trắng đều rất kinh ngạc, một lát sau, Trần Thực bão táp quay về, kéo lên đống lá dâu dày, đều là lá non vừa mới mọc không lâu.
Hắn đi vào bên trên Liễu Diệp Chu, cười nói:
"Dù sao cũng là ta trộm, sợ nàng đói bụng, cho nên hái nhiều lá cây một chút."
Tiểu nữ hài tóc trắng nhìn về phía hắn, có chút kinh ngạc:
"Tên trộm ta này, tâm địa cũng không xấu."
Hậu Thổ nương nương cầm lấy mảnh lá dâu kia, lá dâu lập tức thu nhỏ lại rất nhanh, hóa thành lá dâu lớn bình thường, rơi vào lòng bàn tay nàng, nói:
"Phù Tang Diệp quá lớn, một mảnh Phù Tang Diệp liền đủ để nuôi lớn nàng, không cần nhiều như vậy."
Trần Thực nhìn về phía lá dâu trong lòng bàn tay nàng, chỉ thấy trên lá dâu có một tòa nhà tranh nhỏ, tiểu nữ hài tóc trắng đứng trước nhà tranh, ngửa đầu nhìn bọn hắn, tức giận, giống như đang bất mãn với Hậu Thổ nương nương nói nàng ăn ít.
"Chúng ta mau đi thôi! thiên Tằm mất trộm, khẳng định sẽ bị chủ nhân của thiên Tằm phát giác."
Hậu Thổ nương nương đem lá dâu ném cho hắn, Trần Thực vội vàng tiếp được, sợ tiểu nữ hài tóc trắng rơi vào trong biển. Hiện tại tiểu nữ hài này rất nhỏ, rơi vào trong biển chỉ sợ so với mò kim đáy biển còn khó hơn.
Hậu Thổ nương nương thúc đẩy Liễu Diệp Chu, Liễu Diệp Chu nhanh như điện chớp, theo đường cũ trở về.
Bọn hắn vừa mới rời đi, trên Phù Tang Thụ liền truyền đến động tĩnh, chỉ thấy hai tiên tử áo trắng từ trong cung điện trên ngọn cây bay ra, cười nói bay về phía lá dâu của thiên Tằm.
Trong đó một nữ đột nhiên kinh hô một tiếng:
"Lá dâu cùng thiên Tằm đi đâu rồi?"
Hai nữ cuống quít tìm kiếm bốn phía, tìm mãi vẫn không được, không khỏi mồ hôi lạnh tuôn rơi.
"Lá dâu cũng bị trộm rất nhiều!"
"thiên Tằm này là bảo vật Tiên Quân dùng để vượt qua khai kiếp, bây giờ bị trộm, phải làm sao đây?"
Hai nữ bối rối không thôi, thương nghị một phen, vẫn là bay vào trong cung, đốt hương cầu chúc.
Không lâu sau, một vị Tiên Quân dung nhan tuấn mỹ giáng lâm, đi vào bên trong Ngọc Chân cung trên Phù Tang Thụ này, hai nữ vội vàng quỳ xuống đất, bẩm báo sự tình với Tiên Quân, nói:
"Thiếp thân ở trong cung tu hành, sơ sẩy một lát, thiên Tằm liền bị người đánh cắp. Xin mời Tiên Quân trách phạt!"
Tiên Quân kia có chút kinh ngạc, nói:
"Nơi đây chính là nơi Kim Ô vẫn lạc, mọc ra Phù Tang Thụ, ta tìm được gốc bảo thụ này, lại tìm được thiên Tằm, dùng cây này nuôi tằm, hi vọng có thể dựa vào bảo vật này vượt qua khai kiếp. Việc này vốn cực kỳ bí ẩn, ai lại biết được vùng đất xa xôi này, còn có bảo vật như thế? Ai sẽ để mắt tới ta?"
Hắn càng nói càng giận, sát khí hiện trên mặt, cười lạnh nói:
"Cướp thiên Tằm của ta, rõ ràng là muốn ta vẫn lạc ứng kiếp trong khai kiếp! Thâm cừu đại hận như vậy, quả quyết không thể tha thứ!"
Hắn bấm ngón tay tính toán, nhưng mà lại chẳng tính ra được gì, khẽ nhíu mày:
"Hẳn là có người làm rối loạn thiên cơ? Hay là nói, khai kiếp sắp tới, nhân quả hỗn loạn?"
Hắn lại suy tính một lát, vẫn là không tính ra được gì, phân phó hai nữ nói:
"thiên Tằm sắp thuế biến, lượng cơm ăn sẽ càng lúc càng lớn, kẻ trộm thiên Tằm nuôi không nổi nàng, nhất định sẽ quay lại hái lá dâu. Các ngươi hãy cẩn thận một chút, gần đây trong Huyền Hoàng Hải không yên ổn, có rất nhiều người không coi ai ra gì. Ta nghe nói Khô Vinh Thượng Tiên có một gốc Bất tử Tiên Thụ, liền bị người để mắt tới, không biết từ đâu chui ra một con Thanh Dương, gặm Bất tử Tiên Thụ thành trọc lóc."
Hai nữ hoảng sợ, nói:
"Chẳng lẽ tra ra là do người phương nào làm?"
Tiên Quân lắc đầu nói:
"Chưa từng. Con Thanh Dương kia không biết vì duyên cớ gì, lại có thể đi vào trong thế giới của Khô Vinh Thượng Tiên, trước mắt bao người gặm trọc Bất tử Tiên Thụ. Bất tử Tiên Thụ kia cũng là bảo vật vượt qua khai kiếp, không thể coi thường. thiên Tằm này của ta cũng thế. Xem ra có người để mắt tới chúng ta, cướp bóc bảo vật của chúng ta, dùng để độ kiếp."
Trong mắt hắn lóe lên một tia sát khí, nói:
"Kẻ trộm bảo tằm của ta, khẳng định sẽ trở về trộm lá dâu. Gặp được người kia, các ngươi liền lập tức thông báo cho ta, ta nhất định phải xem xem, ta cùng hắn có thù oán gì!"
Hai nữ xưng vâng.
Tiên Quân rời đi.
Trên Liễu Diệp Chu, Trần Thực nhìn chằm chằm lá dâu, chỉ thấy tiểu nữ hài tóc trắng giờ phút này hiện ra chân thân, lại là một con tằm mập mạp, trắng trẻo, trên cổ buộc vòng cổ, kéo dây xích, đi tới biên giới lá dâu gặm ăn.
Nàng giống như bị lời nói của Hậu Thổ nương nương kích thích, cố gắng ăn lá dâu, như muốn cho nương nương thấy rõ khẩu vị của nàng rất lớn.
Hậu Thổ nương nương ho khan một tiếng, Trần Thực nhìn đến nhập thần, ngước mắt nhìn lại, trên mặt Hậu Thổ nương nương ý cười rõ ràng, cũng không có biểu hiện bệnh tật.
Trần Thực thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm thiên Tằm.
Hậu Thổ nương nương lại ho khan một tiếng, trong khoảng thời gian Trần Thực quan sát thiên Tằm, tiếng ho khan của nàng liền không có ngừng lại.
Trần Thực chớp mắt mấy cái, đột nhiên tỉnh ngộ, ân cần nói:
"Mẹ nuôi, thân thể người chỗ nào không thoải mái? Đúng rồi mẹ nuôi, người không phải nói Phù Tang Thụ là vật vô chủ sao? Ta rõ ràng nghe thiên Tằm nói, nàng là có chủ nhân!"
Hậu Thổ nương nương lập tức không ho khan nữa, có chút đắc ý, cười nói:
"Bản cung nói chính là Phù Tang Thụ là vật vô chủ, cũng không có nói thiên Tằm là vật vô chủ. Bệ hạ không cần oan uổng ta."
Trần Thực đấm ngực giậm chân, ảo não không thôi.
Hậu Thổ nương nương càng thêm đắc ý, cười nói:
"Ai bảo ngươi không hỏi rõ ràng liền ra tay? Hiện tại thiên Tằm cũng đã cướp được, coi như đắc tội người ta. Bất quá ngươi yên tâm, mẹ nuôi không có bản sự gì khác, nhưng bản sự làm loạn nhân quả thì vẫn có. Tần Tiên Quân không tính được tới trên đầu ngươi."
"Tiên Quân?"
Trần Thực sắc mặt đột biến, càng thêm ảo não, "Vô duyên vô cớ thêm một đại cừu gia, ta chỉ sợ ăn ngủ không yên! Không được, ta phải mau chóng kiến tạo một tòa Chân Vương mộ, phòng khi chết ở trong tay Tần Tiên Quân, khi đó ngay cả xác cũng chưa có mộ để chôn."
Hậu Thổ nương nương vội vàng nói:
"Ngươi yên tâm, Tần Tiên Quân tuyệt đối tìm không được đến trên đầu ngươi. Hắn có bao nhiêu bản sự, ta rất rõ ràng."
Trần Thực nửa tin nửa ngờ:
"Hắn có bao nhiêu bản sự?"
"Cùng thiên Tôn không sai biệt lắm."
Trần Thực sắc mặt xám như tro tàn, suy sụp tinh thần, trong miệng lẩm bẩm, dường như phát điên. Hậu Thổ nương nương vội vàng an ủi hắn vài câu, Trần Thực lúc này mới dần dần thoát khỏi trạng thái suy sụp.
Hậu Thổ nương nương cười nói:
"Ta cũng không phải vô duyên vô cớ để cho ngươi trộm thiên Tằm của hắn, hắn năm đó đắc tội qua ta, cho nên mới có quả báo ngày hôm nay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận