Đại Đạo Chi Thượng
Chương 433: Đổi Một Loại Hình Thái
"Trần Dần Đô, ngươi cũng đã rơi vào tà biến, sớm muộn gì cũng trở thành Thiên Tai trong số những kẻ cực phẩm."
Tỉnh Ngọc Thư cười nhạt, chậm rãi rời khỏi trà lâu, thanh âm vang vọng.
Trần Dần Đô dõi mắt nhìn bóng dáng Tỉnh Ngọc Thư xa dần, khẽ giọng nói:
"Tất cả mọi người đều hóa thành tà túy, vậy tà túy ăn gì? Chúng không sản xuất, chỉ biết đi săn. Nếu không thể ăn người, không thể ăn những sinh linh khác, bọn chúng sẽ tự tàn sát lẫn nhau. Tiểu Thập, rốt cuộc ngươi đã rót cho bọn chúng loại Mê Hồn Thang gì? Bất quá..."
Ánh mắt hắn chợt trở nên sắc bén:
"Các ngươi mạnh mẽ đến vậy, đã là Bán Tiên, tồn tại chẳng khác nào Tiên Nhân. Vậy năm xưa vì sao lại để Tiểu Thập, kẻ không có nhục thân, chỉ là một quỷ hồn, trở thành hoàng đế của các ngươi?"
Nhất là chủ nhân của quỷ thủ màu xanh, kẻ mạnh mẽ đến mức dù là Trần Dần Đô cũng không thể đo lường được thực lực của hắn.
Khi Âm Dương nhị giới hợp nhất, hai giới dung hòa thành một, chủ nhân quỷ thủ chỉ cần một chiêu đã có thể bắt gọn hắn!
Một tồn tại cường đại như vậy, lại cam tâm tôn Trần Thực lên làm hoàng, trong đó chắc chắn ẩn chứa điều gì đó không tầm thường.
"Không biết phong ấn của Tiểu Thập, liệu có còn chặt chẽ hay không?"
Trong lòng hắn dâng lên một tia lo lắng.
Đình Châu, huyện Cố.
Trong dãy núi Âm Gian trùng điệp, một tôn Quỷ Thần bất phàm chiếm cứ nơi này, ngửa đầu nhìn Tiểu Đoạn tiên tử mang theo Trần Thực bay vào lãnh địa của hắn.
Tôn Quỷ Thần này cao đến ngàn trượng, mọc ra vô số cánh tay, tự xưng là Đa Tí Quỷ Vương, bá chủ của vùng lân cận, chiếm cứ nhiều ngọn núi hiểm yếu, dưới trướng quỷ quái đông đảo. Nếu là thời điểm bình thường, bất kỳ tu sĩ nào dám bay qua đỉnh đầu hắn chắc chắn sẽ bị đánh rớt và nuốt chửng. Nhưng lần này lại khác, hắn có thể cảm nhận được nữ tử kia vô cùng nguy hiểm. Nếu ra tay, kẻ phải bỏ mạng e rằng chính là bản thân hắn.
Đa Tí Quỷ Vương quyết định giả vờ như không nhìn thấy, thầm mong hai người nhanh chóng bay qua mà không để ý đến hắn.
Ngoài dự liệu của hắn, hai người lại hạ xuống.
Đa Tí Quỷ Vương trong lòng chấn động, chỉ thấy nữ tử kia quét ánh mắt lạnh lẽo đến, trầm giọng nói:
"Đừng nhiều lời, cứ giả bộ như trước kia, làm như không thấy chúng ta. Hiểu rõ chưa?"
Đa Tí Quỷ Vương liên tục gật đầu lia lịa.
Trong núi có một thôn xóm Quỷ tộc, gọi là Ngưu Đầu thôn, nơi cổng thôn dựng một tòa môn lâu đầu trâu.
Trần Thực cùng Tiểu Đoạn tiên tử ẩn thân trong thôn, nơi đây đầy rẫy Tiểu Ngưu Đầu chạy nhốn nháo khắp nơi. Trong mỗi hộ gia đình Ngưu Quỷ, thường có bảy tám Tiểu Ngưu Đầu, bò ò... ò..., tiếng kêu inh ỏi, cúi đầu húc nhau ầm ĩ không ngừng.
Khi chúng lớn thêm chút nữa, sẽ phụ trách hầu hạ Đa Tí Quỷ Vương, xây dựng cung điện, thu thập thực vật, phụng hương hỏa, bắt quỷ quái phục vụ ẩm thực hàng ngày của Quỷ Vương.
Nếu nhân thủ quá nhiều, cha mẹ chúng sẽ rèn một thanh xiên thép tại miệng núi lửa, giao cho chúng một bao quần áo nhỏ rồi đuổi khỏi nhà, để chúng tự tìm đường sinh tồn, bởi lẽ nuôi thêm cũng không nổi.
Tiểu Đoạn tiên tử và Trần Thực lặng lẽ nấp trong thôn, thỉnh thoảng ngước nhìn lên bầu trời, trong lòng thấp thỏm không yên.
Sau một hồi lâu, ba đạo thân ảnh cường hoành từ không trung bay vụt qua. Một nho sĩ trong số đó chợt nhìn xuống, dừng lại một lát, rồi dùng quỷ ngữ dò hỏi Đa Tí Quỷ Vương thật lâu, sau đó mới rời đi.
Tiểu Đoạn tiên tử nhẹ nhàng thở phào:
"Rốt cuộc cũng an toàn."
Lúc này nàng mới nhận ra bản thân vẫn còn nắm chặt tay Trần Thực, sắc mặt thoáng ửng đỏ, vội vàng buông ra, đứng dậy chạy vào trong miếu nhỏ nơi Trần Thực trú ẩn, đặt Hóa Huyết Thần Đao lên bàn thờ.
"Thanh Tiên khí này, có thể không dùng thì tốt nhất không nên dùng. Quá mức tà môn."
Nàng do dự một lát, rồi học theo dáng vẻ của Trần Thực, dâng một nén nhang trước Hóa Huyết Thần Đao.
Bước ra khỏi miếu, nàng thấy Trần Thực đã hòa mình cùng đám Tiểu Ngưu Đầu trong thôn.
Trần Thực dùng nắm đấm, từng quyền từng quyền đánh cho lũ Tiểu Ngưu Đầu mặt mũi bầm dập, ngã lăn lóc khắp nơi.
Nguyên nhân là do hắn biến thành Tiểu Ngưu Đầu, cùng đám nhóc kia "đỉnh ngưu ngưu, " mỗi lần đụng nhau đều choáng váng, nhưng vẫn không ngừng lặp lại. Tiểu Ngưu Đầu không cam lòng, liền xúm vào đánh hắn, nhưng kết cục lại bị hắn đánh cho tơi bời.
"Mười bốn tuổi, vẫn còn ngây thơ như vậy."
Tiểu Đoạn tiên tử khẽ hừ một tiếng, chợt nhớ đến chuyện trước đây, khi Trần Thực từng cùng nàng "đỉnh ngưu ngưu, " kết quả bị nàng đâm đến bất tỉnh. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nở một nụ cười.
"Người này vẫn chẳng chịu lớn lên... Nhưng mà năm đó đụng choáng hắn là ta, chẳng lẽ ta cũng chưa trưởng thành?"
Vừa nghĩ đến đây, trong trí nhớ của Tiểu Đoạn tiên tử chợt hiện lên một đoạn ký ức khác, đó là lần Trần Thực cùng một người tên Ôn Vô Ngu cũng hóa thành Tiểu Ngưu Đầu để đỉnh nhau. Nghĩ vậy, nàng lại lạnh lùng hừ một tiếng.
Trần Thực sau khi đánh cho lũ Tiểu Ngưu Đầu ngoan ngoãn phục tùng, trong lòng thư thái, gạt bỏ nỗi phiền muộn do Hóa Huyết Thần Đao gây ra.
"Bây giờ chúng ta có thể rời đi chưa?"
Hắn hỏi Tiểu Đoạn tiên tử.
Tiểu Đoạn tiên tử thu lại những cảm xúc kỳ lạ trong lòng, lắc đầu đáp:
"Vẫn chưa được. Ba người kia vẫn đang tìm kiếm khắp nơi, chờ thêm vài ngày nữa mới có thể rời đi an toàn."
Ánh mắt nàng lóe lên, chậm rãi hỏi:
"Sau khi rời khỏi đây, ngươi có dự định gì không?"
Trần Thực chớp mắt mấy cái, cười nói:
"Đương nhiên là trở về tìm Nồi Đen cùng tú tài, tiếp tục phong thần. Tiên tử đừng dò xét ta, ta đã ổn rồi, chỉ cần không nắm chặt thanh đao kia, sẽ không có vấn đề gì."
Tiểu Đoạn tiên tử nhẹ nhàng thở phào, cười nói:
"Là ta nghĩ nhiều. Ngươi có muốn giết ta, sau đó cưới người khác không?"
Trần Thực nghiêm mặt nói:
"Lúc đó ta bị ma đao khống chế, nên mới có những lời càn rỡ. Ta xin lỗi ngươi."
Tiểu Đoạn tiên tử mỉm cười, khéo léo né tránh, không để hắn có cơ hội quỳ xuống tạ lỗi.
Bọn họ cứ thế ở lại Ngưu Đầu thôn, chọn một tòa nhà hoang làm nơi trú ẩn. Đám Tiểu Ngưu Đầu bị Trần Thực đánh phục trước đó liền kéo đến, quét dọn nhà cửa sạch sẽ, hầu hạ hai người ăn uống, sinh hoạt như hầu hạ tài chủ lão gia.
Trần Thực ung dung ngồi trên chiếc ghế đu, hai Tiểu Ngưu Đầu đứng hai bên, không ngừng quơ tay làm ghế đu đung đưa nhịp nhàng.
Tiểu Đoạn tiên tử ngồi bên cạnh chiếc ghế đu, cũng có Tiểu Ngưu Đầu tận tâm hầu hạ.
Trần Thực trầm tư, nghi hoặc nói:
"Năm đó sau khi ta chết, lang bạt trong Âm gian, thực sự đã hàng phục một nhóm lớn ma, tai, ách, khiến bọn họ tôn ta làm hoàng? Những kẻ đó mạnh mẽ như vậy, ta làm sao có thể hàng phục bọn họ? Ta luôn cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó quái lạ."
Hắn đã chết mười năm, tại Âm gian cũng lưu lạc trọn mười năm.
Quỷ hồn không có nhục thân, muốn tu hành là chuyện vô cùng khó khăn. Trước tiên cần giải quyết vấn đề về hình thái vô thể, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị Địa Ngục dẫn dụ, rơi vào tay các âm sai.
Quyền lực của Tây Ngưu Tân Châu Âm Tào Địa Phủ không thể bao trùm toàn bộ Âm gian, vì vậy nơi đây trùng trùng hiểm họa. Quỷ hồn lang thang có thể trở thành thức ăn cho các loại quỷ quái, Quỷ Thần, thậm chí còn bị con người săn bắt để trồng Hoàn Hồn Liên, loại bảo vật có thể hấp thu âm khí của quỷ hồn mà trưởng thành.
Việc quỷ hồn sinh tồn trong Âm gian đã là vô cùng gian nan, thế nhưng Trần Thực không chỉ sống sót mà còn có thể hàng phục một nhóm lớn ma, tai, ách. Chuyện này dù là bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin.
Tiểu Đoạn tiên tử lại nghi ngờ về một chuyện khác, lên tiếng hỏi:
"Vì sao gia gia ngươi lại phong ấn đoạn ký ức đó của ngươi?"
Trần Thực trầm ngâm, rồi suy đoán:
"Có thể là gia gia cảm thấy những ký ức năm đó quá mức đau khổ, nên mới phong ấn. Cũng có thể là vì ông cho rằng ta quá..."
Hắn chần chừ trong chốc lát, thấp giọng nói tiếp:
"Quá nguy hiểm."
Tiểu Đoạn tiên tử nghiêng người nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi không hiếu kỳ về đoạn quá khứ đó sao?"
"Không hiếu kỳ."
Trần Thực dừng lại một lúc, sau đó thẳng thắn thừa nhận:
"Hiếu kỳ. Ta cũng rất muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, làm sao ta lại cùng Đạo Thành Tử bọn họ giao hảo, lại còn xen lẫn vào giữa bọn họ?"
Hắn ngước nhìn bầu trời, ánh mắt lấp lánh một tia sáng kỳ dị, khóe môi khẽ nhếch:
"Ta hiếu kỳ làm sao mình sống sót, vì sao lại kết bạn với những kẻ tà biến như Đạo Thành Tử, những Bán Tiên, Tiên Nhân này. Ta càng hiếu kỳ, rốt cuộc ta đã làm gì để bọn họ cùng tiền sử Đại Thương di dân liên kết, hóa giải ân oán đôi bên? Và cuối cùng, vì sao bọn họ lại tôn ta làm hoàng?"
Hắn xoay người, đối mặt với Tiểu Đoạn tiên tử, ánh mắt sáng rực, nở nụ cười nói:
"Ngươi là Tiên Nhân, hãy giúp ta một việc. Giải khai phong ấn của gia gia ta, để ta có thể nhớ lại mọi chuyện, sau đó phong ấn ta lại cũng được, có được không?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Đoạn tiên tử chỉ cảm thấy ánh mắt hắn gần trong gang tấc, hơi thở phả nhẹ lên mặt nàng, tim bất giác đập nhanh hơn vài nhịp. Nàng vội vã quay mặt đi, ngẩng đầu nhìn lên trời, thản nhiên đáp:
"Không được. Ta cảm thấy gia gia ngươi phong ấn ký ức, nhất định có lý do của ông ấy..."
Nàng thoáng dừng lại, rồi hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:
"Đừng có nhìn vào trong cổ áo ta. Nhìn nữa là ta giết ngươi."
Trần Thực lưu luyến thu hồi ánh mắt, đột nhiên từ trên ghế đu bật dậy, lớn tiếng quát:
"Tu luyện! Ta muốn tu luyện Tam Thi, tranh thủ quang minh chính đại nhìn!"
Hắn tràn đầy hứng khởi, ngay tại tiểu viện thúc giục phù văn thứ sáu, nội ngoại cơ thể lập tức hình thành hai tầng đạo tràng, Âm Dương biến hóa, nhật nguyệt vận chuyển liên tục.
Tiểu Đoạn tiên tử ngưng thần quan sát quá trình hắn tu hành, chỉ thấy Âm Dương nhị khí của hắn tạo thành đạo tràng lặng lẽ khuếch tán ra ngoài, nhanh chóng bao phủ toàn bộ Ngưu Quỷ thôn, thậm chí còn lan rộng về bốn phía.
Chỉ trong chốc lát, đạo tràng của hắn đã trải rộng khắp vùng sông núi phụ cận.
Khu vực xung quanh có hàng chục thôn trang, mỗi thôn đều thuộc về các Quỷ tộc khác nhau, ngoài Ngưu Quỷ còn có Dạ Xoa, Tu La cùng vô số chủng tộc quỷ dị khác.
Trần Thực vận hành Âm Dương nhị khí, hóa thành nhật nguyệt, trong núi rừng tuần hoàn vận động, mặt trời mọc mặt trăng lặn, ngày đêm thay đổi luân phiên, thiên địa tự nhiên theo đó mà vận hành tuần hoàn không ngừng.
Tiểu Đoạn tiên tử cau mày, thấp giọng nói:
"Hắn tu luyện gây ra động tĩnh quá lớn, ảnh hưởng đến thiên địa bốn phương, chỉ e sẽ khiến Nho Đế Tử và bọn chúng chú ý!"
Nàng đang định đánh thức Trần Thực, đột nhiên ánh mắt chợt dừng lại, ngây người nhìn cảnh tượng bên cạnh.
Những Tiểu Ngưu Đầu vừa nãy còn đang dao động ghế đu, giờ đây sừng trâu trên đầu bọn chúng dần dần thụt vào trong cơ thể, móng guốc cũng chầm chậm biến thành bàn tay con người, lỗ mũi to bè dần nhỏ lại, trở thành mũi nhân loại, ngay cả đôi tai dài của chúng cũng thay đổi thành tai người.
Một Tiểu Ngưu Đầu tinh nghịch, vì hay nghịch ngợm nên mẹ nó từng đeo cho nó một chiếc khoen mũi để dễ dàng kéo giữ khi không nghe lời. Giờ phút này, nó đã biến thành một đứa trẻ nhân loại, trên mũi vẫn còn treo chiếc khoen sắt lấp lánh.
Lũ trẻ ngơ ngác nhìn đôi tay nhỏ bé của mình, rồi quay sang nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Đoạn tiên tử kinh ngạc đến mức bật dậy khỏi ghế đu, kéo một đứa bé lại quan sát cẩn thận.
Nàng nhận ra trên làn da đứa trẻ lờ mờ hiện lên những hoa văn kỳ lạ, chính là Vu Tế đạo văn, một loại phù văn truyền thừa từ thời Đại Thương, tuy nhạt nhòa nhưng không thể nhầm lẫn.
Thân thể nàng khẽ run, buông đứa bé ra, vội vàng kiểm tra những Tiểu Ngưu Đầu khác.
Tất cả bọn chúng đều đã biến thành hình thái nhân loại, trên người đều mang những đường nét Vu Tế đạo văn tương tự.
Tiểu Đoạn tiên tử cảm thấy đầu óc choáng váng, hít sâu lấy lại bình tĩnh, sau đó đi ra khỏi tiểu viện, bước lên con đường chính trong thôn trang.
Trên đường phố, vô số Ngưu Quỷ trưởng thành vốn thân cao hơn một trượng, kẻ có huyết mạch đậm đặc thậm chí còn cao đến mấy trượng. Nhưng lúc này đây, toàn bộ bọn chúng đều đã hóa thành nhân loại!
Bọn họ nhìn quanh bốn phía, gương mặt tràn đầy hoảng hốt, miệng phát ra những tiếng la thất thanh. Thế nhưng điều khiến Tiểu Đoạn tiên tử kinh ngạc hơn cả là, bọn họ không còn nói bằng thứ ngôn ngữ quỷ quái "bốp bốp bốp bốp", mà thay vào đó là ngôn ngữ của con người!
Tiểu Đoạn tiên tử dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt lướt qua những người trước mặt, chỉ thấy bọn họ đều chỉ mặc quần áo thô sơ bằng vải thô hoặc áo làm từ dây cỏ, nhiều chỗ trên cơ thể trần trụi, để lộ làn da chi chít Vu Tế đạo văn từ thời Đại Thương!
Loại Vu Tế đạo văn này, vào thời Đại Thương vốn là do Tư Mục chi dân chưởng quản, được các Nho Sư dùng nghi thức tế lễ mà khắc sâu vào huyết mạch con cháu đời đời.
Nhìn thấy dấu vết này trên cơ thể những Ngưu Đầu vừa biến đổi, trong lòng nàng chấn động mạnh mẽ. Điều này chứng tỏ bọn họ chính là hậu nhân của Tư Mục chi dân Đại Thương năm xưa!
Tiểu Đoạn tiên tử đứng lặng, thân thể khẽ run rẩy, trong lòng như có từng đợt sóng lớn dội lên, nhịp tim đập dồn dập, miệng đắng lưỡi khô, cảm giác mơ hồ như đang chìm vào một giấc mộng khó tin.
Không rõ là hạnh phúc tràn ngập đạo tâm hay bi thương xé nát lòng mình, nước mắt nàng bất giác tuôn rơi.
"Ta cứ ngỡ... các ngươi đều đã chết..."
Nàng cứng đờ đứng đó, để mặc dòng lệ nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt, giọng nói nghẹn ngào, run rẩy:
"Ta cứ nghĩ rằng Đại Thương đã không còn gì ngoài ta... chỉ còn lại những kẻ đã tà biến... Nhưng các ngươi còn sống, con dân Đại Thương vẫn còn sống!"
Chỉ là đã đổi thay hình thái.
Một ý niệm đột nhiên lóe lên trong đầu, nàng lập tức phi thân lao đi, tiến thẳng đến một thôn trang khác là Mã Diện thôn.
Tại đây, nàng chứng kiến các thôn dân cũng đã biến trở lại nhân dạng, ai nấy đều mang theo vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Trên người bọn họ cũng có Vu Tế đạo văn!
Tiểu Đoạn tiên tử tiếp tục phi thân đến các thôn xóm khác, lần lượt kiểm tra từng nơi, từng nơi một, tất cả đều giống nhau!
Nội tâm nàng bỗng tràn đầy một niềm vui sướng khôn tả, Đại Thương vẫn còn tồn tại!
Nàng không còn là kẻ lẻ loi đơn độc nữa.
Năm xưa, khi tai biến ập đến, toàn bộ Tiên Nhân của Đại Thương hoặc là tà hóa, hoặc tự phong bế chính mình, chẳng ai có thể cứu vớt bách tính. Chỉ còn lại những con dân Đại Thương phải đơn độc đối mặt với hắc ám vô tận, đối diện với tà biến đầy rẫy khắp nơi.
Giữa gian khổ tột cùng, họ đã vùng vẫy để cầu sinh, dựa vào huyết mạch Vu Tế đạo văn mà giành được sức mạnh chống lại sự khắc nghiệt của thiên nhiên, cũng như tà túy, ma quái hoành hành.
Nhưng sức mạnh này không phải là vô giá, họ dần dần chịu ảnh hưởng của tà khí, từ nhân loại dần hóa thành những hình thái quỷ dị tương đồng với Vu Tế đạo văn trên người.
Cuối cùng, họ dung hợp hoàn toàn với tà khí, biến thành Ngưu Đầu, Mã Diện, Mục Quỷ... Họ trở thành Quỷ tộc.
Nhưng bây giờ, rốt cuộc là loại sức mạnh nào đã khiến họ biến trở lại hình thái con người?
Tiểu Đoạn tiên tử khẽ run lên, ánh mắt không kìm được mà hướng về tiểu viện của Trần Thực.
Là đạo tràng của hắn... Trần Thực đang thôi động phù văn thứ sáu, tu luyện Âm Dương biến hóa, thử nghiệm luyện hóa Tam Thi Thần, dẫn đến một trận biến hóa kinh thiên động địa này.
Trong lòng nàng dâng lên một niềm hy vọng mãnh liệt.
Có lẽ... chính nguyện vọng "được nhìn ngực", mới là động lực thúc đẩy bước tiến của hắn nhanh đến vậy!
Tiểu Đoạn tiên tử sắc mặt đỏ bừng, chậm rãi bước về phía Ngưu Quỷ thôn, trong lòng thầm nghĩ:
"Có lẽ hắn có thể tìm ra một con đường, khiến thiên địa chính đạo khôi phục như thuở ban đầu."
Đột nhiên, sắc mặt nàng lạnh lẽo, bước chân khựng lại.
Một thiếu niên đạo nhân xuất hiện trong tầm mắt nàng là Đạo Thành Tử!
Kẻ này là Bán Tiên với thực lực cực kỳ cao thâm, từng chịu một kích trọng thương của nàng mà không chết, tuyệt đối là một cao thủ đỉnh phong.
Nếu Đạo Thành Tử đã ở đây, vậy thì Nho Đế Tử Tống Nghệ cùng vị tăng nhân kia ắt hẳn cũng không xa!
Tiểu Đoạn tiên tử lập tức đảo mắt nhìn bốn phía, quả nhiên trông thấy Nho Đế Tử Tống Nghệ đang đứng ở cổng thôn, ánh mắt chăm chú quan sát một Ngưu Đầu vừa hóa thành nhân loại. Nhìn thấy Vu Tế đạo văn trên người hắn, Tống Nghệ kích động đến mức cả thân thể khẽ run rẩy.
Ở giữa không trung, tăng nhân kia lặng lẽ đứng đó, nhìn hai bàn tay mình với ánh mắt ngơ ngác, như thể không tin vào những gì đang xảy ra.
"Đây là... bệ hạ đạo tràng sao?"
Đạo Thành Tử si mê nhìn đôi tay của mình, lẩm bẩm nói:
"Ta đột nhiên cảm thấy mình lại còn sống... lại giống như một con người thật sự."
Tăng nhân lặng lẽ rơi lệ, không nói lời nào. Trong phạm vi đạo tràng của Trần Thực, tà biến trong cơ thể bọn họ dần dần nghịch chuyển, từ tai hóa trở về nhân.
"Chúng ta chưa từng gặp qua bệ hạ."
Tống Nghệ chậm rãi bước tới, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta cũng chưa từng gặp qua Thiên Nữ. Chúng ta đi thôi."
Đạo Thành Tử như chìm trong mộng, khẽ nói:
"Chờ thêm một lát nữa... đã quá lâu rồi ta chưa từng cảm nhận được cảm giác còn sống."
Ba người bọn họ đứng lặng thật lâu trong đạo tràng của Trần Thực, dường như muốn khắc ghi khoảnh khắc này.
Rồi, cuối cùng, bọn họ lặng lẽ quay người, chậm rãi bước ra khỏi vùng đất kỳ dị này.
Vừa rời khỏi đạo tràng, tà khí và ma tính lại một lần nữa tràn ngập thân thể, đẩy bọn họ trở về hình thái Thiên Tai như trước.
Nhưng dù vậy, không ai quay đầu nhìn lại, chỉ lặng lẽ rời đi.
Tỉnh Ngọc Thư cười nhạt, chậm rãi rời khỏi trà lâu, thanh âm vang vọng.
Trần Dần Đô dõi mắt nhìn bóng dáng Tỉnh Ngọc Thư xa dần, khẽ giọng nói:
"Tất cả mọi người đều hóa thành tà túy, vậy tà túy ăn gì? Chúng không sản xuất, chỉ biết đi săn. Nếu không thể ăn người, không thể ăn những sinh linh khác, bọn chúng sẽ tự tàn sát lẫn nhau. Tiểu Thập, rốt cuộc ngươi đã rót cho bọn chúng loại Mê Hồn Thang gì? Bất quá..."
Ánh mắt hắn chợt trở nên sắc bén:
"Các ngươi mạnh mẽ đến vậy, đã là Bán Tiên, tồn tại chẳng khác nào Tiên Nhân. Vậy năm xưa vì sao lại để Tiểu Thập, kẻ không có nhục thân, chỉ là một quỷ hồn, trở thành hoàng đế của các ngươi?"
Nhất là chủ nhân của quỷ thủ màu xanh, kẻ mạnh mẽ đến mức dù là Trần Dần Đô cũng không thể đo lường được thực lực của hắn.
Khi Âm Dương nhị giới hợp nhất, hai giới dung hòa thành một, chủ nhân quỷ thủ chỉ cần một chiêu đã có thể bắt gọn hắn!
Một tồn tại cường đại như vậy, lại cam tâm tôn Trần Thực lên làm hoàng, trong đó chắc chắn ẩn chứa điều gì đó không tầm thường.
"Không biết phong ấn của Tiểu Thập, liệu có còn chặt chẽ hay không?"
Trong lòng hắn dâng lên một tia lo lắng.
Đình Châu, huyện Cố.
Trong dãy núi Âm Gian trùng điệp, một tôn Quỷ Thần bất phàm chiếm cứ nơi này, ngửa đầu nhìn Tiểu Đoạn tiên tử mang theo Trần Thực bay vào lãnh địa của hắn.
Tôn Quỷ Thần này cao đến ngàn trượng, mọc ra vô số cánh tay, tự xưng là Đa Tí Quỷ Vương, bá chủ của vùng lân cận, chiếm cứ nhiều ngọn núi hiểm yếu, dưới trướng quỷ quái đông đảo. Nếu là thời điểm bình thường, bất kỳ tu sĩ nào dám bay qua đỉnh đầu hắn chắc chắn sẽ bị đánh rớt và nuốt chửng. Nhưng lần này lại khác, hắn có thể cảm nhận được nữ tử kia vô cùng nguy hiểm. Nếu ra tay, kẻ phải bỏ mạng e rằng chính là bản thân hắn.
Đa Tí Quỷ Vương quyết định giả vờ như không nhìn thấy, thầm mong hai người nhanh chóng bay qua mà không để ý đến hắn.
Ngoài dự liệu của hắn, hai người lại hạ xuống.
Đa Tí Quỷ Vương trong lòng chấn động, chỉ thấy nữ tử kia quét ánh mắt lạnh lẽo đến, trầm giọng nói:
"Đừng nhiều lời, cứ giả bộ như trước kia, làm như không thấy chúng ta. Hiểu rõ chưa?"
Đa Tí Quỷ Vương liên tục gật đầu lia lịa.
Trong núi có một thôn xóm Quỷ tộc, gọi là Ngưu Đầu thôn, nơi cổng thôn dựng một tòa môn lâu đầu trâu.
Trần Thực cùng Tiểu Đoạn tiên tử ẩn thân trong thôn, nơi đây đầy rẫy Tiểu Ngưu Đầu chạy nhốn nháo khắp nơi. Trong mỗi hộ gia đình Ngưu Quỷ, thường có bảy tám Tiểu Ngưu Đầu, bò ò... ò..., tiếng kêu inh ỏi, cúi đầu húc nhau ầm ĩ không ngừng.
Khi chúng lớn thêm chút nữa, sẽ phụ trách hầu hạ Đa Tí Quỷ Vương, xây dựng cung điện, thu thập thực vật, phụng hương hỏa, bắt quỷ quái phục vụ ẩm thực hàng ngày của Quỷ Vương.
Nếu nhân thủ quá nhiều, cha mẹ chúng sẽ rèn một thanh xiên thép tại miệng núi lửa, giao cho chúng một bao quần áo nhỏ rồi đuổi khỏi nhà, để chúng tự tìm đường sinh tồn, bởi lẽ nuôi thêm cũng không nổi.
Tiểu Đoạn tiên tử và Trần Thực lặng lẽ nấp trong thôn, thỉnh thoảng ngước nhìn lên bầu trời, trong lòng thấp thỏm không yên.
Sau một hồi lâu, ba đạo thân ảnh cường hoành từ không trung bay vụt qua. Một nho sĩ trong số đó chợt nhìn xuống, dừng lại một lát, rồi dùng quỷ ngữ dò hỏi Đa Tí Quỷ Vương thật lâu, sau đó mới rời đi.
Tiểu Đoạn tiên tử nhẹ nhàng thở phào:
"Rốt cuộc cũng an toàn."
Lúc này nàng mới nhận ra bản thân vẫn còn nắm chặt tay Trần Thực, sắc mặt thoáng ửng đỏ, vội vàng buông ra, đứng dậy chạy vào trong miếu nhỏ nơi Trần Thực trú ẩn, đặt Hóa Huyết Thần Đao lên bàn thờ.
"Thanh Tiên khí này, có thể không dùng thì tốt nhất không nên dùng. Quá mức tà môn."
Nàng do dự một lát, rồi học theo dáng vẻ của Trần Thực, dâng một nén nhang trước Hóa Huyết Thần Đao.
Bước ra khỏi miếu, nàng thấy Trần Thực đã hòa mình cùng đám Tiểu Ngưu Đầu trong thôn.
Trần Thực dùng nắm đấm, từng quyền từng quyền đánh cho lũ Tiểu Ngưu Đầu mặt mũi bầm dập, ngã lăn lóc khắp nơi.
Nguyên nhân là do hắn biến thành Tiểu Ngưu Đầu, cùng đám nhóc kia "đỉnh ngưu ngưu, " mỗi lần đụng nhau đều choáng váng, nhưng vẫn không ngừng lặp lại. Tiểu Ngưu Đầu không cam lòng, liền xúm vào đánh hắn, nhưng kết cục lại bị hắn đánh cho tơi bời.
"Mười bốn tuổi, vẫn còn ngây thơ như vậy."
Tiểu Đoạn tiên tử khẽ hừ một tiếng, chợt nhớ đến chuyện trước đây, khi Trần Thực từng cùng nàng "đỉnh ngưu ngưu, " kết quả bị nàng đâm đến bất tỉnh. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nở một nụ cười.
"Người này vẫn chẳng chịu lớn lên... Nhưng mà năm đó đụng choáng hắn là ta, chẳng lẽ ta cũng chưa trưởng thành?"
Vừa nghĩ đến đây, trong trí nhớ của Tiểu Đoạn tiên tử chợt hiện lên một đoạn ký ức khác, đó là lần Trần Thực cùng một người tên Ôn Vô Ngu cũng hóa thành Tiểu Ngưu Đầu để đỉnh nhau. Nghĩ vậy, nàng lại lạnh lùng hừ một tiếng.
Trần Thực sau khi đánh cho lũ Tiểu Ngưu Đầu ngoan ngoãn phục tùng, trong lòng thư thái, gạt bỏ nỗi phiền muộn do Hóa Huyết Thần Đao gây ra.
"Bây giờ chúng ta có thể rời đi chưa?"
Hắn hỏi Tiểu Đoạn tiên tử.
Tiểu Đoạn tiên tử thu lại những cảm xúc kỳ lạ trong lòng, lắc đầu đáp:
"Vẫn chưa được. Ba người kia vẫn đang tìm kiếm khắp nơi, chờ thêm vài ngày nữa mới có thể rời đi an toàn."
Ánh mắt nàng lóe lên, chậm rãi hỏi:
"Sau khi rời khỏi đây, ngươi có dự định gì không?"
Trần Thực chớp mắt mấy cái, cười nói:
"Đương nhiên là trở về tìm Nồi Đen cùng tú tài, tiếp tục phong thần. Tiên tử đừng dò xét ta, ta đã ổn rồi, chỉ cần không nắm chặt thanh đao kia, sẽ không có vấn đề gì."
Tiểu Đoạn tiên tử nhẹ nhàng thở phào, cười nói:
"Là ta nghĩ nhiều. Ngươi có muốn giết ta, sau đó cưới người khác không?"
Trần Thực nghiêm mặt nói:
"Lúc đó ta bị ma đao khống chế, nên mới có những lời càn rỡ. Ta xin lỗi ngươi."
Tiểu Đoạn tiên tử mỉm cười, khéo léo né tránh, không để hắn có cơ hội quỳ xuống tạ lỗi.
Bọn họ cứ thế ở lại Ngưu Đầu thôn, chọn một tòa nhà hoang làm nơi trú ẩn. Đám Tiểu Ngưu Đầu bị Trần Thực đánh phục trước đó liền kéo đến, quét dọn nhà cửa sạch sẽ, hầu hạ hai người ăn uống, sinh hoạt như hầu hạ tài chủ lão gia.
Trần Thực ung dung ngồi trên chiếc ghế đu, hai Tiểu Ngưu Đầu đứng hai bên, không ngừng quơ tay làm ghế đu đung đưa nhịp nhàng.
Tiểu Đoạn tiên tử ngồi bên cạnh chiếc ghế đu, cũng có Tiểu Ngưu Đầu tận tâm hầu hạ.
Trần Thực trầm tư, nghi hoặc nói:
"Năm đó sau khi ta chết, lang bạt trong Âm gian, thực sự đã hàng phục một nhóm lớn ma, tai, ách, khiến bọn họ tôn ta làm hoàng? Những kẻ đó mạnh mẽ như vậy, ta làm sao có thể hàng phục bọn họ? Ta luôn cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó quái lạ."
Hắn đã chết mười năm, tại Âm gian cũng lưu lạc trọn mười năm.
Quỷ hồn không có nhục thân, muốn tu hành là chuyện vô cùng khó khăn. Trước tiên cần giải quyết vấn đề về hình thái vô thể, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị Địa Ngục dẫn dụ, rơi vào tay các âm sai.
Quyền lực của Tây Ngưu Tân Châu Âm Tào Địa Phủ không thể bao trùm toàn bộ Âm gian, vì vậy nơi đây trùng trùng hiểm họa. Quỷ hồn lang thang có thể trở thành thức ăn cho các loại quỷ quái, Quỷ Thần, thậm chí còn bị con người săn bắt để trồng Hoàn Hồn Liên, loại bảo vật có thể hấp thu âm khí của quỷ hồn mà trưởng thành.
Việc quỷ hồn sinh tồn trong Âm gian đã là vô cùng gian nan, thế nhưng Trần Thực không chỉ sống sót mà còn có thể hàng phục một nhóm lớn ma, tai, ách. Chuyện này dù là bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin.
Tiểu Đoạn tiên tử lại nghi ngờ về một chuyện khác, lên tiếng hỏi:
"Vì sao gia gia ngươi lại phong ấn đoạn ký ức đó của ngươi?"
Trần Thực trầm ngâm, rồi suy đoán:
"Có thể là gia gia cảm thấy những ký ức năm đó quá mức đau khổ, nên mới phong ấn. Cũng có thể là vì ông cho rằng ta quá..."
Hắn chần chừ trong chốc lát, thấp giọng nói tiếp:
"Quá nguy hiểm."
Tiểu Đoạn tiên tử nghiêng người nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi không hiếu kỳ về đoạn quá khứ đó sao?"
"Không hiếu kỳ."
Trần Thực dừng lại một lúc, sau đó thẳng thắn thừa nhận:
"Hiếu kỳ. Ta cũng rất muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, làm sao ta lại cùng Đạo Thành Tử bọn họ giao hảo, lại còn xen lẫn vào giữa bọn họ?"
Hắn ngước nhìn bầu trời, ánh mắt lấp lánh một tia sáng kỳ dị, khóe môi khẽ nhếch:
"Ta hiếu kỳ làm sao mình sống sót, vì sao lại kết bạn với những kẻ tà biến như Đạo Thành Tử, những Bán Tiên, Tiên Nhân này. Ta càng hiếu kỳ, rốt cuộc ta đã làm gì để bọn họ cùng tiền sử Đại Thương di dân liên kết, hóa giải ân oán đôi bên? Và cuối cùng, vì sao bọn họ lại tôn ta làm hoàng?"
Hắn xoay người, đối mặt với Tiểu Đoạn tiên tử, ánh mắt sáng rực, nở nụ cười nói:
"Ngươi là Tiên Nhân, hãy giúp ta một việc. Giải khai phong ấn của gia gia ta, để ta có thể nhớ lại mọi chuyện, sau đó phong ấn ta lại cũng được, có được không?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Đoạn tiên tử chỉ cảm thấy ánh mắt hắn gần trong gang tấc, hơi thở phả nhẹ lên mặt nàng, tim bất giác đập nhanh hơn vài nhịp. Nàng vội vã quay mặt đi, ngẩng đầu nhìn lên trời, thản nhiên đáp:
"Không được. Ta cảm thấy gia gia ngươi phong ấn ký ức, nhất định có lý do của ông ấy..."
Nàng thoáng dừng lại, rồi hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:
"Đừng có nhìn vào trong cổ áo ta. Nhìn nữa là ta giết ngươi."
Trần Thực lưu luyến thu hồi ánh mắt, đột nhiên từ trên ghế đu bật dậy, lớn tiếng quát:
"Tu luyện! Ta muốn tu luyện Tam Thi, tranh thủ quang minh chính đại nhìn!"
Hắn tràn đầy hứng khởi, ngay tại tiểu viện thúc giục phù văn thứ sáu, nội ngoại cơ thể lập tức hình thành hai tầng đạo tràng, Âm Dương biến hóa, nhật nguyệt vận chuyển liên tục.
Tiểu Đoạn tiên tử ngưng thần quan sát quá trình hắn tu hành, chỉ thấy Âm Dương nhị khí của hắn tạo thành đạo tràng lặng lẽ khuếch tán ra ngoài, nhanh chóng bao phủ toàn bộ Ngưu Quỷ thôn, thậm chí còn lan rộng về bốn phía.
Chỉ trong chốc lát, đạo tràng của hắn đã trải rộng khắp vùng sông núi phụ cận.
Khu vực xung quanh có hàng chục thôn trang, mỗi thôn đều thuộc về các Quỷ tộc khác nhau, ngoài Ngưu Quỷ còn có Dạ Xoa, Tu La cùng vô số chủng tộc quỷ dị khác.
Trần Thực vận hành Âm Dương nhị khí, hóa thành nhật nguyệt, trong núi rừng tuần hoàn vận động, mặt trời mọc mặt trăng lặn, ngày đêm thay đổi luân phiên, thiên địa tự nhiên theo đó mà vận hành tuần hoàn không ngừng.
Tiểu Đoạn tiên tử cau mày, thấp giọng nói:
"Hắn tu luyện gây ra động tĩnh quá lớn, ảnh hưởng đến thiên địa bốn phương, chỉ e sẽ khiến Nho Đế Tử và bọn chúng chú ý!"
Nàng đang định đánh thức Trần Thực, đột nhiên ánh mắt chợt dừng lại, ngây người nhìn cảnh tượng bên cạnh.
Những Tiểu Ngưu Đầu vừa nãy còn đang dao động ghế đu, giờ đây sừng trâu trên đầu bọn chúng dần dần thụt vào trong cơ thể, móng guốc cũng chầm chậm biến thành bàn tay con người, lỗ mũi to bè dần nhỏ lại, trở thành mũi nhân loại, ngay cả đôi tai dài của chúng cũng thay đổi thành tai người.
Một Tiểu Ngưu Đầu tinh nghịch, vì hay nghịch ngợm nên mẹ nó từng đeo cho nó một chiếc khoen mũi để dễ dàng kéo giữ khi không nghe lời. Giờ phút này, nó đã biến thành một đứa trẻ nhân loại, trên mũi vẫn còn treo chiếc khoen sắt lấp lánh.
Lũ trẻ ngơ ngác nhìn đôi tay nhỏ bé của mình, rồi quay sang nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Đoạn tiên tử kinh ngạc đến mức bật dậy khỏi ghế đu, kéo một đứa bé lại quan sát cẩn thận.
Nàng nhận ra trên làn da đứa trẻ lờ mờ hiện lên những hoa văn kỳ lạ, chính là Vu Tế đạo văn, một loại phù văn truyền thừa từ thời Đại Thương, tuy nhạt nhòa nhưng không thể nhầm lẫn.
Thân thể nàng khẽ run, buông đứa bé ra, vội vàng kiểm tra những Tiểu Ngưu Đầu khác.
Tất cả bọn chúng đều đã biến thành hình thái nhân loại, trên người đều mang những đường nét Vu Tế đạo văn tương tự.
Tiểu Đoạn tiên tử cảm thấy đầu óc choáng váng, hít sâu lấy lại bình tĩnh, sau đó đi ra khỏi tiểu viện, bước lên con đường chính trong thôn trang.
Trên đường phố, vô số Ngưu Quỷ trưởng thành vốn thân cao hơn một trượng, kẻ có huyết mạch đậm đặc thậm chí còn cao đến mấy trượng. Nhưng lúc này đây, toàn bộ bọn chúng đều đã hóa thành nhân loại!
Bọn họ nhìn quanh bốn phía, gương mặt tràn đầy hoảng hốt, miệng phát ra những tiếng la thất thanh. Thế nhưng điều khiến Tiểu Đoạn tiên tử kinh ngạc hơn cả là, bọn họ không còn nói bằng thứ ngôn ngữ quỷ quái "bốp bốp bốp bốp", mà thay vào đó là ngôn ngữ của con người!
Tiểu Đoạn tiên tử dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt lướt qua những người trước mặt, chỉ thấy bọn họ đều chỉ mặc quần áo thô sơ bằng vải thô hoặc áo làm từ dây cỏ, nhiều chỗ trên cơ thể trần trụi, để lộ làn da chi chít Vu Tế đạo văn từ thời Đại Thương!
Loại Vu Tế đạo văn này, vào thời Đại Thương vốn là do Tư Mục chi dân chưởng quản, được các Nho Sư dùng nghi thức tế lễ mà khắc sâu vào huyết mạch con cháu đời đời.
Nhìn thấy dấu vết này trên cơ thể những Ngưu Đầu vừa biến đổi, trong lòng nàng chấn động mạnh mẽ. Điều này chứng tỏ bọn họ chính là hậu nhân của Tư Mục chi dân Đại Thương năm xưa!
Tiểu Đoạn tiên tử đứng lặng, thân thể khẽ run rẩy, trong lòng như có từng đợt sóng lớn dội lên, nhịp tim đập dồn dập, miệng đắng lưỡi khô, cảm giác mơ hồ như đang chìm vào một giấc mộng khó tin.
Không rõ là hạnh phúc tràn ngập đạo tâm hay bi thương xé nát lòng mình, nước mắt nàng bất giác tuôn rơi.
"Ta cứ ngỡ... các ngươi đều đã chết..."
Nàng cứng đờ đứng đó, để mặc dòng lệ nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt, giọng nói nghẹn ngào, run rẩy:
"Ta cứ nghĩ rằng Đại Thương đã không còn gì ngoài ta... chỉ còn lại những kẻ đã tà biến... Nhưng các ngươi còn sống, con dân Đại Thương vẫn còn sống!"
Chỉ là đã đổi thay hình thái.
Một ý niệm đột nhiên lóe lên trong đầu, nàng lập tức phi thân lao đi, tiến thẳng đến một thôn trang khác là Mã Diện thôn.
Tại đây, nàng chứng kiến các thôn dân cũng đã biến trở lại nhân dạng, ai nấy đều mang theo vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Trên người bọn họ cũng có Vu Tế đạo văn!
Tiểu Đoạn tiên tử tiếp tục phi thân đến các thôn xóm khác, lần lượt kiểm tra từng nơi, từng nơi một, tất cả đều giống nhau!
Nội tâm nàng bỗng tràn đầy một niềm vui sướng khôn tả, Đại Thương vẫn còn tồn tại!
Nàng không còn là kẻ lẻ loi đơn độc nữa.
Năm xưa, khi tai biến ập đến, toàn bộ Tiên Nhân của Đại Thương hoặc là tà hóa, hoặc tự phong bế chính mình, chẳng ai có thể cứu vớt bách tính. Chỉ còn lại những con dân Đại Thương phải đơn độc đối mặt với hắc ám vô tận, đối diện với tà biến đầy rẫy khắp nơi.
Giữa gian khổ tột cùng, họ đã vùng vẫy để cầu sinh, dựa vào huyết mạch Vu Tế đạo văn mà giành được sức mạnh chống lại sự khắc nghiệt của thiên nhiên, cũng như tà túy, ma quái hoành hành.
Nhưng sức mạnh này không phải là vô giá, họ dần dần chịu ảnh hưởng của tà khí, từ nhân loại dần hóa thành những hình thái quỷ dị tương đồng với Vu Tế đạo văn trên người.
Cuối cùng, họ dung hợp hoàn toàn với tà khí, biến thành Ngưu Đầu, Mã Diện, Mục Quỷ... Họ trở thành Quỷ tộc.
Nhưng bây giờ, rốt cuộc là loại sức mạnh nào đã khiến họ biến trở lại hình thái con người?
Tiểu Đoạn tiên tử khẽ run lên, ánh mắt không kìm được mà hướng về tiểu viện của Trần Thực.
Là đạo tràng của hắn... Trần Thực đang thôi động phù văn thứ sáu, tu luyện Âm Dương biến hóa, thử nghiệm luyện hóa Tam Thi Thần, dẫn đến một trận biến hóa kinh thiên động địa này.
Trong lòng nàng dâng lên một niềm hy vọng mãnh liệt.
Có lẽ... chính nguyện vọng "được nhìn ngực", mới là động lực thúc đẩy bước tiến của hắn nhanh đến vậy!
Tiểu Đoạn tiên tử sắc mặt đỏ bừng, chậm rãi bước về phía Ngưu Quỷ thôn, trong lòng thầm nghĩ:
"Có lẽ hắn có thể tìm ra một con đường, khiến thiên địa chính đạo khôi phục như thuở ban đầu."
Đột nhiên, sắc mặt nàng lạnh lẽo, bước chân khựng lại.
Một thiếu niên đạo nhân xuất hiện trong tầm mắt nàng là Đạo Thành Tử!
Kẻ này là Bán Tiên với thực lực cực kỳ cao thâm, từng chịu một kích trọng thương của nàng mà không chết, tuyệt đối là một cao thủ đỉnh phong.
Nếu Đạo Thành Tử đã ở đây, vậy thì Nho Đế Tử Tống Nghệ cùng vị tăng nhân kia ắt hẳn cũng không xa!
Tiểu Đoạn tiên tử lập tức đảo mắt nhìn bốn phía, quả nhiên trông thấy Nho Đế Tử Tống Nghệ đang đứng ở cổng thôn, ánh mắt chăm chú quan sát một Ngưu Đầu vừa hóa thành nhân loại. Nhìn thấy Vu Tế đạo văn trên người hắn, Tống Nghệ kích động đến mức cả thân thể khẽ run rẩy.
Ở giữa không trung, tăng nhân kia lặng lẽ đứng đó, nhìn hai bàn tay mình với ánh mắt ngơ ngác, như thể không tin vào những gì đang xảy ra.
"Đây là... bệ hạ đạo tràng sao?"
Đạo Thành Tử si mê nhìn đôi tay của mình, lẩm bẩm nói:
"Ta đột nhiên cảm thấy mình lại còn sống... lại giống như một con người thật sự."
Tăng nhân lặng lẽ rơi lệ, không nói lời nào. Trong phạm vi đạo tràng của Trần Thực, tà biến trong cơ thể bọn họ dần dần nghịch chuyển, từ tai hóa trở về nhân.
"Chúng ta chưa từng gặp qua bệ hạ."
Tống Nghệ chậm rãi bước tới, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta cũng chưa từng gặp qua Thiên Nữ. Chúng ta đi thôi."
Đạo Thành Tử như chìm trong mộng, khẽ nói:
"Chờ thêm một lát nữa... đã quá lâu rồi ta chưa từng cảm nhận được cảm giác còn sống."
Ba người bọn họ đứng lặng thật lâu trong đạo tràng của Trần Thực, dường như muốn khắc ghi khoảnh khắc này.
Rồi, cuối cùng, bọn họ lặng lẽ quay người, chậm rãi bước ra khỏi vùng đất kỳ dị này.
Vừa rời khỏi đạo tràng, tà khí và ma tính lại một lần nữa tràn ngập thân thể, đẩy bọn họ trở về hình thái Thiên Tai như trước.
Nhưng dù vậy, không ai quay đầu nhìn lại, chỉ lặng lẽ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận