Đại Đạo Chi Thượng
Chương 415: Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế
Trần Thực bước vào trong miếu, mọi thứ bên trong vẫn giữ được vẻ nguyên vẹn, chưa bị phá hủy hay tổn hại.
Trước đại điện, một con thạch quy toát lên lực lượng bất phàm, tựa hồ có thể phục sinh bất kỳ lúc nào. Trên lưng thạch quy là một tấm bia đá sừng sững, khắc ghi những sự tích huy hoàng của Nhạc Vương gia khi còn sống.
Dưới mái hiên của đại điện, những cột đá Bàn Long như từ thiên giới hạ phàm, uốn lượn vững chãi mà chạm đến nhân gian. Bên trong đại điện, mái vòm được ghép lại từ những mảnh sứ men xanh, kể về cuộc đời Nhạc Vương từ thời niên thiếu học nghệ, rèn luyện thành một thân thần thông, trừ ma vệ đạo. Sau đó, khi Đại Tống lâm nguy, ông quyết chí tòng quân, sáng lập Bối Ngôi quân, đại chiến với Thiết Phù Đồ, cứu Đại Tống khỏi cảnh hiểm nguy, quét sạch nhục nhã trước quân địch. Những hình ảnh trận chiến ấy được khắc họa sinh động như thật, khiến người xem không khỏi cảm phục.
Tiếp đến là câu chuyện bi tráng tại Phong Ba đình, nơi Nhạc Vương bị Tống Đế kết tội mà bắt giữ. Ông khẳng khái chịu chết, cuối cùng được nhân dân kính ngưỡng mà phong thần, tôn làm Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế, Hộ Quốc Phục Ma Đãng Khấu Thiên Tôn, trên nhận lệnh Cửu Thiên Hùng Binh Thần Tướng, dưới quản lý Ngũ Ngục, chế ngự vong hồn quỷ tội.
Ánh mắt Trần Thực dừng lại trước bàn thờ. Trên bàn thờ không có tượng thần, chỉ trống không một cách kỳ lạ.
Phía trước bàn thờ đặt ngang một cây thiết thương dài hơn hai trượng, thô to như cánh tay người trưởng thành. Mặc dù đã trải qua hơn sáu nghìn năm, cây thương vẫn không chút gỉ sét, ngược lại bề mặt bóng loáng tựa như được phủ một lớp dầu.
Từng luồng sát khí và chiến ý nhỏ li ti từ thiết thương lan tỏa, theo đó là âm thanh kim qua thiết mã vọng lại, tựa hồ tái hiện những trận chém giết ác liệt của thời xa xưa.
Bỗng nhiên, từ ngoài miếu vang lên những tiếng động ồn ào. Ma Vực từng tầng buông xuống, ma khí cuồn cuộn tràn ngập, tẩy rửa nhân gian chính khí, chuyển hóa thành ma khí, biến chính đạo thành Ma Đạo.
Ma Vực chồng chất, tâm điểm hội tụ chính là Nhạc Vương miếu này. Ma khí cuồn cuộn như sóng dữ tràn bờ, chỉ trong chớp mắt đã khiến bốn phía Trần Thực trở nên hỗn loạn, tựa như cả mặt đất bị chôn vùi trong lôi đình. Bầu trời u ám đến mức không còn thấy bóng dáng minh nguyệt.
Trần Thực vận dụng Âm Dương Đãng Luyện, quanh người nhật nguyệt luân chuyển, tẩy đi ma khí, giữ cho lực lượng bất phàm trong miếu không bị quấy nhiễu.
Nhưng ma khí ngày càng dày đặc, ngày càng nặng nề. Ngay cả Âm Dương Đãng Luyện cũng khó lòng thanh tẩy hoàn toàn trong khoảnh khắc.
Xung quanh hắn như xuất hiện vô số ma đầu ẩn nấp, từng tiếng xì xào như vọng lại từ cõi u minh. Chúng kích động những dục vọng tiềm tàng trong hắn, không ngừng quấy nhiễu tư duy, khiến hắn không thể tập trung tinh thần.
Ngay vào lúc ấy, bên tai hắn đột ngột vang lên âm thanh như tiếng triều dâng, phảng phất như thiên quân vạn mã đang ồ ạt xông tới. Những binh hùng tướng mạnh tế lên đao thương, thúc động Nguyên Thần, tiếng hò hét vang dội kinh thiên động địa. Ý chí kiên định như chấn động hư không, càn quét mọi thứ trước mặt.
Ma khí của Ma Đạo bị đánh tan tành, như băng tuyết tan rã trước ánh dương.
Trần Thực cảm nhận chiến ý cuồn cuộn lan tỏa, trong lòng không khỏi chấn động mạnh mẽ:
"Chiến ý này... Chẳng lẽ là của Bối Ngôi quân dưới trướng Nhạc Vương gia? Trải qua hơn sáu nghìn năm không ai tế bái, vậy mà chiến ý vẫn còn đáng sợ đến như thế!"
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kính phục, liền lấy ra hương, cung kính thắp lên để bày tỏ sự ngưỡng mộ, sau đó tiến lên tế điện.
Một sợi hương khói lượn lờ bay lên, hướng về phía bàn thờ trống không. Ngay lập tức, trong miếu, lực lượng bất phàm bắt đầu ngưng tụ nhanh chóng, từng mảnh lông vũ màu vàng óng ánh hiện ra. Những chiếc lông dài ngắn chừng hai ba trượng, xếp ngay ngắn, tạo thành đôi cánh lộng lẫy. Đôi cánh chậm rãi bay qua trước mặt Trần Thực.
Tốc độ của chúng ngày càng nhanh, rồi đột nhiên, một luồng kim quang chói lòa bừng lên, như Kim Sí Đại Bằng tung cánh bay vút trời. Trong khoảnh khắc đôi cánh vỗ mạnh, vô số đạo kim quang bắn ra bốn phía, quét sạch toàn bộ ma khí xung quanh!
Những âm thanh ma ngữ cùng tàn dư ma khí đều bị kim quang cắt thành từng mảnh, không còn dấu vết.
Dị tượng trong miếu trở nên càng hùng vĩ hơn. Trần Thực tuy chưa đạt đến phong thần, nhưng vị chiến thần trên chiến trường dường như đang bị ma khí kích thích, chuẩn bị chủ động thức tỉnh!
Ở ngoài Ma Vực, một lão giả đồng nhan từ xa quan sát Nhạc Vương miếu, trông thấy một luồng kim quang như Kim Sí Đại Bằng bùng lên từ miếu, đôi cánh xé toạc bầu trời, phá tan ma khí và tiêu diệt Ma Đạo. Trong lòng hắn không khỏi chấn động:
"Lực lượng này thật đáng sợ! Vị dị thần này dù chưa khôi phục, thực lực đã mạnh mẽ như thế!"
Hắn vội vàng tìm cách liên lạc với Vô Tà, nhưng không nhận được phản hồi. Trong lòng lão giả bỗng tràn ngập cảm giác nặng nề:
"Chẳng lẽ Vô Tà đã bước vào Ma Vực? Nếu hắn cố ý ngăn chặn Hài tú tài, chắc chắn không phải là đối thủ của Hài tú tài!"
Lão giả đồng nhan và Vô Tà có tình cảm thầy trò sâu đậm. Hơn mười năm, ông tận tâm truyền dạy mọi tinh hoa võ đạo cho hắn. Nhưng Vô Tà, quanh năm sống ở Tuyệt Vọng pha, khó tránh khỏi sự kiêu ngạo, luôn xem thường thiên hạ. Ngoài đại sư huynh Chung Vô Vọng, hắn tin rằng không ai xứng đáng là đối thủ của mình.
Lần này dẫn Vô Tà rời Tuyệt Vọng pha chính là để tôi luyện hắn, giúp hắn mở mang tầm mắt.
Chần chừ một chút, lão giả quyết định bước vào Ma Vực.
Ngay khi tiến vào, ông lập tức cảm nhận được ma khí Ma Đạo bắt đầu ảnh hưởng đến bản thân. Trong nội tâm ông, ma tính dần dần sinh sôi.
Ma biến vốn là kết quả của sự chuyển hóa thiên địa chính khí thành ma khí Ma Đạo. Tuyệt Vọng pha từ lâu đã nghiên cứu cơ chế vận hành của nó, nhưng dù nghiên cứu sâu đến đâu, ngay cả ông cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi sự đồng hóa của Ma Vực.
Một tầng Ma Vực thì không đáng ngại, nhưng đa tầng Ma Vực chồng chất, ngay cả ông cũng khó tránh khỏi nguy cơ bị ma hóa!
Lão giả nhìn về hướng Nhạc Vương miếu, trong lòng lo lắng:
"Vô Tà chắc chắn đã không kìm nổi mà muốn chứng tỏ bản thân, ý đồ khiêu chiến Hài tú tài. Hắn đuổi theo Trần Thực, mà Trần Thực lại chạy đến Nhạc Vương miếu. Như vậy, hắn nhất định cũng sẽ đến đó!"
Trong lòng lão như lửa đốt. Mặc dù Vô Tà tu luyện "Huyền Chân Kim Đình Tiên Kinh", một môn tiên pháp thượng thừa của Tuyệt Vọng pha, nhưng ông biết rõ Vô Tà sẽ thất bại.
Công pháp này có uy lực lớn, khi thi triển, sau đầu sẽ hiện ra Kim Đình, tiếp nhận tiên khí, tăng cao tu vi. Đối với địch nhân, Kim Đình sẽ hình thành một tiên khuyết trên đỉnh đầu, người thi pháp hóa thân thành Tiên Nhân, khiến uy lực trở nên vô cùng kinh người.
Tuy nhiên, dù mạnh mẽ, Vô Tà vẫn không phải đối thủ của Trần Thực, kẻ sở hữu Chân Vương bảo khố và tu luyện tiên pháp thượng thừa.
"Tiểu tử Vô Tà này thật quá tùy hứng!"
Lão giả nghiến răng giận dữ:
"Chờ ta bắt được hắn, nhất định sẽ dạy dỗ hắn một trận nên thân!"
Nhưng khi vừa nghĩ vậy, ánh mắt lão chợt rơi vào một cảnh tượng thê lương:
Vô Tà đã chết.
Trái tim lão giả đồng nhan đột nhiên kịch liệt run rẩy, nỗi đau như xé nát tâm can.
"Ngươi đã phóng thích ma, khiến vô số người phải chết thảm. Nhưng nỗi đau khi mất một đệ tử... chẳng lẽ ngươi cũng có thể hiểu được cảm giác này hay sao?"
Một cái ma chủng từ trong bóng tối bước ra, toàn thân đen kịt như mực, tay chân dài ngoằng, từ phần hông mọc thêm hai nửa thân người trên, tựa như ba cơ thể hợp lại thành một. Nó đứng trên cao, ánh mắt nhìn xuống lão giả đồng nhan, mang theo vẻ chế nhạo cùng giọng điệu châm biếm:
"Ngươi đã phóng thích chúng ta, khiến vô số người vì thế mà phải chết thảm. Vậy ngươi có đau lòng vì họ không? Hay là, loại người như ngươi, ngoài miệng luôn hô hào đại nghĩa lẫm liệt, nhưng khi bi kịch rơi vào bản thân thì lại bất lực?"
Lời nói vừa dứt, từ phía sau lão giả đồng nhan, một luồng tử khí bốc lên ngút trời, tựa như thác nước từ Cửu Thiên đổ xuống. Tử khí quét qua không gian một cách mạnh mẽ, chỉ trong tích tắc đã ập tới ma chủng.
Ma chủng không kịp né tránh, nửa thân trên của nó bị tử khí đánh tan thành hư vô, chỉ còn lại hai chân gầy gò đứng chơ vơ tại chỗ.
Hai cái chân loạng choạng bước thêm vài bước, sau đó mới lung lay rồi ngã gục xuống đất.
Lão giả đồng nhan ánh mắt sắc lạnh, gằn giọng:
"Ta, Cơ đạo nhân, làm việc từ trước đến nay không cần kẻ như ngươi soi mói!"
Tử khí trên khuôn mặt ông vẫn còn chưa tan hết, ánh mắt u ám đáng sợ. Ông sải bước về phía Nhạc Vương miếu, sát khí đằng đằng tỏa ra xung quanh.
Dọc đường, những bông ma hoa lớn nhỏ không ngừng nở rộ, từ trong đó sinh ra từng tôn ma chủng dữ tợn. Chúng bắt đầu săn giết bất kỳ vật sống nào xuất hiện trong Ma Vực.
Ma khí trong không gian càng lúc càng nồng đậm, ma tính tràn ngập như muốn xâm chiếm tất cả. Cả vùng thiên địa trở nên ảm đạm, ánh sáng mờ mịt, đại đạo cũng mơ hồ bị uốn cong, từng bước chuyển hóa thành Ma Đạo.
Cơ đạo nhân cảm nhận được đạo tâm của chính mình cũng đang bị ma tính xâm lấn. Một cảm giác nôn nóng và dễ tức giận dâng lên trong lòng. Trước kia, ông chắc chắn sẽ cẩn thận diệt trừ từng tia ma niệm, thanh tẩy đạo tâm để giữ vững chính khí. Nhưng hiện tại, tâm trí ông tràn ngập lửa giận, chỉ có duy nhất một ý nghĩ: báo thù cho ái đồ.
Khi đến trước Nhạc Vương miếu, sát khí tỏa ra từ ông như đè nặng cả không gian. Đang định bước vào trong, bất chợt, từ bên trong miếu phát ra một luồng hào quang rực rỡ.
Ánh sáng chói mắt ấy đến từ Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chiếu xạ khắp bốn phía miếu, soi rọi cả bầu trời phía trên Nhạc Vương miếu.
Trên bầu trời, ánh sáng từ Sơn Hà Xã Tắc Đồ chiếu rọi ra một bản đồ địa lý của Tây Ngưu Hạ Châu, hiển hiện năm mươi tỉnh một cách rõ ràng.
Cơ đạo nhân trong lòng không khỏi rung động. Ông ngẩng đầu nhìn kỹ, nhận ra nhiều khu vực trên bản đồ vẫn đang chìm trong bóng tối, nhưng có vài địa phương đã sáng lên!
Linh Châu xuất hiện trên bản đồ địa lý với từng đỉnh núi lớn nhỏ, các thôn trang, hương trấn, và cả những huyện thành. Tất cả được thắp sáng bằng những điểm sáng li ti rực rỡ.
Đó chính là ánh linh quang từ linh khí của Linh Châu, từ những vị mẹ nuôi cùng thần tướng đã che chở và bảo hộ vùng đất này!
Cơ đạo nhân nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng trầm xuống, lập tức nhận ra:
"Trần Thực đã thức tỉnh trong miếu dị thần!"
Bên trong Nhạc Vương miếu, một giọng nói vang lên, nặng nề mà đầy cảm xúc. Âm điệu vừa trầm thấp, vừa như phảng phất ý thơ:
"Ba mươi công danh bụi cùng đất, tám ngàn dặm đường mây cùng trăng.
Chớ bình thường, trắng thiếu niên đầu..."
Lão giả đồng nhan nghe thấy, lạnh lùng cười lớn:
"Dâm tự tà thần! Loạn Chân Thần đạo thống! Lấy pháp thuật mê hoặc lòng dân, lấy thần thông làm loạn trí tuệ. Ngươi đáng chết! Đáng chết!"
Tử khí phía sau ông bốc lên như thác nước, đồng thời một tòa Kim Đình hiện ra giữa luồng tử khí đó.
Trên bầu trời, một tòa Kim Đình khác cũng xuất hiện, bên trong có Tiên Nhân đang nguy tọa, thần thái uy nghiêm.
Lão giả đồng nhan đưa tay chỉ về phía miếu, Tiên Nhân trong Kim Đình trên trời cũng vươn ngón tay ra. Một luồng sức mạnh khủng khiếp từ đầu ngón tay bùng nổ, tựa như một ngọn núi lửa rực cháy từ trời giáng xuống, nhắm thẳng vào Nhạc Vương miếu!
Huyền Chân Kim Đình Tiên Kinh mà ông tu luyện đã đạt đến tầng cao thâm, tiếp nhận được cả Tiên giới tử khí. Tòa Kim Đình do ông triệu hoán mạnh mẽ hơn, cường đại hơn, và càng giống một Tiên Nhân chân chính!
Một chỉ này, tựa như phạt sơn phá miếu, không chút lưu tình.
Đúng vào lúc đó, từ trong miếu, một cây thiết thương bất ngờ đâm ra.
Thân thương bị một bàn tay lớn nắm lấy, mũi thương xoay tròn, đón lấy Tiên Nhân chỉ.
Khi ngón tay Tiên Nhân chạm phải thiết thương, bàn tay khổng lồ kia bất ngờ vỗ mạnh vào phần đuôi thương.
Thiết thương rung động dữ dội, như thể phong ấn hàng ngàn năm đã bị phá vỡ. Thanh thần binh này, sau hơn sáu nghìn năm, một lần nữa bộc phát sức mạnh kinh hoàng!
"Oanh!"
Ngón tay Tiên Nhân nứt ra, từng tia sáng lóa mắt tỏa ra từ vết nứt, lan dọc theo toàn bộ bàn tay, rồi kéo dài đến cánh tay khổng lồ.
Thiết thương nhân đó đâm thẳng về phía trước, thế như chẻ tre, xông thẳng lên Cửu Thiên!
Trong Kim Đình trên trời, Tiên Nhân đang tọa trấn bị thiết thương xuyên qua thân thể, toàn bộ thân hình bị đóng đinh vào Kim Đình.
Kim Đình tan vỡ, kim quang tiêu tán, Tiên Nhân biến mất như chưa từng tồn tại.
Lão giả đồng nhan thét lên một tiếng đau đớn, cơ thể bị lực phản chấn đẩy lùi mạnh mẽ. Tử khí phía sau ông cuồn cuộn như thác nước, quét qua mọi thứ, để lại trên mặt đất những rãnh nứt sâu đến hàng chục trượng, trong đó nham thạch nóng rực sôi trào.
Ngay lúc đó, thiết thương từ trên trời rơi xuống, quét thẳng vào dòng tử khí.
Tử khí bị chặn đứng, không thể vượt qua Nhạc Vương miếu.
Từ bên trong miếu, một thân hình cao lớn bước ra. Đó là một tướng quân khoác Ngũ Long bào màu tím, nắm lấy thiết thương trong tay. Ông tựa như một chiến thần từ thời cổ đại, cầm thương lao về phía lão giả đồng nhan!
Lão giả đồng nhan vận dụng toàn bộ tu vi của mình, thôi động Huyền Chân Kim Đình Tiên Kinh. Tử khí quanh thân ông rung chuyển, hóa thành trường long quét ngang, tựa như trời long đất lở, cuốn về phía chiến thần.
Hai người giao chiến với tốc độ kinh hoàng. Thiết thương và tử khí đan xen, va chạm không ngừng. Mỗi lần va chạm, lực chấn động khiến mặt đất, bầu trời xung quanh như nổ tung.
Ma Vực bị đánh xuyên qua từng lỗ hổng lớn, để lộ bầu trời bên ngoài.
Những ma hoa sinh ra từ Ma Vực, vốn tạo ra vô số ma chủng, giờ đây chỉ dám đứng từ xa quan sát. Chúng hãi hùng trước uy thế đáng sợ của cuộc giao tranh, không dám tiến lại gần.
"Xùy!"
Tiên khí màu tím bị thiết thương xuyên qua, lão giả đồng nhan cố gắng kẹp chặt đầu thương bằng cả hai tay, nhưng không thể chống đỡ nổi sức mạnh khổng lồ. Thân thể hắn không tự chủ được mà bị ép lùi về sau.
Hắn gầm lên giận dữ, đồng thời vận khởi toàn bộ tu vi. Nhục thân, Nguyên Thần, Thần Thai, và Hư Không Đại Cảnh hợp nhất, thân thể hắn bỗng chốc hóa thành một cự nhân cao ngàn trượng, sức mạnh tăng lên gấp bội!
Cùng lúc đó, Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế hiện ra Kim Thân pháp tướng. Hình thể của ngài cũng trở nên khổng lồ, uy nghiêm sánh ngang với cự nhân của lão giả đồng nhan, nhưng lực lượng càng áp đảo hơn.
Lão giả đồng nhan nét mặt dữ tợn, một cây trâm cài tóc từ đỉnh đầu hắn bay lên, hóa thành một thanh tiểu kiếm, mang theo sát khí bắn thẳng tới Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế.
Trên không trung, nơi Cửu Thiên, Kim Đình xuất hiện. Tiên Nhân trong Kim Đình tế ra một thanh cự kiếm dài hơn mười dặm, từ trên cao lao xuống, nhắm thẳng vào Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế.
Đối mặt với đòn tấn công này, Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế quán lực vào thiết thương trong tay. Chỉ trong nháy mắt, thiết thương phát ra một tiếng rít dài, phá tan lực kẹp của lão giả đồng nhan, xuyên thẳng qua giữa hai tay hắn, đâm vào bộ ngực.
Đòn đánh mạnh mẽ này nâng bổng lão giả đồng nhan lên giữa không trung. Thiết thương xoay một vòng, mang theo sức mạnh khủng khiếp chia cơ thể hắn thành năm mảnh, tan tác trong không trung.
Cự kiếm khổng lồ từ trên Cửu Thiên lập tức hóa thành hư vô như một bong bóng vỡ. Trở lại là cây trâm cài tóc nhỏ bé, nó rơi xuống, lơ lửng trước mi tâm của Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế, trước khi phát ra một tiếng "leng keng" và rơi xuống đất.
Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế đặt thiết thương xuống, thân thể khôi phục lại kích thước ban đầu. Ngài quay người trở về Nhạc Vương miếu. Thiết thương phía sau cũng nhanh chóng thu nhỏ, gào thét bay về phía xa, xuyên qua mi tâm của một ma chủng, mang theo ma chủng đó đóng xuống mặt đất.
Thiết thương tiếp tục bay lượn, không ngừng xuyên thẳng qua ma chủng, phát ra âm thanh rít gào. Những ma chủng còn lại hoảng loạn, không dám tiến lại gần, mà cuống cuồng bỏ chạy.
Một lát sau, thiết thương quay trở về Nhạc Vương miếu, đặt lên giá súng trên bàn thờ, trở lại trạng thái tĩnh lặng như ban đầu.
Trần Thực bước lên, dùng đầu thương để châm một nén nhang, nói:
"Hiện giờ, Tây Ngưu Tân Châu sơn hà đã bị phá vỡ, một phần dung nhập vào âm phủ. Dù ta đã phong Nhạc Vương gia làm Linh Châu chi thần, nhưng trong trận thiên tai này, có bao nhiêu người có thể sống sót, thật khó mà biết được."
Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế ngồi xuống bàn thờ, thần sắc kiên định, nói:
"Ta nhất định sẽ tận hết khả năng, bảo vệ bách tính Linh Châu. Tội quỷ vong hồn, tuyệt đối không được phép gây hại!"
Giọng nói của ngài càng lúc càng vang vọng, mạnh mẽ mà xa xăm. Nhạc Vương miếu theo đó trở nên hùng vĩ, đỉnh điện tựa như hóa thành một tòa Thanh Thiên cao lớn.
Trên Thanh Thiên, một vầng trăng sáng hiện lên, giữa bầu trời đầy sao lấp lánh.
Ngoài bầu trời này, Tây Ngưu Tân Châu vẫn có một vầng minh nguyệt khác, to lớn hơn, tựa như một đôi mắt khổng lồ quan sát thế gian. Hai tầng thiên không hiện rõ sự khác biệt, mỗi tầng mang một ý vị riêng.
Trần Thực khẽ lẩm bẩm:
"Đợi đến hừng đông, ánh nắng sẽ lại chiếu xuống."
Sau khi dâng thêm vài nén nhang, Trần Thực rời khỏi Nhạc Vương miếu. Trước mắt hắn, bình nguyên mênh mông trải dài hàng ngàn dặm. Trên bình nguyên, những thôn trang đứng sừng sững, xung quanh là ruộng đồng với hoa màu đã úa tàn vì nhiều ngày không có ánh nắng.
Sau lưng Trần Thực, từ trong Nhạc Vương miếu, tiếng ngâm tụng vang lên:
"Ngóng nhìn Trung Nguyên, mây mù dày đặc bên ngoài, rất nhiều thành quách.
Nhớ năm đó, hoa che liễu hộ, phượng lâu long các.
Vạn Tuế sơn trước châu ngọc quấn, Bồng Hồ điện bên trong sênh ca làm."
Chạm tay vào những chiếc lá khô héo, Trần Thực thầm nghĩ:
"Ngày mai, ánh nắng sẽ trở lại. Có lẽ những cây hoa màu này sẽ một lần nữa hồi sinh, nở hoa, và kết trái trĩu nặng. Có lẽ thôn dân nơi đây sẽ có một vụ mùa bội thu."
Trong Nhạc Vương miếu, tiếng ngâm tụng tiếp tục vang lên, càng lúc càng khẳng khái nhưng cũng thấm đẫm bi thương:
"Binh gắn ở. Cao phong ngạc. Dân gắn ở? Lấp khe rãnh.
Than giang sơn như cũ, ngàn thôn thưa thớt."
Trước đại điện, một con thạch quy toát lên lực lượng bất phàm, tựa hồ có thể phục sinh bất kỳ lúc nào. Trên lưng thạch quy là một tấm bia đá sừng sững, khắc ghi những sự tích huy hoàng của Nhạc Vương gia khi còn sống.
Dưới mái hiên của đại điện, những cột đá Bàn Long như từ thiên giới hạ phàm, uốn lượn vững chãi mà chạm đến nhân gian. Bên trong đại điện, mái vòm được ghép lại từ những mảnh sứ men xanh, kể về cuộc đời Nhạc Vương từ thời niên thiếu học nghệ, rèn luyện thành một thân thần thông, trừ ma vệ đạo. Sau đó, khi Đại Tống lâm nguy, ông quyết chí tòng quân, sáng lập Bối Ngôi quân, đại chiến với Thiết Phù Đồ, cứu Đại Tống khỏi cảnh hiểm nguy, quét sạch nhục nhã trước quân địch. Những hình ảnh trận chiến ấy được khắc họa sinh động như thật, khiến người xem không khỏi cảm phục.
Tiếp đến là câu chuyện bi tráng tại Phong Ba đình, nơi Nhạc Vương bị Tống Đế kết tội mà bắt giữ. Ông khẳng khái chịu chết, cuối cùng được nhân dân kính ngưỡng mà phong thần, tôn làm Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế, Hộ Quốc Phục Ma Đãng Khấu Thiên Tôn, trên nhận lệnh Cửu Thiên Hùng Binh Thần Tướng, dưới quản lý Ngũ Ngục, chế ngự vong hồn quỷ tội.
Ánh mắt Trần Thực dừng lại trước bàn thờ. Trên bàn thờ không có tượng thần, chỉ trống không một cách kỳ lạ.
Phía trước bàn thờ đặt ngang một cây thiết thương dài hơn hai trượng, thô to như cánh tay người trưởng thành. Mặc dù đã trải qua hơn sáu nghìn năm, cây thương vẫn không chút gỉ sét, ngược lại bề mặt bóng loáng tựa như được phủ một lớp dầu.
Từng luồng sát khí và chiến ý nhỏ li ti từ thiết thương lan tỏa, theo đó là âm thanh kim qua thiết mã vọng lại, tựa hồ tái hiện những trận chém giết ác liệt của thời xa xưa.
Bỗng nhiên, từ ngoài miếu vang lên những tiếng động ồn ào. Ma Vực từng tầng buông xuống, ma khí cuồn cuộn tràn ngập, tẩy rửa nhân gian chính khí, chuyển hóa thành ma khí, biến chính đạo thành Ma Đạo.
Ma Vực chồng chất, tâm điểm hội tụ chính là Nhạc Vương miếu này. Ma khí cuồn cuộn như sóng dữ tràn bờ, chỉ trong chớp mắt đã khiến bốn phía Trần Thực trở nên hỗn loạn, tựa như cả mặt đất bị chôn vùi trong lôi đình. Bầu trời u ám đến mức không còn thấy bóng dáng minh nguyệt.
Trần Thực vận dụng Âm Dương Đãng Luyện, quanh người nhật nguyệt luân chuyển, tẩy đi ma khí, giữ cho lực lượng bất phàm trong miếu không bị quấy nhiễu.
Nhưng ma khí ngày càng dày đặc, ngày càng nặng nề. Ngay cả Âm Dương Đãng Luyện cũng khó lòng thanh tẩy hoàn toàn trong khoảnh khắc.
Xung quanh hắn như xuất hiện vô số ma đầu ẩn nấp, từng tiếng xì xào như vọng lại từ cõi u minh. Chúng kích động những dục vọng tiềm tàng trong hắn, không ngừng quấy nhiễu tư duy, khiến hắn không thể tập trung tinh thần.
Ngay vào lúc ấy, bên tai hắn đột ngột vang lên âm thanh như tiếng triều dâng, phảng phất như thiên quân vạn mã đang ồ ạt xông tới. Những binh hùng tướng mạnh tế lên đao thương, thúc động Nguyên Thần, tiếng hò hét vang dội kinh thiên động địa. Ý chí kiên định như chấn động hư không, càn quét mọi thứ trước mặt.
Ma khí của Ma Đạo bị đánh tan tành, như băng tuyết tan rã trước ánh dương.
Trần Thực cảm nhận chiến ý cuồn cuộn lan tỏa, trong lòng không khỏi chấn động mạnh mẽ:
"Chiến ý này... Chẳng lẽ là của Bối Ngôi quân dưới trướng Nhạc Vương gia? Trải qua hơn sáu nghìn năm không ai tế bái, vậy mà chiến ý vẫn còn đáng sợ đến như thế!"
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kính phục, liền lấy ra hương, cung kính thắp lên để bày tỏ sự ngưỡng mộ, sau đó tiến lên tế điện.
Một sợi hương khói lượn lờ bay lên, hướng về phía bàn thờ trống không. Ngay lập tức, trong miếu, lực lượng bất phàm bắt đầu ngưng tụ nhanh chóng, từng mảnh lông vũ màu vàng óng ánh hiện ra. Những chiếc lông dài ngắn chừng hai ba trượng, xếp ngay ngắn, tạo thành đôi cánh lộng lẫy. Đôi cánh chậm rãi bay qua trước mặt Trần Thực.
Tốc độ của chúng ngày càng nhanh, rồi đột nhiên, một luồng kim quang chói lòa bừng lên, như Kim Sí Đại Bằng tung cánh bay vút trời. Trong khoảnh khắc đôi cánh vỗ mạnh, vô số đạo kim quang bắn ra bốn phía, quét sạch toàn bộ ma khí xung quanh!
Những âm thanh ma ngữ cùng tàn dư ma khí đều bị kim quang cắt thành từng mảnh, không còn dấu vết.
Dị tượng trong miếu trở nên càng hùng vĩ hơn. Trần Thực tuy chưa đạt đến phong thần, nhưng vị chiến thần trên chiến trường dường như đang bị ma khí kích thích, chuẩn bị chủ động thức tỉnh!
Ở ngoài Ma Vực, một lão giả đồng nhan từ xa quan sát Nhạc Vương miếu, trông thấy một luồng kim quang như Kim Sí Đại Bằng bùng lên từ miếu, đôi cánh xé toạc bầu trời, phá tan ma khí và tiêu diệt Ma Đạo. Trong lòng hắn không khỏi chấn động:
"Lực lượng này thật đáng sợ! Vị dị thần này dù chưa khôi phục, thực lực đã mạnh mẽ như thế!"
Hắn vội vàng tìm cách liên lạc với Vô Tà, nhưng không nhận được phản hồi. Trong lòng lão giả bỗng tràn ngập cảm giác nặng nề:
"Chẳng lẽ Vô Tà đã bước vào Ma Vực? Nếu hắn cố ý ngăn chặn Hài tú tài, chắc chắn không phải là đối thủ của Hài tú tài!"
Lão giả đồng nhan và Vô Tà có tình cảm thầy trò sâu đậm. Hơn mười năm, ông tận tâm truyền dạy mọi tinh hoa võ đạo cho hắn. Nhưng Vô Tà, quanh năm sống ở Tuyệt Vọng pha, khó tránh khỏi sự kiêu ngạo, luôn xem thường thiên hạ. Ngoài đại sư huynh Chung Vô Vọng, hắn tin rằng không ai xứng đáng là đối thủ của mình.
Lần này dẫn Vô Tà rời Tuyệt Vọng pha chính là để tôi luyện hắn, giúp hắn mở mang tầm mắt.
Chần chừ một chút, lão giả quyết định bước vào Ma Vực.
Ngay khi tiến vào, ông lập tức cảm nhận được ma khí Ma Đạo bắt đầu ảnh hưởng đến bản thân. Trong nội tâm ông, ma tính dần dần sinh sôi.
Ma biến vốn là kết quả của sự chuyển hóa thiên địa chính khí thành ma khí Ma Đạo. Tuyệt Vọng pha từ lâu đã nghiên cứu cơ chế vận hành của nó, nhưng dù nghiên cứu sâu đến đâu, ngay cả ông cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi sự đồng hóa của Ma Vực.
Một tầng Ma Vực thì không đáng ngại, nhưng đa tầng Ma Vực chồng chất, ngay cả ông cũng khó tránh khỏi nguy cơ bị ma hóa!
Lão giả nhìn về hướng Nhạc Vương miếu, trong lòng lo lắng:
"Vô Tà chắc chắn đã không kìm nổi mà muốn chứng tỏ bản thân, ý đồ khiêu chiến Hài tú tài. Hắn đuổi theo Trần Thực, mà Trần Thực lại chạy đến Nhạc Vương miếu. Như vậy, hắn nhất định cũng sẽ đến đó!"
Trong lòng lão như lửa đốt. Mặc dù Vô Tà tu luyện "Huyền Chân Kim Đình Tiên Kinh", một môn tiên pháp thượng thừa của Tuyệt Vọng pha, nhưng ông biết rõ Vô Tà sẽ thất bại.
Công pháp này có uy lực lớn, khi thi triển, sau đầu sẽ hiện ra Kim Đình, tiếp nhận tiên khí, tăng cao tu vi. Đối với địch nhân, Kim Đình sẽ hình thành một tiên khuyết trên đỉnh đầu, người thi pháp hóa thân thành Tiên Nhân, khiến uy lực trở nên vô cùng kinh người.
Tuy nhiên, dù mạnh mẽ, Vô Tà vẫn không phải đối thủ của Trần Thực, kẻ sở hữu Chân Vương bảo khố và tu luyện tiên pháp thượng thừa.
"Tiểu tử Vô Tà này thật quá tùy hứng!"
Lão giả nghiến răng giận dữ:
"Chờ ta bắt được hắn, nhất định sẽ dạy dỗ hắn một trận nên thân!"
Nhưng khi vừa nghĩ vậy, ánh mắt lão chợt rơi vào một cảnh tượng thê lương:
Vô Tà đã chết.
Trái tim lão giả đồng nhan đột nhiên kịch liệt run rẩy, nỗi đau như xé nát tâm can.
"Ngươi đã phóng thích ma, khiến vô số người phải chết thảm. Nhưng nỗi đau khi mất một đệ tử... chẳng lẽ ngươi cũng có thể hiểu được cảm giác này hay sao?"
Một cái ma chủng từ trong bóng tối bước ra, toàn thân đen kịt như mực, tay chân dài ngoằng, từ phần hông mọc thêm hai nửa thân người trên, tựa như ba cơ thể hợp lại thành một. Nó đứng trên cao, ánh mắt nhìn xuống lão giả đồng nhan, mang theo vẻ chế nhạo cùng giọng điệu châm biếm:
"Ngươi đã phóng thích chúng ta, khiến vô số người vì thế mà phải chết thảm. Vậy ngươi có đau lòng vì họ không? Hay là, loại người như ngươi, ngoài miệng luôn hô hào đại nghĩa lẫm liệt, nhưng khi bi kịch rơi vào bản thân thì lại bất lực?"
Lời nói vừa dứt, từ phía sau lão giả đồng nhan, một luồng tử khí bốc lên ngút trời, tựa như thác nước từ Cửu Thiên đổ xuống. Tử khí quét qua không gian một cách mạnh mẽ, chỉ trong tích tắc đã ập tới ma chủng.
Ma chủng không kịp né tránh, nửa thân trên của nó bị tử khí đánh tan thành hư vô, chỉ còn lại hai chân gầy gò đứng chơ vơ tại chỗ.
Hai cái chân loạng choạng bước thêm vài bước, sau đó mới lung lay rồi ngã gục xuống đất.
Lão giả đồng nhan ánh mắt sắc lạnh, gằn giọng:
"Ta, Cơ đạo nhân, làm việc từ trước đến nay không cần kẻ như ngươi soi mói!"
Tử khí trên khuôn mặt ông vẫn còn chưa tan hết, ánh mắt u ám đáng sợ. Ông sải bước về phía Nhạc Vương miếu, sát khí đằng đằng tỏa ra xung quanh.
Dọc đường, những bông ma hoa lớn nhỏ không ngừng nở rộ, từ trong đó sinh ra từng tôn ma chủng dữ tợn. Chúng bắt đầu săn giết bất kỳ vật sống nào xuất hiện trong Ma Vực.
Ma khí trong không gian càng lúc càng nồng đậm, ma tính tràn ngập như muốn xâm chiếm tất cả. Cả vùng thiên địa trở nên ảm đạm, ánh sáng mờ mịt, đại đạo cũng mơ hồ bị uốn cong, từng bước chuyển hóa thành Ma Đạo.
Cơ đạo nhân cảm nhận được đạo tâm của chính mình cũng đang bị ma tính xâm lấn. Một cảm giác nôn nóng và dễ tức giận dâng lên trong lòng. Trước kia, ông chắc chắn sẽ cẩn thận diệt trừ từng tia ma niệm, thanh tẩy đạo tâm để giữ vững chính khí. Nhưng hiện tại, tâm trí ông tràn ngập lửa giận, chỉ có duy nhất một ý nghĩ: báo thù cho ái đồ.
Khi đến trước Nhạc Vương miếu, sát khí tỏa ra từ ông như đè nặng cả không gian. Đang định bước vào trong, bất chợt, từ bên trong miếu phát ra một luồng hào quang rực rỡ.
Ánh sáng chói mắt ấy đến từ Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chiếu xạ khắp bốn phía miếu, soi rọi cả bầu trời phía trên Nhạc Vương miếu.
Trên bầu trời, ánh sáng từ Sơn Hà Xã Tắc Đồ chiếu rọi ra một bản đồ địa lý của Tây Ngưu Hạ Châu, hiển hiện năm mươi tỉnh một cách rõ ràng.
Cơ đạo nhân trong lòng không khỏi rung động. Ông ngẩng đầu nhìn kỹ, nhận ra nhiều khu vực trên bản đồ vẫn đang chìm trong bóng tối, nhưng có vài địa phương đã sáng lên!
Linh Châu xuất hiện trên bản đồ địa lý với từng đỉnh núi lớn nhỏ, các thôn trang, hương trấn, và cả những huyện thành. Tất cả được thắp sáng bằng những điểm sáng li ti rực rỡ.
Đó chính là ánh linh quang từ linh khí của Linh Châu, từ những vị mẹ nuôi cùng thần tướng đã che chở và bảo hộ vùng đất này!
Cơ đạo nhân nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng trầm xuống, lập tức nhận ra:
"Trần Thực đã thức tỉnh trong miếu dị thần!"
Bên trong Nhạc Vương miếu, một giọng nói vang lên, nặng nề mà đầy cảm xúc. Âm điệu vừa trầm thấp, vừa như phảng phất ý thơ:
"Ba mươi công danh bụi cùng đất, tám ngàn dặm đường mây cùng trăng.
Chớ bình thường, trắng thiếu niên đầu..."
Lão giả đồng nhan nghe thấy, lạnh lùng cười lớn:
"Dâm tự tà thần! Loạn Chân Thần đạo thống! Lấy pháp thuật mê hoặc lòng dân, lấy thần thông làm loạn trí tuệ. Ngươi đáng chết! Đáng chết!"
Tử khí phía sau ông bốc lên như thác nước, đồng thời một tòa Kim Đình hiện ra giữa luồng tử khí đó.
Trên bầu trời, một tòa Kim Đình khác cũng xuất hiện, bên trong có Tiên Nhân đang nguy tọa, thần thái uy nghiêm.
Lão giả đồng nhan đưa tay chỉ về phía miếu, Tiên Nhân trong Kim Đình trên trời cũng vươn ngón tay ra. Một luồng sức mạnh khủng khiếp từ đầu ngón tay bùng nổ, tựa như một ngọn núi lửa rực cháy từ trời giáng xuống, nhắm thẳng vào Nhạc Vương miếu!
Huyền Chân Kim Đình Tiên Kinh mà ông tu luyện đã đạt đến tầng cao thâm, tiếp nhận được cả Tiên giới tử khí. Tòa Kim Đình do ông triệu hoán mạnh mẽ hơn, cường đại hơn, và càng giống một Tiên Nhân chân chính!
Một chỉ này, tựa như phạt sơn phá miếu, không chút lưu tình.
Đúng vào lúc đó, từ trong miếu, một cây thiết thương bất ngờ đâm ra.
Thân thương bị một bàn tay lớn nắm lấy, mũi thương xoay tròn, đón lấy Tiên Nhân chỉ.
Khi ngón tay Tiên Nhân chạm phải thiết thương, bàn tay khổng lồ kia bất ngờ vỗ mạnh vào phần đuôi thương.
Thiết thương rung động dữ dội, như thể phong ấn hàng ngàn năm đã bị phá vỡ. Thanh thần binh này, sau hơn sáu nghìn năm, một lần nữa bộc phát sức mạnh kinh hoàng!
"Oanh!"
Ngón tay Tiên Nhân nứt ra, từng tia sáng lóa mắt tỏa ra từ vết nứt, lan dọc theo toàn bộ bàn tay, rồi kéo dài đến cánh tay khổng lồ.
Thiết thương nhân đó đâm thẳng về phía trước, thế như chẻ tre, xông thẳng lên Cửu Thiên!
Trong Kim Đình trên trời, Tiên Nhân đang tọa trấn bị thiết thương xuyên qua thân thể, toàn bộ thân hình bị đóng đinh vào Kim Đình.
Kim Đình tan vỡ, kim quang tiêu tán, Tiên Nhân biến mất như chưa từng tồn tại.
Lão giả đồng nhan thét lên một tiếng đau đớn, cơ thể bị lực phản chấn đẩy lùi mạnh mẽ. Tử khí phía sau ông cuồn cuộn như thác nước, quét qua mọi thứ, để lại trên mặt đất những rãnh nứt sâu đến hàng chục trượng, trong đó nham thạch nóng rực sôi trào.
Ngay lúc đó, thiết thương từ trên trời rơi xuống, quét thẳng vào dòng tử khí.
Tử khí bị chặn đứng, không thể vượt qua Nhạc Vương miếu.
Từ bên trong miếu, một thân hình cao lớn bước ra. Đó là một tướng quân khoác Ngũ Long bào màu tím, nắm lấy thiết thương trong tay. Ông tựa như một chiến thần từ thời cổ đại, cầm thương lao về phía lão giả đồng nhan!
Lão giả đồng nhan vận dụng toàn bộ tu vi của mình, thôi động Huyền Chân Kim Đình Tiên Kinh. Tử khí quanh thân ông rung chuyển, hóa thành trường long quét ngang, tựa như trời long đất lở, cuốn về phía chiến thần.
Hai người giao chiến với tốc độ kinh hoàng. Thiết thương và tử khí đan xen, va chạm không ngừng. Mỗi lần va chạm, lực chấn động khiến mặt đất, bầu trời xung quanh như nổ tung.
Ma Vực bị đánh xuyên qua từng lỗ hổng lớn, để lộ bầu trời bên ngoài.
Những ma hoa sinh ra từ Ma Vực, vốn tạo ra vô số ma chủng, giờ đây chỉ dám đứng từ xa quan sát. Chúng hãi hùng trước uy thế đáng sợ của cuộc giao tranh, không dám tiến lại gần.
"Xùy!"
Tiên khí màu tím bị thiết thương xuyên qua, lão giả đồng nhan cố gắng kẹp chặt đầu thương bằng cả hai tay, nhưng không thể chống đỡ nổi sức mạnh khổng lồ. Thân thể hắn không tự chủ được mà bị ép lùi về sau.
Hắn gầm lên giận dữ, đồng thời vận khởi toàn bộ tu vi. Nhục thân, Nguyên Thần, Thần Thai, và Hư Không Đại Cảnh hợp nhất, thân thể hắn bỗng chốc hóa thành một cự nhân cao ngàn trượng, sức mạnh tăng lên gấp bội!
Cùng lúc đó, Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế hiện ra Kim Thân pháp tướng. Hình thể của ngài cũng trở nên khổng lồ, uy nghiêm sánh ngang với cự nhân của lão giả đồng nhan, nhưng lực lượng càng áp đảo hơn.
Lão giả đồng nhan nét mặt dữ tợn, một cây trâm cài tóc từ đỉnh đầu hắn bay lên, hóa thành một thanh tiểu kiếm, mang theo sát khí bắn thẳng tới Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế.
Trên không trung, nơi Cửu Thiên, Kim Đình xuất hiện. Tiên Nhân trong Kim Đình tế ra một thanh cự kiếm dài hơn mười dặm, từ trên cao lao xuống, nhắm thẳng vào Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế.
Đối mặt với đòn tấn công này, Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế quán lực vào thiết thương trong tay. Chỉ trong nháy mắt, thiết thương phát ra một tiếng rít dài, phá tan lực kẹp của lão giả đồng nhan, xuyên thẳng qua giữa hai tay hắn, đâm vào bộ ngực.
Đòn đánh mạnh mẽ này nâng bổng lão giả đồng nhan lên giữa không trung. Thiết thương xoay một vòng, mang theo sức mạnh khủng khiếp chia cơ thể hắn thành năm mảnh, tan tác trong không trung.
Cự kiếm khổng lồ từ trên Cửu Thiên lập tức hóa thành hư vô như một bong bóng vỡ. Trở lại là cây trâm cài tóc nhỏ bé, nó rơi xuống, lơ lửng trước mi tâm của Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế, trước khi phát ra một tiếng "leng keng" và rơi xuống đất.
Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế đặt thiết thương xuống, thân thể khôi phục lại kích thước ban đầu. Ngài quay người trở về Nhạc Vương miếu. Thiết thương phía sau cũng nhanh chóng thu nhỏ, gào thét bay về phía xa, xuyên qua mi tâm của một ma chủng, mang theo ma chủng đó đóng xuống mặt đất.
Thiết thương tiếp tục bay lượn, không ngừng xuyên thẳng qua ma chủng, phát ra âm thanh rít gào. Những ma chủng còn lại hoảng loạn, không dám tiến lại gần, mà cuống cuồng bỏ chạy.
Một lát sau, thiết thương quay trở về Nhạc Vương miếu, đặt lên giá súng trên bàn thờ, trở lại trạng thái tĩnh lặng như ban đầu.
Trần Thực bước lên, dùng đầu thương để châm một nén nhang, nói:
"Hiện giờ, Tây Ngưu Tân Châu sơn hà đã bị phá vỡ, một phần dung nhập vào âm phủ. Dù ta đã phong Nhạc Vương gia làm Linh Châu chi thần, nhưng trong trận thiên tai này, có bao nhiêu người có thể sống sót, thật khó mà biết được."
Tam Giới Tĩnh Ma Đại Đế ngồi xuống bàn thờ, thần sắc kiên định, nói:
"Ta nhất định sẽ tận hết khả năng, bảo vệ bách tính Linh Châu. Tội quỷ vong hồn, tuyệt đối không được phép gây hại!"
Giọng nói của ngài càng lúc càng vang vọng, mạnh mẽ mà xa xăm. Nhạc Vương miếu theo đó trở nên hùng vĩ, đỉnh điện tựa như hóa thành một tòa Thanh Thiên cao lớn.
Trên Thanh Thiên, một vầng trăng sáng hiện lên, giữa bầu trời đầy sao lấp lánh.
Ngoài bầu trời này, Tây Ngưu Tân Châu vẫn có một vầng minh nguyệt khác, to lớn hơn, tựa như một đôi mắt khổng lồ quan sát thế gian. Hai tầng thiên không hiện rõ sự khác biệt, mỗi tầng mang một ý vị riêng.
Trần Thực khẽ lẩm bẩm:
"Đợi đến hừng đông, ánh nắng sẽ lại chiếu xuống."
Sau khi dâng thêm vài nén nhang, Trần Thực rời khỏi Nhạc Vương miếu. Trước mắt hắn, bình nguyên mênh mông trải dài hàng ngàn dặm. Trên bình nguyên, những thôn trang đứng sừng sững, xung quanh là ruộng đồng với hoa màu đã úa tàn vì nhiều ngày không có ánh nắng.
Sau lưng Trần Thực, từ trong Nhạc Vương miếu, tiếng ngâm tụng vang lên:
"Ngóng nhìn Trung Nguyên, mây mù dày đặc bên ngoài, rất nhiều thành quách.
Nhớ năm đó, hoa che liễu hộ, phượng lâu long các.
Vạn Tuế sơn trước châu ngọc quấn, Bồng Hồ điện bên trong sênh ca làm."
Chạm tay vào những chiếc lá khô héo, Trần Thực thầm nghĩ:
"Ngày mai, ánh nắng sẽ trở lại. Có lẽ những cây hoa màu này sẽ một lần nữa hồi sinh, nở hoa, và kết trái trĩu nặng. Có lẽ thôn dân nơi đây sẽ có một vụ mùa bội thu."
Trong Nhạc Vương miếu, tiếng ngâm tụng tiếp tục vang lên, càng lúc càng khẳng khái nhưng cũng thấm đẫm bi thương:
"Binh gắn ở. Cao phong ngạc. Dân gắn ở? Lấp khe rãnh.
Than giang sơn như cũ, ngàn thôn thưa thớt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận