Đại Đạo Chi Thượng
Chương 399: Tiểu Đoạn Cùng Tiên Tử
Tiểu Đoạn tiên tử ngơ ngác, từ trên bàn thờ đứng dậy, cẩn thận quan sát tòa miếu nhỏ này.
Miếu thờ không lớn, chỉ có ba gian, bên trong bày ba tòa bàn thờ đơn giản. Tòa miếu này không được trang trí cầu kỳ, chẳng có rường cột chạm trổ hay tượng Kim Thân Thần Phật. Phía ngoài miếu chỉ vỏn vẹn một khoảng đất rộng chừng nửa mẫu, trên đó trồng nhiều loại linh dược có dáng vẻ uể oải. Những gốc linh dược ấy cắm rễ sâu trong bùn đất, đôi khi giãn thân, ngáp một cách lười biếng.
Sau miếu còn có một gian miếu nhỏ hơn, không rộng rãi, chỉ bày duy nhất một tòa bàn thờ. Điều làm nàng kinh ngạc nhất là trong cả hai tòa miếu, ánh sáng mặt trời vẫn chiếu vào, thậm chí nàng có thể cảm nhận được chính khí do tinh quang và ánh trăng mang tới.
Trần Thực trầm ngâm rồi phỏng đoán:
"Ngươi hợp đạo với thế giới cũ đã dẫn tới tà biến. Nhưng thế giới cũ của ngươi đã bị hủy diệt. Khi ngươi trở về Dương gian, bước vào Tây Ngưu Tân Châu, đúng lúc lại bị trọng thương, ta mới cứu ngươi về."
Hắn len lén quan sát sắc mặt của tiên tử, thấy thần sắc nàng vẫn bình thản, liền lặng lẽ thở phào một hơi:
"Nàng dường như không nhớ chuyện ta từng đập vào đầu nàng."
"Ngươi sau khi trọng thương, đã luôn tĩnh dưỡng trong miếu nhỏ của ta. Có lẽ trong quá trình đó, thương thế của ngươi dần hồi phục nhờ vào việc hợp đạo với thiên địa ở đây."
Trần Thực nói tiếp:
"Vì vậy, ở trong miếu nhỏ này, ngươi sẽ không tà biến. Nhưng nếu bước ra ngoài, bị thiên địa bên ngoài ô nhiễm, ngươi sẽ lại tà biến. Có lẽ đây chính là lý do ta có thể nhổ được sợi lông tà ác kia trên người ngươi."
Tiểu Đoạn tiên tử trầm ngâm suy nghĩ:
"Nói cách khác, ta nhất định phải ở gần ngươi mới không tà biến. Nếu ta rời ngươi quá xa, liền sẽ tà biến, đúng không?"
Trần Thực cân nhắc rồi đáp:
"Đúng là như vậy."
Tiên tử sắc mặt trầm xuống, khiến Trần Thực bỗng cảm thấy như bầu trời Thanh Thiên áp xuống, nặng nề không chịu nổi.
"Ta đã tu hành tới mức có thể hành tẩu khắp thiên địa, nay lại bị hạn chế trong một khoảng nhỏ như thế, vậy còn tu tiên làm gì?"
Tiểu Đoạn tiên tử không vui, nhìn thẳng vào hắn:
"Ta ở trong miếu nhỏ của ngươi hợp đạo, tu luyện chẳng phải thành tiên của ngươi sao?"
Trần Thực gật đầu, cười khổ:
"Đại khái là như vậy."
Tiểu Đoạn tiên tử siết chặt tay, khẽ run rẩy. Một lúc lâu sau, nàng mới trấn tĩnh lại, hỏi:
"Tại sao trong thiên địa ở miếu nhỏ của ngươi lại không có tà khí?"
Trần Thực suy đoán:
"Ánh nhật, nguyệt, và tinh quang trong miếu nhỏ của ta đều đến từ Hoa Hạ Thần Châu, chứa đựng thiên địa chính khí, hoàn toàn không nhiễm tà khí. Có điều, miếu này quá nhỏ, ngươi hợp đạo ở đây chỉ được một phần rất nhỏ mà thôi."
Tiểu Đoạn tiên tử như có điều lĩnh hội, gật đầu nói:
"Chỉ một tòa miếu nhỏ như vậy mà đã có thể ngăn cản ta tà biến sao?"
Nàng ngước nhìn lên đỉnh miếu, nơi bầu trời Hoa Hạ Thần Châu hiện ra mờ mịt.
"Nếu có thể hợp đạo trong vùng thiên địa rộng lớn kia thì sao..."
Vừa dứt lời, nàng đột nhiên phi thân lên, ý đồ phá vỡ không gian trói buộc, bay về phía Hoa Hạ Thần Châu.
Dù chỉ hợp đạo một phần nhỏ, nhưng tu vi của nàng vẫn khủng bố đến mức kinh người. Thân ảnh nàng biến mất trên bầu trời Hoa Hạ Thần Châu, như đang tiến vào một thế giới khác!
Trần Thực trong lòng chấn động. Hắn từng thử từ miếu nhỏ này đi qua bầu trời để tiến vào Hoa Hạ Thần Châu, nhưng chỉ đâm đầu vào đỉnh miếu mà thôi. Đối với hắn, đỉnh miếu chỉ là một hình chiếu của Hoa Hạ Thần Châu. Nhưng với Tiểu Đoạn tiên tử, hai thế giới kia dường như gần trong gang tấc!
Nàng như thể đã bước vào Hoa Hạ Thần Châu, xuất hiện trên bầu trời thần bí kia.
Bỗng nhiên, thế giới phía trên miếu nhỏ rơi vào hắc ám. Gió lớn cuồn cuộn, mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét rền vang, lôi đình chằng chịt đánh xuống, liên tiếp giáng vào thân thể của tiên tử!
Giữa thiên địa, âm thanh thần ma vang vọng, giống như có một Thiên Thần đang thi triển pháp lực hùng mạnh để ngăn cản nàng giáng lâm.
Tiểu Đoạn tiên tử càng lúc càng cố gắng, nhưng mỗi bước tiến lên đều phải chống lại lực cản khổng lồ. Trước mặt nàng, vô số phù lục tự nhiên kết thành trong không trung, nhanh chóng tạo thành một chữ khổng lồ:
"Khiên."
Chữ "Khiên" sừng sững trước mặt nàng, khiến nàng trở nên vô cùng nhỏ bé, tựa như núi Thái đè ép lên người.
Tiểu Đoạn tiên tử hét lên một tiếng đau đớn. Một tia sét đánh trúng nàng, đẩy nàng từ một thời không khác trở về, lảo đảo rơi xuống đất, suýt nữa ngã sấp.
Khóe miệng nàng rướm máu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên đỉnh miếu, mây đen và lôi đình dần dần tan biến, chữ "Khiên" cũng mờ nhạt rồi biến mất.
Trần Thực trong lòng xao động, thầm nghĩ:
"‘Khiên’ nghĩa là tội. Tại sao nàng vừa bước vào Hoa Hạ Thần Châu, lại xuất hiện dị tượng kinh thiên động địa như vậy?
Thật sự không thể rời khỏi thiên địa nhỏ bé này để tiến vào Thần Châu hay sao?"
Tiểu Đoạn tiên tử ho ra máu, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng và mất mát, giọng nói thấp thoáng sự bi ai:
"Thiên địa của Hoa Hạ Thần Châu thật sự hoàn chỉnh. Nếu có thể hợp đạo tại nơi ấy, ta sẽ không cần lo lắng về tà biến nữa. Hoa Hạ Thần Châu... có lẽ chính là tổ địa của chúng ta."
Nàng vừa cưỡng ép tiến vào Hoa Hạ Thần Châu, nhưng lại bị trọng thương. Khí tức yếu đi rõ rệt, không còn uy áp như trước.
Trần Thực trong lòng khẽ nhíu mày, dò hỏi:
"Tiên tử nói tổ địa, chính là Hoa Hạ Thần Châu sao?"
Tiểu Đoạn tiên tử cười nhạt, chậm rãi nói:
"Tổ tiên của ta bị lưu đày đến đây từ thời Ân Thương. Khi đó, Đại Thương trị vì tám mươi nghìn năm, lập nên Huyền Điểu Thiên Đình ở Hoa Hạ Thần Châu. Các đời Thiên Đế như Thượng Giáp, Đại Ất, Thái Giáp, Thái Canh... đều là tổ tiên thần minh của ta."
Nàng nhìn tòa bàn thờ mà mình thường ngồi tĩnh tọa, dường như muốn lên đó chữa thương nhưng lại không biết làm sao để mở miệng.
"Khi đó, người tu tiên và Thiên Đình cùng cai trị thiên hạ. Nhưng sau, người Chu nổi dậy, phá hủy Huyền Điểu Thiên Đình của chúng ta, khiến tộc ta bị lưu vong tới Hắc Ám Hải. Chúng ta tìm thấy nơi này và định cư lại. Đến đời ta, huy hoàng ngày xưa đã hoàn toàn suy thoái."
Trần Thực nghe xong, chỉ biết sững người. Hắn vội bước tới đỡ lấy nàng, hướng về bàn thờ, hỏi:
"Thương Chu chi chiến, là chuyện từ bao giờ?"
Tiểu Đoạn tiên tử vốn định kháng cự, nhưng thương thế nặng nề khiến nàng không còn sức phản đối. Đành để Trần Thực dìu mình ngồi lên bàn thờ.
Hắn thôi động phù văn thứ sáu, khiến chân khí hai người kết nối với nhau. Tiểu Đoạn tiên tử chợt cảm thấy thương thế trong cơ thể dần thuyên giảm.
Tiểu Đoạn tiên tử cảm thấy lòng mình ấm áp khi nhìn Trần Thực, ánh mắt khẽ liếc hắn một chút. Trong lòng nàng chợt dâng lên một tia cảm xúc khó tả, nhưng nhanh chóng lắc đầu để đè nén suy nghĩ ấy. Nàng thản nhiên nói:
"Ta đã ngủ say quá lâu, không rõ thế sự đổi thay. Nhưng Thạch Cơ chắc hẳn biết rõ. Khi đó, nàng là Ma Tiên, Yêu Tiên, nhưng về sau lại bị giết và trở thành Thần Linh của người Chu."
Nàng cười lạnh, trong mắt ánh lên sự châm biếm:
"Người Chu lập nên Ngụy Thiên Đình, vậy nên Thạch Cơ chắc chắn là phản đồ!"
Trần Thực nghe vậy, thầm nghĩ:
"Chẳng trách Thạch Cơ nương nương lại e ngại nàng đến thế."
Hắn cố giữ tinh thần bình tĩnh, hỏi tiếp:
"Tiên tử, sau này ngươi có kế hoạch gì không?"
Tiểu Đoạn tiên tử đáp:
"Thương thế của ta vẫn chưa khỏi hẳn, tạm thời còn cần ở lại trong miếu nhỏ này thêm một thời gian. Đợi khi thương thế hoàn toàn hồi phục, ta sẽ tự chém cảnh giới, tránh việc hợp đạo với thiên địa, như vậy mới có thể rời khỏi nơi đây. Đến lúc đó, ta sẽ tìm cách rời đi, truy tìm con đường trở về tổ địa Hoa Hạ Thần Châu."
Trần Thực khẽ mỉm cười:
"Tiên tử cứ an tâm ở lại đây. Nhưng ngươi còn nhớ rõ mình đã rơi vào tình cảnh hiện tại như thế nào không?"
Tiểu Đoạn tiên tử gật đầu, giọng nói mang chút hoài niệm:
"Nhớ rõ. Năm xưa, khi thế giới của ta bị hủy diệt, ta đã cắt đứt một phương thiên địa, tự phong mình trong tiểu thiên địa ấy để tránh khỏi tà biến. Ta còn để lại bên ngoài một con đường nhỏ bằng bạch ngọc, kết nối với ngoại giới. Ý định của ta là khi thế giới bên ngoài khôi phục bình thường, ta có thể hoàn dương.
Nhưng khi ta tỉnh lại, thế giới bên ngoài quả thực đã khôi phục, chỉ là một đám người ăn mặc kỳ quái lại xây dựng một tòa cung điện trên con đường bạch ngọc đó, trấn áp ta bên trong, khiến ta không thể hoàn dương được."
Trần Thực nghe đến đây, trong lòng thầm nghĩ:
"Nàng nói hẳn là Chân Vương. Chân Vương e ngại nàng bước ra ngoại giới sẽ trở thành tai họa, nên đã dựng nên Lãm Nguyệt Điện để trấn áp nàng trong tiểu thiên địa cuối con đường bạch ngọc."
Hắn nhớ lại, việc tiên tử từ ngoại giới trở về có nguy cơ tà biến hóa thành tai họa không phải là vô căn cứ. Theo lý, Chân Vương không phải loại người nói năng tùy tiện. Có lẽ hắn từng chứng kiến điều tương tự nên mới vội vã xây dựng Lãm Nguyệt Điện để ngăn chặn nguy cơ ấy.
Thế nhưng Tiểu Đoạn tiên tử đã bước ra thế giới hiện thực mà không lập tức tà biến.
"Có lẽ là do ngay khi nàng xuất hiện, đã bị Chân Vương cùng cửu điện trọng thương, khiến tu vi gần như cạn kiệt. Sau đó nàng hôn mê, không tiếp xúc với thiên địa bên ngoài, rồi lại được ta đưa về miếu nhỏ dưỡng thương. Điều đó khiến nàng không có cơ hội tà biến."
Đây chỉ là suy đoán của hắn, liệu có chính xác hay không, cần phải được chứng thực.
Tiểu Đoạn tiên tử tiếp tục nói:
"Không còn cách nào khác, ta đành phải rơi vào trạng thái ngủ say một lần nữa để kéo dài thời gian tránh khỏi tà biến. Sau đó, Lãm Nguyệt Điện bị phá hủy, ta tỉnh lại một lần nữa thì gặp phải một Bán Tiên Hư Không Đại Cảnh tấn công. Ta liền thừa cơ trốn vào mảnh đại cảnh đó, nhưng lại bị tập kích và trọng thương bởi những kẻ kia, chúng dùng chín tòa cung điện để tế luyện ta.
Ta đã gắng hết sức để chống trả, cố gắng leo lên tiên kiều, ý đồ hoàn dương. Nhưng khi đó ta đã dầu cạn đèn tắt, cuối cùng nhìn thấy ngươi ngồi trên một tảng đá lớn. Ta muốn cầu cứu ngươi."
Trần Thực nghe đến đây, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm:
"Nàng quả nhiên không nhớ ta từng dùng tảng đá đập đầu nàng."
Tiểu Đoạn tiên tử hồi tưởng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng:
"Tu vi của ta lúc ấy đã suy kiệt, đạo cơ gần như bị hủy. Khi đến giữa tiên kiều, ta không thể chống đỡ nổi, liền rơi xuống và ngất đi.
Khi đó, ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, thoáng thấy một bóng người đứng bên cạnh, giơ lên một tảng đá lớn. Sau đó đầu ta đau nhói, rồi lại ngất đi lần nữa."
Trần Thực giữ nét mặt bình thản, nghiêm túc nói:
"Khi đó, Tiên Kiều phúc địa đã chạm vào Âm Gian. Kẻ đả thương ngươi là một Quỷ Thần Âm Gian. Ta lúc ấy đang nhập định, cảm giác được liền lập tức tỉnh dậy, dốc sức chiến đấu, chém giết hắn và cứu ngươi.
Khi phát hiện ngươi đã hôn mê, ta liền đưa ngươi về miếu nhỏ. Sau khi ngươi tỉnh lại, ta thấy ngươi đã mất trí nhớ, lại bị thương nặng, nên chỉ có thể chăm sóc ngươi. Theo thời gian, giữa ngươi và ta nảy sinh tình cảm, cuối cùng mới bái đường thành thân.
Tiểu Đoạn tiên tử nhìn sâu vào đạo tâm của chính mình, trầm mặc một lúc lâu. Nàng hồi tưởng lại chuyện cũ, từng điều một sáng tỏ, rồi nói:
"Trong lúc ta hôn mê, ký ức bị đánh mất, tâm trí trở nên ngu dại. Vì vậy, ta mới sinh ra cảm tình với ngươi. Việc này không thể trách ngươi. Nhưng sau này, điều này không thể tái diễn. Ngươi và ta đều là người tu đạo, không thể để những dục vọng thế tục làm chậm trễ con đường tu hành."
Trần Thực thắc mắc:
"Ngươi là Trảm Tam Thi hợp đạo Tiên Nhân, trong lúc hôn mê cũng có thể tái sinh ra Tam Thi sao?"
Tiểu Đoạn tiên tử đáp:
"Tu đạo chính là tu tâm, phải thường xuyên tự xét lại mình. Dù Trảm Tam Thi có hiệu quả, nhưng nếu tâm thần buông thả, Tam Thi vẫn có thể ngóc đầu trở lại, khiến cảnh giới rơi xuống."
Trần Thực lại hỏi:
"Vì sao nhất định phải Trảm Tam Thi?"
Tiểu Đoạn tiên tử vốn định nhập định trị thương, nhưng nghe câu hỏi, nàng nghiêm túc trả lời:
"Khi hợp đạo với thiên địa, nếu đạo tâm vẫn còn thất tình lục dục, thì sẽ rất khó đạt được sự tương hợp hoàn mỹ. Chỉ bằng cách trừ Tam Thi, mới có thể hợp đạo hoàn toàn."
Trần Thực suy nghĩ một lát, rồi nói:
"Giữa thiên địa đầy rẫy tà khí, khi hợp đạo liền dẫn tới tà biến. Nếu không còn thất tình lục dục, cũng chẳng có thiện ác hay quan niệm thị phi, liệu điều này có phải là nguyên nhân khiến tà khí dễ dàng khống chế, dẫn tới tà biến không?"
Tiểu Đoạn tiên tử thoáng ngạc nhiên, lắc đầu nói:
"Ta chưa từng nghĩ đến điều đó."
Trần Thực tiếp tục:
"Hợp đạo với thiên địa, thiên địa vốn là vô tình sao? Nếu thiên địa vô tình, vì sao lại tạo ra sinh linh? Nếu thiên địa hữu tình, vậy vì sao khi hợp đạo lại phải Trảm Tam Thi?"
Tiểu Đoạn tiên tử nhất thời không trả lời được, chỉ nói:
"Ta muốn nhập định trị thương. Đợi khi thương thế khỏi hẳn, ta sẽ tự chém cảnh giới và rời khỏi đây."
Trần Thực gật đầu, lặng lẽ rời khỏi miếu nhỏ, để nàng tập trung nhập định.
Tiểu Đoạn tiên tử nhắm mắt, ý đồ tĩnh tâm để nhập định, nhưng hình ảnh Trần Thực cứ hiện lên trong đầu nàng. Từ gương mặt tươi cười đến những khoảnh khắc thân mật, tất cả khiến nàng khó lòng trấn định tâm thần.
"Còn hỏi vì sao phải Trảm Tam Thi? Nếu không trảm Tam Thi, trong mắt ngươi lúc nào cũng là hắn! Còn tu hành thế nào được?"
Nàng tự giận mình, cố gắng kiềm chế, cuối cùng cũng dần nhập định.
Trong khi đó, Trần Thực thở phào nhẹ nhõm, vừa ra khỏi miếu nhỏ thì chạm mặt Trần Đường, người đang nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Trần Thực cố giữ bình tĩnh, chuẩn bị tinh thần nghe cha mình dạy bảo. Nhưng đột nhiên, một làn hương thơm ngào ngạt bay tới.
Tiểu Đoạn tiên tử từ trong miếu nhỏ lao ra, nhào thẳng vào lòng hắn, vòng tay ôm chặt lấy.
"Tướng công!"
Giọng nàng mềm mại, ngọt ngào như mật, làm cả người Trần Thực run lên, da đầu tê dại, thân thể căng cứng như dây đàn.
Ngay cả Trần Đường cũng giật mình, tay đã đặt trên chuôi Huyền Vi Kiếm, sẵn sàng rút ra chiến đấu với "Tà Tiên".
"Tướng công, tướng công!"
Tiểu Đoạn không có vẻ gì là tà biến, trái lại càng ôm Trần Thực chặt hơn, thậm chí cọ cọ vào ngực hắn.
Trần Đường tay cầm kiếm run lên bần bật, không dám rút ra. Trong lòng thầm nghĩ:
"Rương của ta vẫn còn ở trong nhà..."
Trần Thực vừa bối rối vừa sợ hãi, lặng lẽ đẩy vai Tiểu Đoạn, ho khan một tiếng, rồi nhỏ giọng nói:
"Cha ta còn ở đây."
Tiểu Đoạn nghe thấy lời Trần Thực, thân thể bỗng cứng đờ. Nàng lặng lẽ nghiêng đầu, lườm Trần Đường một cái, gương mặt đỏ bừng lên, sau đó rụt rè buông Trần Thực ra, nhỏ giọng gọi:
"Cha..."
Trần Đường suýt nữa kinh hãi đến mức Nguyên Thần xuất khiếu, vội xua tay nói:
"Không dám! Không dám!"
Đúng lúc này, Vu Khinh Dư từ xa vang lên giọng nói:
"Tiểu Thập, Tiểu Đoạn, sao hai đứa không ở trong động phòng mà lại chạy ra ngoài đây?"
Trần Đường hoảng hốt khoát tay liên tục, ra hiệu cho Vu Khinh Dư không nên tiến lại gần.
Vu Khinh Dư mỉm cười, bước đến gần hơn:
"Tiểu Đoạn, tới đây nào, để mẹ nhìn con một chút!"
Tiểu Đoạn ngập ngừng, nhăn nhó bước tới chỗ Vu Khinh Dư.
Nhìn hai người họ rời đi, Trần Thực và Trần Đường chỉ biết đứng chết lặng, da đầu cả hai đều tê rần vì áp lực khó tả.
Trần Thực nhanh chóng quay trở lại miếu nhỏ. Nhưng khi bước vào, trên bàn thờ đã trống trơn, không còn thấy bóng dáng Tiểu Đoạn tiên tử đâu cả.
Điều khiến hắn kinh ngạc hơn, là Tiểu Đoạn tiên tử thực sự không giống với người vừa đi theo Vu Khinh Dư. Nàng kia rõ ràng là Tiểu Đoạn không có ký ức!
Trần Đường kéo Trần Thực tới một góc hẻo lánh, sau khi xác định không có ai xung quanh, ông đè thấp giọng hỏi:
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Trần Thực giơ tay lên kêu oan:
"Con không biết gì cả!"
Đột nhiên hắn bừng tỉnh, vội vàng giải thích:
"Có lẽ thương thế của nàng quá nặng. Sau khi nhập định, ý thức của nàng rơi vào cảnh giới ‘phi tưởng phi phi tưởng’. Từ đó, Tiểu Đoạn tỉnh lại, chính là một phần không mang ký ức của nàng. Vì vậy, Tiểu Đoạn mới đối với con thân mật như vậy. Nhưng khi Tiểu Đoạn tiên tử thật sự tỉnh lại từ trạng thái nhập định, Tiểu Đoạn sẽ biến mất và nàng sẽ trở lại là chính mình."
Trần Đường nhíu mày:
"Tại sao lại xuất hiện tình trạng như vậy? Nàng vừa rời đi, tại sao quay lại? Lỡ nàng tà biến thì sao?"
Trần Thực lắc đầu:
"Ở trong miếu nhỏ của con, nàng sẽ không tà biến. Nhưng nếu rời đi quá xa, nguy cơ tà biến là rất lớn. Nàng cần ở đây để trị thương trước khi có thể rời đi an toàn."
Trần Đường nghe vậy càng nhíu mày:
"Nhưng rõ ràng khi nãy nàng vẫn khỏe mạnh, làm sao lại bị thương nữa?"
Bỗng nhiên, một làn sương mù dày đặc xuất hiện, bao phủ lấy hai cha con họ. Trong màn sương, một bóng hình khổng lồ của Sân Sân lặng lẽ tiến đến gần thôn trang.
Trần Thực vừa cảm nhận được sát ý, lập tức thôi động pháp lực. Sân Sân chưa kịp hành động đã bị ngọn lửa bùng cháy dữ dội bao trùm khắp cơ thể. Chỉ trong chốc lát, con quái vật to lớn đã bị thiêu chín, bên ngoài cháy sém, bên trong mềm nhũn, mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa khắp nơi.
Hóa ra, nó định phun sương độc vào thôn để bắt vài người sống làm thức ăn. Nhưng chưa kịp thực hiện, nó đã bước vào Quỷ Thần lĩnh vực của Trần Thực và bị trấn áp ngay tại chỗ.
Trần Thực lớn tiếng gọi:
"Tiểu Đoạn, mau gọi mấy thôn dân đến chia phần con Sân Sân này! Mỗi nhà một chút!"
Từ xa, Tiểu Đoạn vui vẻ đáp:
"Dạ!"
Nàng nhanh chóng vào nhà đổi một bộ y phục, rồi dẫn theo mấy thôn dân đến chia phần thịt.
Trần Đường đứng nhìn Tiểu Đoạn bận rộn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Dù thế nào, ông cũng không thể liên hệ cô gái hoạt bát này với Tiểu Đoạn tiên tử tà khí uy nghiêm khi nãy.
Lúc trước, chỉ cần một ánh mắt của Tiểu Đoạn tiên tử, ông đã cảm thấy áp lực kinh khủng, như thể linh hồn sẽ vỡ nát ngay tức khắc.
Giờ đây, nhìn con trai mình sai bảo Tiểu Đoạn nhẹ nhàng như thế, ông không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.
Trần Thực vội vàng nói:
"Nàng chỉ bị thương nhẹ khi ở trong miếu nhỏ của ta. Cha yên tâm, chờ nàng lành thương, nàng sẽ rời đi. Dù có ý làm hại, cũng chẳng thể gây họa đến chúng ta."
"Chỉ mong như thế, " Trần Đường lạnh lùng đáp, sau đó nghiêm nghị cảnh cáo, "Nhưng ngươi không được động vào nàng! Nếu Tiểu Đoạn tiên tử tỉnh lại, phát hiện bị ngươi làm nhục, dưới cơn nóng giận, thì tất cả chúng ta, từ thôn này đến lão Trần gia, đều phải chết!"
Trần Thực cả giận:
"Cha, cái gì gọi là bị ta làm nhục? Con dù sao cũng là trạng nguyên đấy!"
Trần Đường không quan tâm, tiếp tục nhắc nhở:
"Dù sao đi nữa, ngươi không được để bị Bành Kiểu chi phối. Nếu không, ngươi phải Trảm Tam Thi ngay! Nhưng không được, không được! Bây giờ ngươi mà Trảm Tam Thi thì còn quá sớm. Lão Trần gia chúng ta còn chưa có hậu nhân mà!"
Ông trầm ngâm, vẻ mặt đầy lo âu.
Trần Thực nhìn về phía Tiểu Đoạn đang vui vẻ chia thịt cho thôn dân, lại nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của Tiểu Đoạn tiên tử lúc bình thường. Hắn bất giác rùng mình. Nhưng khi hồi tưởng đến khoảnh khắc trong động phòng, lòng hắn lại rối loạn. Tâm trí rơi vào trạng thái hỗn loạn, Bành Kiểu trong lòng cũng dần rục rịch.
Nhận ra bản thân đang bị ảnh hưởng, Trần Thực lập tức ổn định tâm thần, dốc sức áp chế sự dao động của Bành Kiểu.
Không lâu sau, việc chia thịt Sân Sân hoàn tất. Tiểu Đoạn cẩn thận mang phần của các thôn dân đến từng nhà, sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh Trần Thực. Nàng nắm lấy tay hắn, kéo đi một cách hồn nhiên.
"Tướng công, hôn ta một cái!"
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, ngập tràn mong đợi.
Ánh mắt lấp lánh ấy khiến Trần Thực không khỏi động tình. Trong lòng hắn thầm nghĩ:
"Tiên tử đang nhập định, ta chỉ hôn một chút, nàng sẽ không phát hiện đâu..."
Hai trái tim đập loạn nhịp. Khi đôi môi họ vừa chạm vào nhau, Trần Thực chỉ cảm thấy mềm mại, ướt át và ngọt ngào, nhưng ngay lúc ấy, một luồng hàn ý lạnh lẽo xộc thẳng vào lòng hắn.
"Cầm thú."
Trần Thực mở to mắt, chỉ thấy bờ môi mình vẫn đang áp vào Tiểu Đoạn, nhưng đôi mắt lạnh lẽo như băng của Tiểu Đoạn tiên tử đã mở ra, đang trừng trừng nhìn hắn. Trong ánh mắt nàng không hề có chút cảm xúc nào ngoài sự khinh bỉ và sắc lạnh khiến hắn rợn người.
Hắn vội vàng buông ra, hoảng hốt lắp bắp:
"Ta không phải... Tiên tử, nghe ta giải thích...!"
Miếu thờ không lớn, chỉ có ba gian, bên trong bày ba tòa bàn thờ đơn giản. Tòa miếu này không được trang trí cầu kỳ, chẳng có rường cột chạm trổ hay tượng Kim Thân Thần Phật. Phía ngoài miếu chỉ vỏn vẹn một khoảng đất rộng chừng nửa mẫu, trên đó trồng nhiều loại linh dược có dáng vẻ uể oải. Những gốc linh dược ấy cắm rễ sâu trong bùn đất, đôi khi giãn thân, ngáp một cách lười biếng.
Sau miếu còn có một gian miếu nhỏ hơn, không rộng rãi, chỉ bày duy nhất một tòa bàn thờ. Điều làm nàng kinh ngạc nhất là trong cả hai tòa miếu, ánh sáng mặt trời vẫn chiếu vào, thậm chí nàng có thể cảm nhận được chính khí do tinh quang và ánh trăng mang tới.
Trần Thực trầm ngâm rồi phỏng đoán:
"Ngươi hợp đạo với thế giới cũ đã dẫn tới tà biến. Nhưng thế giới cũ của ngươi đã bị hủy diệt. Khi ngươi trở về Dương gian, bước vào Tây Ngưu Tân Châu, đúng lúc lại bị trọng thương, ta mới cứu ngươi về."
Hắn len lén quan sát sắc mặt của tiên tử, thấy thần sắc nàng vẫn bình thản, liền lặng lẽ thở phào một hơi:
"Nàng dường như không nhớ chuyện ta từng đập vào đầu nàng."
"Ngươi sau khi trọng thương, đã luôn tĩnh dưỡng trong miếu nhỏ của ta. Có lẽ trong quá trình đó, thương thế của ngươi dần hồi phục nhờ vào việc hợp đạo với thiên địa ở đây."
Trần Thực nói tiếp:
"Vì vậy, ở trong miếu nhỏ này, ngươi sẽ không tà biến. Nhưng nếu bước ra ngoài, bị thiên địa bên ngoài ô nhiễm, ngươi sẽ lại tà biến. Có lẽ đây chính là lý do ta có thể nhổ được sợi lông tà ác kia trên người ngươi."
Tiểu Đoạn tiên tử trầm ngâm suy nghĩ:
"Nói cách khác, ta nhất định phải ở gần ngươi mới không tà biến. Nếu ta rời ngươi quá xa, liền sẽ tà biến, đúng không?"
Trần Thực cân nhắc rồi đáp:
"Đúng là như vậy."
Tiên tử sắc mặt trầm xuống, khiến Trần Thực bỗng cảm thấy như bầu trời Thanh Thiên áp xuống, nặng nề không chịu nổi.
"Ta đã tu hành tới mức có thể hành tẩu khắp thiên địa, nay lại bị hạn chế trong một khoảng nhỏ như thế, vậy còn tu tiên làm gì?"
Tiểu Đoạn tiên tử không vui, nhìn thẳng vào hắn:
"Ta ở trong miếu nhỏ của ngươi hợp đạo, tu luyện chẳng phải thành tiên của ngươi sao?"
Trần Thực gật đầu, cười khổ:
"Đại khái là như vậy."
Tiểu Đoạn tiên tử siết chặt tay, khẽ run rẩy. Một lúc lâu sau, nàng mới trấn tĩnh lại, hỏi:
"Tại sao trong thiên địa ở miếu nhỏ của ngươi lại không có tà khí?"
Trần Thực suy đoán:
"Ánh nhật, nguyệt, và tinh quang trong miếu nhỏ của ta đều đến từ Hoa Hạ Thần Châu, chứa đựng thiên địa chính khí, hoàn toàn không nhiễm tà khí. Có điều, miếu này quá nhỏ, ngươi hợp đạo ở đây chỉ được một phần rất nhỏ mà thôi."
Tiểu Đoạn tiên tử như có điều lĩnh hội, gật đầu nói:
"Chỉ một tòa miếu nhỏ như vậy mà đã có thể ngăn cản ta tà biến sao?"
Nàng ngước nhìn lên đỉnh miếu, nơi bầu trời Hoa Hạ Thần Châu hiện ra mờ mịt.
"Nếu có thể hợp đạo trong vùng thiên địa rộng lớn kia thì sao..."
Vừa dứt lời, nàng đột nhiên phi thân lên, ý đồ phá vỡ không gian trói buộc, bay về phía Hoa Hạ Thần Châu.
Dù chỉ hợp đạo một phần nhỏ, nhưng tu vi của nàng vẫn khủng bố đến mức kinh người. Thân ảnh nàng biến mất trên bầu trời Hoa Hạ Thần Châu, như đang tiến vào một thế giới khác!
Trần Thực trong lòng chấn động. Hắn từng thử từ miếu nhỏ này đi qua bầu trời để tiến vào Hoa Hạ Thần Châu, nhưng chỉ đâm đầu vào đỉnh miếu mà thôi. Đối với hắn, đỉnh miếu chỉ là một hình chiếu của Hoa Hạ Thần Châu. Nhưng với Tiểu Đoạn tiên tử, hai thế giới kia dường như gần trong gang tấc!
Nàng như thể đã bước vào Hoa Hạ Thần Châu, xuất hiện trên bầu trời thần bí kia.
Bỗng nhiên, thế giới phía trên miếu nhỏ rơi vào hắc ám. Gió lớn cuồn cuộn, mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét rền vang, lôi đình chằng chịt đánh xuống, liên tiếp giáng vào thân thể của tiên tử!
Giữa thiên địa, âm thanh thần ma vang vọng, giống như có một Thiên Thần đang thi triển pháp lực hùng mạnh để ngăn cản nàng giáng lâm.
Tiểu Đoạn tiên tử càng lúc càng cố gắng, nhưng mỗi bước tiến lên đều phải chống lại lực cản khổng lồ. Trước mặt nàng, vô số phù lục tự nhiên kết thành trong không trung, nhanh chóng tạo thành một chữ khổng lồ:
"Khiên."
Chữ "Khiên" sừng sững trước mặt nàng, khiến nàng trở nên vô cùng nhỏ bé, tựa như núi Thái đè ép lên người.
Tiểu Đoạn tiên tử hét lên một tiếng đau đớn. Một tia sét đánh trúng nàng, đẩy nàng từ một thời không khác trở về, lảo đảo rơi xuống đất, suýt nữa ngã sấp.
Khóe miệng nàng rướm máu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên đỉnh miếu, mây đen và lôi đình dần dần tan biến, chữ "Khiên" cũng mờ nhạt rồi biến mất.
Trần Thực trong lòng xao động, thầm nghĩ:
"‘Khiên’ nghĩa là tội. Tại sao nàng vừa bước vào Hoa Hạ Thần Châu, lại xuất hiện dị tượng kinh thiên động địa như vậy?
Thật sự không thể rời khỏi thiên địa nhỏ bé này để tiến vào Thần Châu hay sao?"
Tiểu Đoạn tiên tử ho ra máu, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng và mất mát, giọng nói thấp thoáng sự bi ai:
"Thiên địa của Hoa Hạ Thần Châu thật sự hoàn chỉnh. Nếu có thể hợp đạo tại nơi ấy, ta sẽ không cần lo lắng về tà biến nữa. Hoa Hạ Thần Châu... có lẽ chính là tổ địa của chúng ta."
Nàng vừa cưỡng ép tiến vào Hoa Hạ Thần Châu, nhưng lại bị trọng thương. Khí tức yếu đi rõ rệt, không còn uy áp như trước.
Trần Thực trong lòng khẽ nhíu mày, dò hỏi:
"Tiên tử nói tổ địa, chính là Hoa Hạ Thần Châu sao?"
Tiểu Đoạn tiên tử cười nhạt, chậm rãi nói:
"Tổ tiên của ta bị lưu đày đến đây từ thời Ân Thương. Khi đó, Đại Thương trị vì tám mươi nghìn năm, lập nên Huyền Điểu Thiên Đình ở Hoa Hạ Thần Châu. Các đời Thiên Đế như Thượng Giáp, Đại Ất, Thái Giáp, Thái Canh... đều là tổ tiên thần minh của ta."
Nàng nhìn tòa bàn thờ mà mình thường ngồi tĩnh tọa, dường như muốn lên đó chữa thương nhưng lại không biết làm sao để mở miệng.
"Khi đó, người tu tiên và Thiên Đình cùng cai trị thiên hạ. Nhưng sau, người Chu nổi dậy, phá hủy Huyền Điểu Thiên Đình của chúng ta, khiến tộc ta bị lưu vong tới Hắc Ám Hải. Chúng ta tìm thấy nơi này và định cư lại. Đến đời ta, huy hoàng ngày xưa đã hoàn toàn suy thoái."
Trần Thực nghe xong, chỉ biết sững người. Hắn vội bước tới đỡ lấy nàng, hướng về bàn thờ, hỏi:
"Thương Chu chi chiến, là chuyện từ bao giờ?"
Tiểu Đoạn tiên tử vốn định kháng cự, nhưng thương thế nặng nề khiến nàng không còn sức phản đối. Đành để Trần Thực dìu mình ngồi lên bàn thờ.
Hắn thôi động phù văn thứ sáu, khiến chân khí hai người kết nối với nhau. Tiểu Đoạn tiên tử chợt cảm thấy thương thế trong cơ thể dần thuyên giảm.
Tiểu Đoạn tiên tử cảm thấy lòng mình ấm áp khi nhìn Trần Thực, ánh mắt khẽ liếc hắn một chút. Trong lòng nàng chợt dâng lên một tia cảm xúc khó tả, nhưng nhanh chóng lắc đầu để đè nén suy nghĩ ấy. Nàng thản nhiên nói:
"Ta đã ngủ say quá lâu, không rõ thế sự đổi thay. Nhưng Thạch Cơ chắc hẳn biết rõ. Khi đó, nàng là Ma Tiên, Yêu Tiên, nhưng về sau lại bị giết và trở thành Thần Linh của người Chu."
Nàng cười lạnh, trong mắt ánh lên sự châm biếm:
"Người Chu lập nên Ngụy Thiên Đình, vậy nên Thạch Cơ chắc chắn là phản đồ!"
Trần Thực nghe vậy, thầm nghĩ:
"Chẳng trách Thạch Cơ nương nương lại e ngại nàng đến thế."
Hắn cố giữ tinh thần bình tĩnh, hỏi tiếp:
"Tiên tử, sau này ngươi có kế hoạch gì không?"
Tiểu Đoạn tiên tử đáp:
"Thương thế của ta vẫn chưa khỏi hẳn, tạm thời còn cần ở lại trong miếu nhỏ này thêm một thời gian. Đợi khi thương thế hoàn toàn hồi phục, ta sẽ tự chém cảnh giới, tránh việc hợp đạo với thiên địa, như vậy mới có thể rời khỏi nơi đây. Đến lúc đó, ta sẽ tìm cách rời đi, truy tìm con đường trở về tổ địa Hoa Hạ Thần Châu."
Trần Thực khẽ mỉm cười:
"Tiên tử cứ an tâm ở lại đây. Nhưng ngươi còn nhớ rõ mình đã rơi vào tình cảnh hiện tại như thế nào không?"
Tiểu Đoạn tiên tử gật đầu, giọng nói mang chút hoài niệm:
"Nhớ rõ. Năm xưa, khi thế giới của ta bị hủy diệt, ta đã cắt đứt một phương thiên địa, tự phong mình trong tiểu thiên địa ấy để tránh khỏi tà biến. Ta còn để lại bên ngoài một con đường nhỏ bằng bạch ngọc, kết nối với ngoại giới. Ý định của ta là khi thế giới bên ngoài khôi phục bình thường, ta có thể hoàn dương.
Nhưng khi ta tỉnh lại, thế giới bên ngoài quả thực đã khôi phục, chỉ là một đám người ăn mặc kỳ quái lại xây dựng một tòa cung điện trên con đường bạch ngọc đó, trấn áp ta bên trong, khiến ta không thể hoàn dương được."
Trần Thực nghe đến đây, trong lòng thầm nghĩ:
"Nàng nói hẳn là Chân Vương. Chân Vương e ngại nàng bước ra ngoại giới sẽ trở thành tai họa, nên đã dựng nên Lãm Nguyệt Điện để trấn áp nàng trong tiểu thiên địa cuối con đường bạch ngọc."
Hắn nhớ lại, việc tiên tử từ ngoại giới trở về có nguy cơ tà biến hóa thành tai họa không phải là vô căn cứ. Theo lý, Chân Vương không phải loại người nói năng tùy tiện. Có lẽ hắn từng chứng kiến điều tương tự nên mới vội vã xây dựng Lãm Nguyệt Điện để ngăn chặn nguy cơ ấy.
Thế nhưng Tiểu Đoạn tiên tử đã bước ra thế giới hiện thực mà không lập tức tà biến.
"Có lẽ là do ngay khi nàng xuất hiện, đã bị Chân Vương cùng cửu điện trọng thương, khiến tu vi gần như cạn kiệt. Sau đó nàng hôn mê, không tiếp xúc với thiên địa bên ngoài, rồi lại được ta đưa về miếu nhỏ dưỡng thương. Điều đó khiến nàng không có cơ hội tà biến."
Đây chỉ là suy đoán của hắn, liệu có chính xác hay không, cần phải được chứng thực.
Tiểu Đoạn tiên tử tiếp tục nói:
"Không còn cách nào khác, ta đành phải rơi vào trạng thái ngủ say một lần nữa để kéo dài thời gian tránh khỏi tà biến. Sau đó, Lãm Nguyệt Điện bị phá hủy, ta tỉnh lại một lần nữa thì gặp phải một Bán Tiên Hư Không Đại Cảnh tấn công. Ta liền thừa cơ trốn vào mảnh đại cảnh đó, nhưng lại bị tập kích và trọng thương bởi những kẻ kia, chúng dùng chín tòa cung điện để tế luyện ta.
Ta đã gắng hết sức để chống trả, cố gắng leo lên tiên kiều, ý đồ hoàn dương. Nhưng khi đó ta đã dầu cạn đèn tắt, cuối cùng nhìn thấy ngươi ngồi trên một tảng đá lớn. Ta muốn cầu cứu ngươi."
Trần Thực nghe đến đây, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm:
"Nàng quả nhiên không nhớ ta từng dùng tảng đá đập đầu nàng."
Tiểu Đoạn tiên tử hồi tưởng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng:
"Tu vi của ta lúc ấy đã suy kiệt, đạo cơ gần như bị hủy. Khi đến giữa tiên kiều, ta không thể chống đỡ nổi, liền rơi xuống và ngất đi.
Khi đó, ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, thoáng thấy một bóng người đứng bên cạnh, giơ lên một tảng đá lớn. Sau đó đầu ta đau nhói, rồi lại ngất đi lần nữa."
Trần Thực giữ nét mặt bình thản, nghiêm túc nói:
"Khi đó, Tiên Kiều phúc địa đã chạm vào Âm Gian. Kẻ đả thương ngươi là một Quỷ Thần Âm Gian. Ta lúc ấy đang nhập định, cảm giác được liền lập tức tỉnh dậy, dốc sức chiến đấu, chém giết hắn và cứu ngươi.
Khi phát hiện ngươi đã hôn mê, ta liền đưa ngươi về miếu nhỏ. Sau khi ngươi tỉnh lại, ta thấy ngươi đã mất trí nhớ, lại bị thương nặng, nên chỉ có thể chăm sóc ngươi. Theo thời gian, giữa ngươi và ta nảy sinh tình cảm, cuối cùng mới bái đường thành thân.
Tiểu Đoạn tiên tử nhìn sâu vào đạo tâm của chính mình, trầm mặc một lúc lâu. Nàng hồi tưởng lại chuyện cũ, từng điều một sáng tỏ, rồi nói:
"Trong lúc ta hôn mê, ký ức bị đánh mất, tâm trí trở nên ngu dại. Vì vậy, ta mới sinh ra cảm tình với ngươi. Việc này không thể trách ngươi. Nhưng sau này, điều này không thể tái diễn. Ngươi và ta đều là người tu đạo, không thể để những dục vọng thế tục làm chậm trễ con đường tu hành."
Trần Thực thắc mắc:
"Ngươi là Trảm Tam Thi hợp đạo Tiên Nhân, trong lúc hôn mê cũng có thể tái sinh ra Tam Thi sao?"
Tiểu Đoạn tiên tử đáp:
"Tu đạo chính là tu tâm, phải thường xuyên tự xét lại mình. Dù Trảm Tam Thi có hiệu quả, nhưng nếu tâm thần buông thả, Tam Thi vẫn có thể ngóc đầu trở lại, khiến cảnh giới rơi xuống."
Trần Thực lại hỏi:
"Vì sao nhất định phải Trảm Tam Thi?"
Tiểu Đoạn tiên tử vốn định nhập định trị thương, nhưng nghe câu hỏi, nàng nghiêm túc trả lời:
"Khi hợp đạo với thiên địa, nếu đạo tâm vẫn còn thất tình lục dục, thì sẽ rất khó đạt được sự tương hợp hoàn mỹ. Chỉ bằng cách trừ Tam Thi, mới có thể hợp đạo hoàn toàn."
Trần Thực suy nghĩ một lát, rồi nói:
"Giữa thiên địa đầy rẫy tà khí, khi hợp đạo liền dẫn tới tà biến. Nếu không còn thất tình lục dục, cũng chẳng có thiện ác hay quan niệm thị phi, liệu điều này có phải là nguyên nhân khiến tà khí dễ dàng khống chế, dẫn tới tà biến không?"
Tiểu Đoạn tiên tử thoáng ngạc nhiên, lắc đầu nói:
"Ta chưa từng nghĩ đến điều đó."
Trần Thực tiếp tục:
"Hợp đạo với thiên địa, thiên địa vốn là vô tình sao? Nếu thiên địa vô tình, vì sao lại tạo ra sinh linh? Nếu thiên địa hữu tình, vậy vì sao khi hợp đạo lại phải Trảm Tam Thi?"
Tiểu Đoạn tiên tử nhất thời không trả lời được, chỉ nói:
"Ta muốn nhập định trị thương. Đợi khi thương thế khỏi hẳn, ta sẽ tự chém cảnh giới và rời khỏi đây."
Trần Thực gật đầu, lặng lẽ rời khỏi miếu nhỏ, để nàng tập trung nhập định.
Tiểu Đoạn tiên tử nhắm mắt, ý đồ tĩnh tâm để nhập định, nhưng hình ảnh Trần Thực cứ hiện lên trong đầu nàng. Từ gương mặt tươi cười đến những khoảnh khắc thân mật, tất cả khiến nàng khó lòng trấn định tâm thần.
"Còn hỏi vì sao phải Trảm Tam Thi? Nếu không trảm Tam Thi, trong mắt ngươi lúc nào cũng là hắn! Còn tu hành thế nào được?"
Nàng tự giận mình, cố gắng kiềm chế, cuối cùng cũng dần nhập định.
Trong khi đó, Trần Thực thở phào nhẹ nhõm, vừa ra khỏi miếu nhỏ thì chạm mặt Trần Đường, người đang nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Trần Thực cố giữ bình tĩnh, chuẩn bị tinh thần nghe cha mình dạy bảo. Nhưng đột nhiên, một làn hương thơm ngào ngạt bay tới.
Tiểu Đoạn tiên tử từ trong miếu nhỏ lao ra, nhào thẳng vào lòng hắn, vòng tay ôm chặt lấy.
"Tướng công!"
Giọng nàng mềm mại, ngọt ngào như mật, làm cả người Trần Thực run lên, da đầu tê dại, thân thể căng cứng như dây đàn.
Ngay cả Trần Đường cũng giật mình, tay đã đặt trên chuôi Huyền Vi Kiếm, sẵn sàng rút ra chiến đấu với "Tà Tiên".
"Tướng công, tướng công!"
Tiểu Đoạn không có vẻ gì là tà biến, trái lại càng ôm Trần Thực chặt hơn, thậm chí cọ cọ vào ngực hắn.
Trần Đường tay cầm kiếm run lên bần bật, không dám rút ra. Trong lòng thầm nghĩ:
"Rương của ta vẫn còn ở trong nhà..."
Trần Thực vừa bối rối vừa sợ hãi, lặng lẽ đẩy vai Tiểu Đoạn, ho khan một tiếng, rồi nhỏ giọng nói:
"Cha ta còn ở đây."
Tiểu Đoạn nghe thấy lời Trần Thực, thân thể bỗng cứng đờ. Nàng lặng lẽ nghiêng đầu, lườm Trần Đường một cái, gương mặt đỏ bừng lên, sau đó rụt rè buông Trần Thực ra, nhỏ giọng gọi:
"Cha..."
Trần Đường suýt nữa kinh hãi đến mức Nguyên Thần xuất khiếu, vội xua tay nói:
"Không dám! Không dám!"
Đúng lúc này, Vu Khinh Dư từ xa vang lên giọng nói:
"Tiểu Thập, Tiểu Đoạn, sao hai đứa không ở trong động phòng mà lại chạy ra ngoài đây?"
Trần Đường hoảng hốt khoát tay liên tục, ra hiệu cho Vu Khinh Dư không nên tiến lại gần.
Vu Khinh Dư mỉm cười, bước đến gần hơn:
"Tiểu Đoạn, tới đây nào, để mẹ nhìn con một chút!"
Tiểu Đoạn ngập ngừng, nhăn nhó bước tới chỗ Vu Khinh Dư.
Nhìn hai người họ rời đi, Trần Thực và Trần Đường chỉ biết đứng chết lặng, da đầu cả hai đều tê rần vì áp lực khó tả.
Trần Thực nhanh chóng quay trở lại miếu nhỏ. Nhưng khi bước vào, trên bàn thờ đã trống trơn, không còn thấy bóng dáng Tiểu Đoạn tiên tử đâu cả.
Điều khiến hắn kinh ngạc hơn, là Tiểu Đoạn tiên tử thực sự không giống với người vừa đi theo Vu Khinh Dư. Nàng kia rõ ràng là Tiểu Đoạn không có ký ức!
Trần Đường kéo Trần Thực tới một góc hẻo lánh, sau khi xác định không có ai xung quanh, ông đè thấp giọng hỏi:
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Trần Thực giơ tay lên kêu oan:
"Con không biết gì cả!"
Đột nhiên hắn bừng tỉnh, vội vàng giải thích:
"Có lẽ thương thế của nàng quá nặng. Sau khi nhập định, ý thức của nàng rơi vào cảnh giới ‘phi tưởng phi phi tưởng’. Từ đó, Tiểu Đoạn tỉnh lại, chính là một phần không mang ký ức của nàng. Vì vậy, Tiểu Đoạn mới đối với con thân mật như vậy. Nhưng khi Tiểu Đoạn tiên tử thật sự tỉnh lại từ trạng thái nhập định, Tiểu Đoạn sẽ biến mất và nàng sẽ trở lại là chính mình."
Trần Đường nhíu mày:
"Tại sao lại xuất hiện tình trạng như vậy? Nàng vừa rời đi, tại sao quay lại? Lỡ nàng tà biến thì sao?"
Trần Thực lắc đầu:
"Ở trong miếu nhỏ của con, nàng sẽ không tà biến. Nhưng nếu rời đi quá xa, nguy cơ tà biến là rất lớn. Nàng cần ở đây để trị thương trước khi có thể rời đi an toàn."
Trần Đường nghe vậy càng nhíu mày:
"Nhưng rõ ràng khi nãy nàng vẫn khỏe mạnh, làm sao lại bị thương nữa?"
Bỗng nhiên, một làn sương mù dày đặc xuất hiện, bao phủ lấy hai cha con họ. Trong màn sương, một bóng hình khổng lồ của Sân Sân lặng lẽ tiến đến gần thôn trang.
Trần Thực vừa cảm nhận được sát ý, lập tức thôi động pháp lực. Sân Sân chưa kịp hành động đã bị ngọn lửa bùng cháy dữ dội bao trùm khắp cơ thể. Chỉ trong chốc lát, con quái vật to lớn đã bị thiêu chín, bên ngoài cháy sém, bên trong mềm nhũn, mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa khắp nơi.
Hóa ra, nó định phun sương độc vào thôn để bắt vài người sống làm thức ăn. Nhưng chưa kịp thực hiện, nó đã bước vào Quỷ Thần lĩnh vực của Trần Thực và bị trấn áp ngay tại chỗ.
Trần Thực lớn tiếng gọi:
"Tiểu Đoạn, mau gọi mấy thôn dân đến chia phần con Sân Sân này! Mỗi nhà một chút!"
Từ xa, Tiểu Đoạn vui vẻ đáp:
"Dạ!"
Nàng nhanh chóng vào nhà đổi một bộ y phục, rồi dẫn theo mấy thôn dân đến chia phần thịt.
Trần Đường đứng nhìn Tiểu Đoạn bận rộn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Dù thế nào, ông cũng không thể liên hệ cô gái hoạt bát này với Tiểu Đoạn tiên tử tà khí uy nghiêm khi nãy.
Lúc trước, chỉ cần một ánh mắt của Tiểu Đoạn tiên tử, ông đã cảm thấy áp lực kinh khủng, như thể linh hồn sẽ vỡ nát ngay tức khắc.
Giờ đây, nhìn con trai mình sai bảo Tiểu Đoạn nhẹ nhàng như thế, ông không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.
Trần Thực vội vàng nói:
"Nàng chỉ bị thương nhẹ khi ở trong miếu nhỏ của ta. Cha yên tâm, chờ nàng lành thương, nàng sẽ rời đi. Dù có ý làm hại, cũng chẳng thể gây họa đến chúng ta."
"Chỉ mong như thế, " Trần Đường lạnh lùng đáp, sau đó nghiêm nghị cảnh cáo, "Nhưng ngươi không được động vào nàng! Nếu Tiểu Đoạn tiên tử tỉnh lại, phát hiện bị ngươi làm nhục, dưới cơn nóng giận, thì tất cả chúng ta, từ thôn này đến lão Trần gia, đều phải chết!"
Trần Thực cả giận:
"Cha, cái gì gọi là bị ta làm nhục? Con dù sao cũng là trạng nguyên đấy!"
Trần Đường không quan tâm, tiếp tục nhắc nhở:
"Dù sao đi nữa, ngươi không được để bị Bành Kiểu chi phối. Nếu không, ngươi phải Trảm Tam Thi ngay! Nhưng không được, không được! Bây giờ ngươi mà Trảm Tam Thi thì còn quá sớm. Lão Trần gia chúng ta còn chưa có hậu nhân mà!"
Ông trầm ngâm, vẻ mặt đầy lo âu.
Trần Thực nhìn về phía Tiểu Đoạn đang vui vẻ chia thịt cho thôn dân, lại nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của Tiểu Đoạn tiên tử lúc bình thường. Hắn bất giác rùng mình. Nhưng khi hồi tưởng đến khoảnh khắc trong động phòng, lòng hắn lại rối loạn. Tâm trí rơi vào trạng thái hỗn loạn, Bành Kiểu trong lòng cũng dần rục rịch.
Nhận ra bản thân đang bị ảnh hưởng, Trần Thực lập tức ổn định tâm thần, dốc sức áp chế sự dao động của Bành Kiểu.
Không lâu sau, việc chia thịt Sân Sân hoàn tất. Tiểu Đoạn cẩn thận mang phần của các thôn dân đến từng nhà, sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh Trần Thực. Nàng nắm lấy tay hắn, kéo đi một cách hồn nhiên.
"Tướng công, hôn ta một cái!"
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, ngập tràn mong đợi.
Ánh mắt lấp lánh ấy khiến Trần Thực không khỏi động tình. Trong lòng hắn thầm nghĩ:
"Tiên tử đang nhập định, ta chỉ hôn một chút, nàng sẽ không phát hiện đâu..."
Hai trái tim đập loạn nhịp. Khi đôi môi họ vừa chạm vào nhau, Trần Thực chỉ cảm thấy mềm mại, ướt át và ngọt ngào, nhưng ngay lúc ấy, một luồng hàn ý lạnh lẽo xộc thẳng vào lòng hắn.
"Cầm thú."
Trần Thực mở to mắt, chỉ thấy bờ môi mình vẫn đang áp vào Tiểu Đoạn, nhưng đôi mắt lạnh lẽo như băng của Tiểu Đoạn tiên tử đã mở ra, đang trừng trừng nhìn hắn. Trong ánh mắt nàng không hề có chút cảm xúc nào ngoài sự khinh bỉ và sắc lạnh khiến hắn rợn người.
Hắn vội vàng buông ra, hoảng hốt lắp bắp:
"Ta không phải... Tiên tử, nghe ta giải thích...!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận