“Ngũ Trúc lão thái bà lão này mồm miệng cay độc, phỏng đoán ông nội không thích.”
Trần Thực thầm nghĩ, “Vẫn là đốt Ngọc Châu bà bà cho ông nội tốt hơn.”
Hắn về đến nhà, Hồ Phỉ Phỉ đã bưng thức ăn lên bàn. Thấy hắn đưa tay đi lấy đũa, nàng liền đánh nhẹ lên mu bàn tay hắn một cái, bĩu môi nói: “Đi rửa tay! Ngươi cũng vậy! Còn ngươi nữa!”
Trần Thực mang theo Niếp Niếp và Nồi Đen ngoan ngoãn đi rửa tay. Quay đầu lại, hắn nói: “Buổi chiều ta mang theo Niếp Niếp đi thăm Huyền Sơn và Trang bà bà, để nàng biết một chút về trong núi linh, miễn cho đứa nhỏ này chạy loạn.”
Hồ Phỉ Phỉ nói: “Ngươi nhớ chuẩn bị nhiều hương.”
“Hiểu rồi.”
Sau bữa trưa, Trần Thực mang theo Niếp Niếp ra ngoài. Trước tiên, họ đến bái mẹ nuôi và Chu tú tài, sau đó đến mộ phần của ông nội để cúng bái, đốt mấy người giấy nữ nhìn không lớn lắm cho ông.
Bọn họ tiếp tục đi tới Huyền Sơn, gặp đại xà.
Đại xà Huyền Sơn trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào Niếp Niếp. Một lúc lâu sau, nó mới nói: “Ta cũng nhìn không ra lai lịch của nàng.”
Trần Thực để Niếp Niếp dâng hương cho đại xà Huyền Sơn. Niếp Niếp giơ cao nén hương, cúi đầu bái trước đại xà. Thân thể của đại xà Huyền Sơn hơi chấn động.
Niếp Niếp cắm hương vào lư hương. Đại xà Huyền Sơn nói: “Tiểu Thập, các ngươi đi gặp Trang bà bà?”
Trần Thực gật đầu, đại xà Huyền Sơn dặn: “Thấy Trang bà bà thì không cần bái, dâng một nén hương là được, đừng vượt qua một nén.”
Trong lòng Trần Thực kinh ngạc, nhưng vẫn mang theo Niếp Niếp rời đi.
Khi bọn họ vừa đi khỏi, đại xà Huyền Sơn lập tức rên khẽ, khóe miệng chảy máu, thần tướng xuất hiện, thân hình loạng choạng.
Thần tướng của hắn là một nam tử trẻ tuổi, mặc đồ đen. Lúc này, thần tướng đang bị xung kích mạnh mẽ, không ngừng phồng lên và có dấu hiệu sụp đổ!
“Nàng chỉ cúi đầu bái một cái mà suýt nữa khiến ta tan thành mây khói! Ta may mắn có phúc phận sâu dày, pháp lực miễn cưỡng chịu nổi. Trang bà bà thì phúc phận ít hơn, tu vi yếu hơn ta, e rằng không chịu nổi.”
Đại xà Huyền Sơn vội vàng chạy tới lư hương, thổi một hơi vào lửa hương. Ngọn lửa thiêu đốt nhanh chóng, rất nhanh đã hóa thành tro tàn.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi tò mò: “May mắn là ta còn có dương thọ, có thể chịu đựng nén hương chứa đựng thần lực khủng bố này. Tiểu Thập mang về người nào vậy? Sao phúc phận lại mạnh mẽ như thế?”
Trần Thực mang theo Niếp Niếp đến chỗ Trang bà bà. Khi Niếp Niếp định cúi đầu bái bà, Trần Thực vội ngăn lại: “Huyền Sơn nói không được bái, ngươi chỉ cần dâng hương là đủ.”
Niếp Niếp cắm nén hương vào lư hương của Trang bà bà.
“Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan.”
Trang bà bà nhận nén hương, nhưng ngay sau đó, tai, mắt, mũi và miệng của bà bắt đầu chảy máu, lộ ra vẻ âm trầm khủng bố. Bà cười nói: “Bà bà có chút phát hỏa, nên sẽ không giữ các ngươi lại.”
Trần Thực thấy Trang bà bà có vẻ không ổn, ân cần hỏi: “Bà bà có sao không?”
“Không có gì quá đáng lo, ta còn chút dương thọ, chỉ là phúc phận kém, không chịu nổi thần lực quá mạnh nên bị ảnh hưởng.”
Máu từ thất khiếu của Trang bà bà càng lúc càng nhiều. Bà nói: “Các ngươi đi đi. Đến gặp Khê nữ và Quả Quả, nhưng đừng dâng hương hay cúi đầu bái họ. Phúc phận của họ không đủ, tu vi còn thấp, sẽ tổn thọ.”
Trần Thực nghi hoặc nhưng vẫn mang theo Niếp Niếp đến gặp Khê nữ và Quả Quả. Niếp Niếp chơi đùa rất vui vẻ với bọn họ, chạy nhảy cả buổi chiều.
Khi trời sắp tối, Trần Thực dẫn Niếp Niếp đến miếu Sơn Quân, dâng một nén hương cho Sơn Quân.
Càn Dương Sơn Quân và hổ vàng đều đang ngủ say, nhưng nén hương này khiến họ giật mình tỉnh giấc. Sơn Quân thất thanh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Khi nhìn rõ Niếp Niếp, Sơn Quân không khỏi nghi ngờ, trả lại một nén hương và nhất quyết chờ hương hỏa đốt hết mới cho bọn họ rời đi.
Hổ vàng cũng học theo, trả lại một nén hương.
“Sơn Quân cũng biết lai lịch của Niếp Niếp?” Trần Thực dò hỏi.
Sơn Quân đáp: “Nàng có phúc phận sâu xa, thần lực mạnh mẽ như Thanh Thiên che phủ. Thậm chí nàng còn mạnh hơn ta. Ta không dám không nhận hương hỏa của nàng, nên phải trả lại.”
Trần Thực nghi ngờ: “Niếp Niếp không phải là một đầu Ma sao?”
Sơn Quân chần chừ một lát, rồi đáp: “Thần ma đều do người định. Cũng có thể nói như vậy.”
Trần Thực không hiểu ý hắn, còn Sơn Quân cùng hổ vàng lại tiếp tục hóa đá, ngủ say.
Trần Thực dẫn Niếp Niếp ra khỏi miếu Sơn Quân. Bên ngoài, mặt trăng đã lên cao, treo lơ lửng trên bầu trời, lặng lẽ chiếu xuống mặt đất.
Những ngày gần đây, khi Trần Thực ra ngoài, núi Càn Dương xuất hiện nhiều tà ma. Trên bầu trời, Phiêu Lô bay lượn, phát ra tiếng cười quái dị. Những chiếc lưỡi đỏ tươi, linh hoạt thò ra từ không trung, sẵn sàng vồ lấy những kẻ chơi đùa bên dưới.
Trần Thực châm một nén hương cho Niếp Niếp và nói: “Hướng về phía bọn chúng bái một bái.”
Niếp Niếp nắm chặt nén hương bằng cả hai tay, cúi đầu bái về phía một cái Phiêu Lô.
“Bành!”
Phiêu Lô kia nổ tung, hóa thành bột mịn.
Niếp Niếp vừa mừng vừa sợ, hướng về một Phiêu Lô khác cúi bái, lại một tiếng “bành” vang lên, Phiêu Lô kia cũng nổ tung.
“Cái này thú vị!”
Niếp Niếp cầm hương, vừa đi vừa bái, trên bầu trời, Phiêu Lô không ngừng nổ tung, tựa như pháo hoa chói lọi trong màn đêm.
Nàng chơi đùa đầy hứng khởi, trong khi Trần Thực chỉ xoa cằm, chìm vào suy nghĩ.
Tiểu nha đầu này cái gì cũng tốt, dáng vẻ bình thường như mọi đứa bé khác, nhưng hiện giờ biểu hiện của nàng rõ ràng không còn bình thường nữa.
Một cơn âm phong thổi tới, là Tà bên trong Chiết Thủ Thái, thứ chỉ cần quay đầu liền sẽ bị vặn gãy cổ!
Niếp Niếp bái một cái về phía cơn gió âm, lập tức vang lên một tiếng hét thảm từ trong đó, sau đó âm phong tan biến, trên mặt đất xuất hiện một vũng máu đen.
“Mau cứu đứa bé!”
Núi rừng vang vọng âm thanh của Bách Anh, sau khi Niếp Niếp bái xong, bên trong cánh rừng phát ra một tiếng nổ mạnh.
Đêm đó, tà ma trong núi Càn Dương cảm nhận được một nỗi sợ hãi khó hiểu.
“Đại ca ca, ngày mai lại đến chơi!” Niếp Niếp hưng phấn nói.
Trần Thực cười, mang nàng về nhà, nói: “Để Nồi Đen mang ngươi ra ngoài chơi.”
Ngày hôm sau, Trần Thực để Nồi Đen dẫn Niếp Niếp đi chơi. Hắn đang định ra cửa nằm nghỉ trong quan tài thì đột nhiên thấy một đứa bé sâm bụ bẫm kháu khỉnh từ trong bụi cỏ chui ra, hướng hắn chắp tay thi lễ, ra hiệu hắn đi theo.
Trần Thực trong lòng kinh ngạc, liền đi theo đứa bé sâm đến Huyền Sơn.
Ở đó, đại xà Huyền Sơn, Trang bà bà và các linh vật trong núi Càn Dương đã tập hợp lại. Thấy hắn đến, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Trang bà bà nói: “Ta đã bảo Quả Quả thông báo cho những linh vật mạnh mẽ khác trong núi, bao gồm cả Sa bà bà. Chúng ta cần thảo luận về chuyện của Niếp Niếp. Khi một linh vật mạnh như vậy xuất hiện ở núi Càn Dương, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Khi bà nói, đám cự đầu trong núi Càn Dương lần lượt đến Huyền Sơn. Núi Càn Dương quá lớn, chứa nhiều linh vật mạnh mẽ, không thiếu những kẻ mà Trần Thực chưa từng gặp qua.
“Thanh Dương thúc!”
Trần Thực nhận ra Thanh Dương, liền bước lên phía trước.
Thanh Dương, ban ngày là mẹ nuôi của hắn, ban đêm là tà ma, cũng là một nhân vật mạnh mẽ trong núi Càn Dương, nên bà cũng được mời đến.
Ngoài Thanh Dương, còn có một tồn tại cường đại khác vừa đến Huyền Sơn. Đại xà Huyền Sơn tự mình ra đón và mời hắn ngồi ở vị trí cao nhất, rất tôn kính.
Thanh Dương nói nhỏ với Trần Thực: “Vị kia là Vô Vọng thành Phủ Quân, tu vi sâu không lường được. Ông nội ngươi từng thăm dò Vô Vọng thành, nhưng không tìm ra lai lịch của hắn.”
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Trần Thực nhìn về phía Vô Vọng thành Phủ Quân. Ông mặc nho sinh phục, nhưng dáng người cường tráng. Đầu của Phủ Quân bị bao phủ bởi một đoàn quang mang, mơ hồ thấy được khuôn mặt.
Vô Vọng Phủ Quân nhìn về phía Trần Thực, khẽ gật đầu.
Trần Thực đáp lại bằng một nụ cười.
“Đừng nói chuyện với hắn.”
Thanh Dương có chút lo lắng, nói: “Vô Vọng thành là lĩnh vực quỷ thần của hắn, nói chuyện với hắn mà không cẩn thận có thể mất lưỡi. Ta từng vì lỡ lời mà bị hắn rút mất lưỡi. Phải nhờ ông nội ngươi và hồ ly lẳng lơ đấu với hắn mới giành lại được.”
Trần Thực nghiêm nghị, hỏi nhỏ: “Vô Vọng Phủ Quân có lai lịch gì?”
“Ông nội ngươi nghi ngờ hắn đến từ âm phủ, không rõ tại sao lại lưu lại dương gian. Thậm chí còn nghi ngờ hắn là một Ma Thần trưởng thành. Dù chúng ta tìm kiếm kỹ, cũng không thể xác định hắn là thần thánh phương nào.”
Thanh Dương liếc nhìn Phủ Quân một cái, hạ thấp giọng nói: “Hắn ẩn thân trong Vô Vọng thành, dường như đang trốn tránh điều gì đó. Ban ngày hắn ở âm phủ, ban đêm trở lại dương gian. Chúng ta thấy hắn không làm điều ác, lại có thực lực mạnh mẽ, nên không tiếp tục truy xét. Chỉ xem như thêm một hàng xóm.”
Thanh Dương ngừng một chút, rồi bổ sung: “Không phải vì sợ hắn, mà chỉ vì không cần thiết.”
Trần Thực chăm chú quan sát Vô Vọng Phủ Quân, từ quang mang trên người ông, không ai có thể nhận ra hắn là Ma Thần hay đến từ âm phủ, ngược lại trông rất thần thánh.
Vô Vọng Phủ Quân khẽ vuốt cằm, cười nói: “Trần tiểu hữu đã lâu không đến Vô Vọng thành.”
Trần Thực định đáp lời thì Thanh Dương lặng lẽ kéo góc áo hắn. Trần Thực cười đáp: “Gần đây công việc bận rộn, khi có thời gian, ta nhất định sẽ tới.”
Vô Vọng Phủ Quân nhìn hắn thật sâu, nói: “Ngươi không nên nuốt lời.”
Trong lòng Trần Thực trở nên nghiêm trọng, cảm giác lưỡi của mình dường như đang động đậy.
Đúng lúc đó, Sa bà bà cũng đến. Hắn vội vàng tiến lên chào hỏi.
Sa bà bà nghiêm mặt, khẽ gật đầu ra hiệu.
Trần Thực tò mò hỏi: “Hồ thúc thúc không đến sao?”
“Tiểu Lượng không thuộc về núi Càn Dương, hơn nữa hắn đã chết, trở thành tà ma, nên không mời hắn.”
Sa bà bà nhìn quanh một vòng, thấy Càn Dương Sơn Quân cùng hổ vàng đã tới, còn có cả một con bạch long, liền nói: “Cự đầu của núi Càn Dương, gần như đã đến đông đủ.”
Trần Thực nói: “Gần đây trước cửa nhà ta có một cha con lái đò mới xây nhà. Có nên thông tri bọn họ cũng tới một chuyến không?”
“Bọn họ không thuộc về núi Càn Dương, không cần triệu tập họ.” Sa bà bà lắc đầu đáp.
Đại xà Huyền Sơn nhìn quanh một lượt, rồi nói: “Có thể bắt đầu. Chư vị, có ai từng gặp qua bé gái Niếp Niếp nhà Trần Thực chưa? Trong cơ thể nàng cất giấu một thần ma vô cùng cường đại, phúc phận vô lượng. Chỉ một lần cúi bái ta, suýt nữa khiến thần tướng của ta sụp đổ.”
Lời vừa dứt, cả đám đông xôn xao.
Đại xà Huyền Sơn tu luyện yêu và thần song tu, là linh vật lâu đời nhất ở núi Càn Dương, tuổi thọ có thể truy đến thời kỳ cuối của Chân Vương.
Hắn có tu vi cao thâm khó dò, thần lực hùng mạnh, bất kể phương diện nào cũng đã đạt đến cực hạn.
Phúc trạch của hắn lại càng sâu xa vô cùng.
Hơn sáu ngàn năm, vô số lê dân và các linh vật trong núi đã lễ bái Huyền Sơn, ký thác đủ mọi ước nguyện tốt đẹp, tất cả đều dồn lên người hắn.
Đây chính là phúc phận!
Cái gọi là phúc phận, đến từ niệm lực của chúng sinh, là nhờ xây dựng thiện đức, được người khác cảm niệm và kính trọng, chính vì vậy mới gọi là phúc phận.
Phúc phận của đại xà Huyền Sơn được xem là sâu xa nhất trong tất cả linh vật ở núi Càn Dương, vậy mà hắn suýt nữa không chịu nổi một bái của Niếp Niếp, đủ thấy phúc phận của nàng khủng bố đến mức nào!
Trang bà bà nói: “Niếp Niếp chỉ dâng hương cho ta, không cúi bái. Dù vậy, ta vẫn suýt không chịu nổi nén hương đó, thần lực khủng khiếp ép ta đến mức gần như nứt toác. Khi ta hấp thu hương hỏa của nàng, trong tai vang lên hàng tỉ tiếng niệm tụng của chúng sinh, thần tướng suýt chút nữa bị xé nát.”
Mọi người sửng sốt.
Dù tu vi của Trang bà bà không bằng đại xà Huyền Sơn, nhưng bà đã bén rễ ở núi Càn Dương, liên tục duy trì hương hỏa suốt sáu ngàn năm, thực lực hùng hậu vô cùng. Vậy mà bà cũng không chịu nổi một nén hương!
Càn Dương Sơn Quân nói: “Tín đồ của nàng quá đông, vượt xa ta. Dù ta có thể nhận nàng một bái và một nén hương, nhưng cũng phải trả lại.”
Cả hội rơi vào im lặng, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Trần Thực.
Trần Thực thuật lại việc mình phát hiện Niếp Niếp ở ngõ Yên Chi của Dục đô và mang nàng về, nói: “Lần đầu Niếp Niếp thấy Nồi Đen, nàng liền khẳng định nó là tà ma. Ta tranh luận với nàng rất lâu, nhưng nàng không thay đổi cái nhìn của mình, dù sau đó nàng và Nồi Đen lại chơi với nhau rất tốt.”
Sa bà bà biến sắc, hỏi: “Con chó đó không thể ảnh hưởng đến nhận thức của nàng sao?”
Trần Thực chần chừ một chút rồi gật đầu, nói: “Còn có một điều kỳ lạ nữa. Nồi Đen không chỉ không thể ảnh hưởng đến nàng, mà còn rất lấy lòng và phục tùng nàng.”
Vô Vọng Phủ Quân, nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng: “Niếp Niếp bao nhiêu tuổi?”
“Hơn bốn tuổi, chưa đến năm tuổi.” Trần Thực đáp, “Mẫu thân nàng là kỹ nữ ở ngõ Yên Chi, chết khi sinh con, nên mới có Niếp Niếp.”
“Hơn bốn tuổi, tức là khoảng hơn bốn năm trước.”
Vô Vọng Phủ Quân sắc mặt biến đổi, như nhớ ra điều gì, nói: “Hơn bốn năm trước, Trần Dần Đô từng xuống âm phủ một chuyến.”
Sa bà bà trong lòng khẽ động, nói: “Đúng vậy, hơn bốn năm trước, lão Trần đầu có xuống âm phủ. Đó là lần thứ tám, nhưng ta không tham gia chuyến đi đó.”
Vô Vọng Phủ Quân tiếp tục: “Lần đó, hắn mời ta giúp một tay, cứu hồn phách của Trần Thực.”
Mọi người ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía Phủ Quân.
Trước đây, ông nội Trần Thực đã nhiều lần xuống âm phủ tìm kiếm hồn phách của hắn. Mọi người đều nghĩ rằng hành động của ông là điên rồ và rằng không còn hy vọng cứu được Trần Thực. Ban đầu, còn có nhiều người giúp đỡ, nhưng dần dần số người ngày càng ít đi.
Không ngờ rằng ông nội Trần Thực còn tìm đến sự trợ giúp của Vô Vọng Phủ Quân, có thể thấy ông đã rơi vào tình thế tuyệt vọng như thế nào.
Vô Vọng Phủ Quân nói: “Ta bị mấy huynh đệ của hắn quấy rầy, chịu không nổi, nên đành phải giúp một tay.”
Thanh Dương khẽ chọc Trần Thực, vẻ mặt đầy tự đắc.
“Ta có chút thế lực trong âm phủ, lẻn vào đó và phát hiện âm phủ đang rung chuyển. Chúng ta tìm đến Nguyên Thần cung, nơi bị quỷ thần âm phủ canh giữ nghiêm ngặt. Lúc đó, chúng ta đã đi nhầm vào một cung điện khác của Nguyên Thần.”
Phủ Quân tiếp tục: “Cung điện đó được canh gác nghiêm ngặt, với quỷ thần tay cầm binh khí trấn thủ mỗi mắt xích của xiềng xích khóa cung điện. Chúng ta dốc hết sức xông vào, nhưng cuối cùng thất bại trong gang tấc và phải bỏ chạy. Sau đó, ta không nợ Trần Dần Đô điều gì, và hắn cũng không làm phiền ta nữa.”
Phủ Quân dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Lần đó, đi cùng chúng ta còn có một vị tiểu ca nhi tên là Tiêu Vương Tôn.”
Trong lòng Trần Thực khẽ động, bởi Tiêu Vương Tôn chính là người đã dẫn hắn đến Vô Vọng thành.
Vô Vọng Phủ Quân nói: “Khi chúng ta xông vào Nguyên Thần cung, phát hiện trên đỉnh cung có một vầng trăng tròn kỳ lạ. Chúng ta chưa từng thấy hình dạng trăng lưỡi liềm nào như vậy.”
Hắn vẽ ra một vòng trăng khuyết, hoàn toàn khác với trăng lưỡi liềm ở Tây Ngưu tân châu, nơi mà hai vòng tròn giao nhau ở giữa.
Trăng khuyết mà Phủ Quân vẽ lại là hai vòng tròn cắt nhau mà không bị che chắn phần giao nhau.
Trong lòng Trần Thực khẽ động, bởi hắn đã thấy hình dạng tương tự ở miếu Sơn Quân và miếu nhỏ.
Đó chính là hình trăng lưỡi liềm đến từ bầu trời của tổ địa thần châu!
“Vầng trăng khuyết đó đã lợi dụng sự hỗn loạn để chạy thoát, khiến đám quỷ thần trấn thủ rối loạn, tạo cơ hội cho chúng ta chạy thoát.”
Vô Vọng Phủ Quân nói: “Cung điện đó mang tên Diêm La. Vầng trăng khuyết chạy về hướng Dục đô.”
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011