Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 984: Ngoài ý muốn?

Chương 984: Ngoài ý muốn?
Vô danh chi giới, tầng trời thứ sáu trăm hai mươi ba.
Trong cung điện.
Vị Thánh Nhân đang nhận nhiệm vụ từ Sở Duyên giờ phút này đang trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.
"Các ngươi nói cái gì? Chuyện này sao có thể?"
"Tiểu tử kia, hiện tại lười biếng rồi? Không chịu tu luyện?"
Thánh Nhân cảm thấy đau đầu.
"Đúng vậy, tôn thượng, người phía dưới báo cáo lại như vậy, chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào."
Người hầu kia thận trọng mở miệng.
Hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sợ Thánh Nhân nổi giận, trực tiếp trấn áp hắn.
"Vì sao? Tiểu tử này vì sao không chịu hảo hảo tu luyện?"
Vị Thánh Nhân kia không thể tin được.
Nô bộc này sợ hắn trấn áp trách tội.
Hắn còn sợ vị vô danh chi chủ kia trách tội hắn, trấn áp hắn đâu.
"Nghe, nghe nói, là do Tiêu Dật kia vô tình biết được mình là dòng dõi Đại Đạo Thánh Nhân, cho nên mới sinh ra tâm lý tiêu cực, cảm thấy có cố gắng tu luyện hay không cũng vậy thôi."
Người hầu kia vội vàng nói.
"Cái gì? Dòng dõi Đại Đạo Thánh Nhân? Thứ gì?"
Thánh Nhân ngẩn người.
Chuyện gì thế này?
Tiêu Dật có quan hệ gì với Đại Đạo Thánh Nhân?
Tiêu Dật không phải do chính miệng vị vô danh chi chủ kia phân phó, muốn mài giũa hay sao?
Nhìn thế nào cũng không có quan hệ gì với Đại Đạo Thánh Nhân cả.
Nô bộc này đang nói cái gì vậy?
Thánh Nhân không hiểu, thế là hắn hỏi thăm.
Hỏi một chút này, liền hỏi ra đại sự.
Ngọa Tào...
Ngọa Tào!
Đây là chuyện gì?
Tin đồn lan truyền, sau đó cái tin đồn này liền biến thành sự thật đúng không?
Còn Tiêu Dật là dòng dõi Đại Đạo Thánh Nhân?
Còn làm cho Tiêu Dật bị phế đi?
Vậy thì xong rồi còn gì?
Mặt Thánh Nhân tái mét.
Hắn nhìn tên nô bộc kia, hận không thể bóp c·hết hắn.
Nô bộc hại ta!!!
Thánh Nhân hận không thể ngửa mặt lên trời gào thét.
Nếu vì chuyện này mà bị vị tồn tại kia ghi hận, vậy hắn thật oan uổng a!
"Các ngươi, các ngươi như thế..."
"Ai, ngươi nghe được những tin tức này, sao không báo ta một tiếng?"
Thánh Nhân chỉ vào tên nô bộc, phẫn nộ nói.
"Tôn thượng, ta, ta nghe những lời này nhiều quá, cũng cảm thấy là sự thật."
Nô bộc cúi đầu, không dám nói thêm một lời nào.
"Sự thật? Ngươi tin xàm xí."
"Đại Đạo Thánh Nhân là thân phận gì? Vị kia vô danh chi chủ là thân phận gì? Cả hai là cùng một đẳng cấp tồn tại?"
"Ta nói cho ngươi biết, Đại Đạo Thánh Nhân ngay cả xách giày cho vô danh chi chủ cũng không xứng!"
Thánh Nhân hít sâu một hơi.
Không lâu trước đây, hắn đã nhận được mệnh lệnh của vị vô danh chi chủ kia.
Mấy trăm Đại Đạo Thánh Nhân, mấy vạn Hỗn Độn Thánh Nhân, hơn mười vạn Thánh Nhân, cùng nhau xuất động!
Lực lượng của vị vô danh chi chủ này lớn đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi.
Đại Đạo Thánh Nhân?
So với vị vô danh chi chủ kia, căn bản không cùng một cấp bậc.
"Vậy, vậy chúng ta bây giờ phải làm sao?"
Nô bộc dường như cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, sợ hãi không thôi.
"Thôi, ta tự mình đi tìm vô danh chi chủ thỉnh tội."
Thánh Nhân thở dài, đưa ra quyết định như vậy.
Hắn cảm thấy, giấu giếm mới là điều nghiêm trọng nhất.
Chủ động khai báo, có lẽ sẽ không có chuyện gì, nhưng giấu diếm thì chắc chắn sẽ có chuyện.
Nghĩ đến đây.
Thánh Nhân không do dự nữa, thân ảnh khẽ động, bay lên không trung, hướng về Vô danh chi điện mà đi.
...
Vô danh chi điện.
Thánh Nhân rất nhanh đã đến nơi này.
Đồng thời gặp được Sở Duyên, khai báo mọi chuyện, quỳ rạp xuống đất, xin tha thứ.
"Ngươi nói, chuyện này, làm hỏng rồi?"
Sắc mặt Sở Duyên kì quái.
Chuyện gì thế này?
Tên Tiêu Dật kia, cho rằng hắn là cha của đối phương, nên không cố gắng?
Lý do này cũng được sao?
Sở Duyên không khỏi nhớ tới ma chú trên người mình.
Trước kia dạy đệ tử, muốn dạy phế, lại từng người thành tài.
Bây giờ muốn cho Tiêu Dật này nhanh chóng thành tài, lại trực tiếp bị phế bỏ?
Chuyện gì thế này.
Chẳng lẽ trên người hắn thật sự có ma chú?
Sở Duyên trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng khoát tay để Thánh Nhân lui ra, đồng thời cho gọi Tranh đến.
Rất nhanh, Tranh đã đến Vô danh chi điện.
"Chủ thượng."
Tranh chắp tay cúi đầu, sau đó thi lễ nghi cổ xưa.
Sở Duyên khoát tay, miễn lễ, sau đó hỏi về chuyện này.
Sau khi nghe xong, Tranh cũng rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, Tranh mới chậm rãi mở miệng.
"Chủ thượng, chuyện bên Cực Hoang, ta biết đại khái."
"Là do ngài vốn là Vô danh chi chủ, cho nên trên người ít nhiều cũng mang một chút khí tức của Vô danh chi chủ, ngôn xuất pháp tùy rất có khả năng xảy ra, những đệ tử kia của ngài, phần lớn cũng là như vậy."
Tranh giải thích với Sở Duyên.
Nghe đến đây.
Sở Duyên thiếu chút nữa ngất đi.
Điên rồi sao.
Lại còn có chuyện như vậy?
Tất cả đều do hắn thích mò mẫm lung tung, cho nên ngôn xuất pháp tùy, biến thành thật sao?
Hóa ra là do hắn cả?
"Vậy, chuyện của Tiêu Dật lần này, giải thích thế nào?"
Sở Duyên lắc đầu.
Thôi, chuyện trước kia, cứ đổ cho thân phận Vô danh chi chủ của hắn vậy.
Vậy bây giờ chuyện gì xảy ra?
"Hiện tại..."
"Hiện tại, chỉ có thể coi là trùng hợp, bởi vì không có bất kỳ yếu tố nào khác, ta đã tra xét rõ ràng, thật sự là trùng hợp, ngoài ý muốn xảy ra."
Sắc mặt Tranh cũng trở nên kì quái.
"Ngoài ý muốn?"
Khóe miệng Sở Duyên có chút run rẩy.
Nói thẳng ra là do hắn xui xẻo chứ sao.
Được rồi được rồi, nếu là ngoài ý muốn, hắn cũng không muốn so đo quá nhiều.
Chỉ là Tiêu Dật xảy ra vấn đề thôi.
Vậy hắn vẫn còn lựa chọn khác.
Hắn đâu phải chỉ có một lựa chọn.
Tiêu Dật xảy ra chuyện, cùng lắm thì hắn để tối nay lại xử lý, đi xử lý những người khác trước.
Thu những quy tắc khác vậy.
Bất quá, cũng không biết Tiêu Dật này, hiện tại đến cùng ra sao.
Vẫn là xem trước một chút thì hơn.
Sở Duyên không khỏi đưa tay vào quang đoàn, cẩn thận cảm nhận tin tức.
【 Tiêu Dật 】
【 Nắm giữ quy tắc: Không thể tưởng tượng (ẩn) 】
【 Cảnh giới hiện tại: Luyện khí 】
【 Thân phận: Vô danh chi chủ chuyển thế, người có đại khí vận 】
【 Quỹ tích vận mệnh: Tuổi nhỏ mất mẹ, được cha một mình nuôi lớn, thiên phú dị bẩm, kỳ tài tu luyện, nhưng vì ngoài ý muốn, nhận định cha ruột là bậc đại thần thông, tâm tính biến đổi, đến ngàn năm sau mới hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó hăng hái tu luyện, xem ngài là túc địch, sau chục tỷ năm trưởng thành, bị ngài đánh bại, hòa làm một thể 】
Không sao không sao.
Chỉ chậm một ngàn năm thôi.
Coi như có thể chấp nhận.
Vậy có nên tiếp tục ra tay với Tiêu Dật này không?
Sở Duyên trầm tư một lát.
Vẫn là định tìm người mới.
Tiêu Dật xảy ra ngoài ý muốn, sẽ có biến cố.
Tìm những người khác chắc sẽ không sao đâu.
Sở Duyên nghĩ vậy.
Hắn lại đưa tay vào trong quang đoàn, muốn tìm người mới.
Bàn tay tiến vào quang đoàn, khí tức ấm áp nhanh chóng tràn ngập, sau đó vô vàn tin tức xuất hiện.
Sau một hồi tìm kiếm, hắn nhanh chóng nhắm vào một người.
Từng dòng số liệu xuất hiện trước mắt hắn.
Nhìn thấy tên của người này cùng tin tức, ánh mắt Sở Duyên không khỏi trầm xuống.
Người này, sao cảm giác có chút kỳ lạ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận