Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 884: Thứ mười bảy đệ tử

Chương 884: Đệ tử thứ mười bảy
Vô Đạo Tông, tông chủ đại điện.
Sở Duyên đã trở lại, lẳng lặng chờ Diệp Lạc dẫn tên đệ tử tên là Diệp Đạo kia đến.
Hắn vừa chờ đợi một lát.
Diệp Lạc đã dẫn người đến.
Trong đại điện.
Diệp Lạc đỡ tên đệ tử tên Diệp Đạo kia xuống, sau đó hướng về Sở Duyên cung kính hành lễ.
"Đệ tử Diệp Lạc, bái kiến sư tôn."
Diệp Lạc lại lần nữa thi đại lễ.
"Miễn lễ, Lạc nhi con còn có việc khác sao? Nếu không có việc gì, thì nên tự mình đi tu luyện đi."
Sở Duyên nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt trên người Diệp Đạo.
"Sư tôn, cái đó, đệ tử thực sự có vấn đề muốn hỏi."
Diệp Lạc gãi đầu, có chút không biết nên hỏi thế nào.
"Ừm? Vấn đề? Lạc nhi, giữa sư đồ chúng ta, không cần che giấu, có vấn đề gì cứ hỏi thẳng."
Sở Duyên nhíu mày, nói.
"Sư tôn, đệ tử muốn hỏi, ngài, ngài làm thế nào mà biết được thứ tự xếp hạng của bọn đệ tử sau khi luận bàn?"
Diệp Lạc hiếu kỳ vạn phần hỏi.
Hắn thực sự rất hiếu kỳ về chuyện này, rõ ràng sư tôn chưa từng thấy huynh đệ bọn hắn luận bàn, càng không khảo nghiệm sức chiến đấu của huynh đệ bọn hắn.
Vì sao lại biết được thứ tự xếp hạng của huynh đệ bọn hắn sau khi luận bàn?
"Chuyện này à? Vi sư là ai? Thân là sư tôn của các con, nếu ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, thì còn ra thể thống gì?"
Sở Duyên cười đầy vẻ thần bí.
Chuyện hắn dùng 'thần quang' để gian lận, lẽ nào hắn có thể nói ra chắc?
Diệp Lạc nghe được lời này của Sở Duyên thì tự nhiên không tiện hỏi thêm gì, hắn gãi đầu, chỉ có thể cáo lui.
Rất nhanh, bên trong tông chủ đại điện, chỉ còn lại Sở Duyên và Diệp Đạo.
"Đệ tử Diệp Đạo, bái kiến tổ sư!"
Diệp Đạo thấy trong điện trở nên vắng lặng, lại bị Sở Duyên lẳng lặng nhìn chăm chú, lập tức sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.
Hắn xưng hô Sở Duyên là 'Tổ sư'.
Bây giờ tông chủ Vô Đạo Tông là Diệp Lạc.
Sở Duyên là tông chủ tiền nhiệm, hắn cảm thấy gọi 'lão tông chủ' thì rất bất kính.
Gọi Sở Duyên sư tôn thì hắn lại cảm thấy thân phận mình không xứng.
Cho nên hắn không biết phải xưng hô như thế nào.
Vậy nên chỉ có thể gọi Sở Duyên là 'Tổ sư'.
Mang ý nghĩa, người khai sơn lập phái.
"Ừm, đứng lên đi, ngươi tên là Diệp Đạo?"
Sở Duyên khẽ ừ một tiếng.
Hắn vô cùng hài lòng với phản ứng của Diệp Đạo, xem ra uy nghiêm của hắn vẫn còn rất lớn.
Diệp Đạo lúc trước trên đài luận võ thì ung dung tự tại, nhưng trước mặt hắn lại lộ ra vẻ sợ hãi như vậy.
Thực tế cũng không khác biệt so với những gì Sở Duyên đã nghĩ.
Thần quang đích xác có một loại uy nghiêm vô thượng.
Những người thường xuyên tiếp xúc Sở Duyên như Diệp Lạc thì không sao, cảm nhận cũng không sâu sắc lắm.
Nhưng Diệp Đạo thì khác, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Sở Duyên.
Trong mắt hắn, Sở Duyên giống như thần minh, khiến cho hắn không khỏi sinh ra sợ hãi trong lòng, không thể khống chế được mà quỳ xuống.
"Dạ, dạ tổ sư, đệ tử tên là Diệp Đạo."
Diệp Đạo vẫn quỳ dưới đất.
Đây không phải là ý nguyện của hắn, hắn đối diện với Sở Duyên thì áp lực quá lớn, căn bản không phải hắn muốn đứng lên là có thể đứng được.
"Diệp Đạo... Tốt lắm, tư chất của ngươi phi thường tốt, nhưng con có nguyện ý nhập môn hạ của ta để tu hành?"
Sở Duyên trầm ngâm một lát, lộ ra nụ cười nói.
"Hả?"
Diệp Đạo bỗng ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.
Hắn nghe lầm sao?
Vị, vị tồn tại trong truyền thuyết này, muốn thu hắn làm đồ đệ?
Cái này, cái này chẳng lẽ hắn đang nằm mơ?
"Sao? Ngươi không muốn?"
Sở Duyên thấy đối phương lâu không trả lời, không khỏi nhíu mày, hỏi.
"Không, không, không, con nguyện ý, con nguyện ý, đệ tử nguyện ý..."
Diệp Đạo vội hoàn hồn, vội vàng nói.
"Muốn là nguyện ý là được, đệ tử Vô Đạo Tông chúng ta, không cần cứ quỳ mãi như vậy, con đứng lên trước đi."
Sở Duyên nhìn Diệp Đạo cứ quỳ trên mặt đất mãi thì có chút không vui, lên tiếng nói.
"Tổ, tổ sư, không phải con muốn vậy, uy áp của tổ sư quá mạnh, đệ tử không cách nào đứng dậy..."
Diệp Đạo nghẹn đỏ mặt, hắn rất muốn đứng lên, nhưng căn bản không làm được.
Lúc này hắn bị đè ép rất chặt, hoàn toàn không thể động đậy.
Không phải chuyện hắn có muốn đứng lên hay không.
"Ngươi..."
Sở Duyên cũng phát hiện ra vấn đề, hắn có chút xấu hổ.
Hắn vung tay lên, đem uy áp trên người hắn triệt tiêu hết.
Toàn lực thu liễm khí tức.
Sau đó phất tay nhẹ về phía Diệp Đạo, dùng thần quang nâng Diệp Đạo lên.
"Đa tạ tổ sư!"
Diệp Đạo vội vàng nói.
"Không cần gọi ta tổ sư, có thể xưng hô ta là sư tôn, vì con đã nhập môn hạ vi sư, dựa theo bối phận, vậy con là đệ tử thứ mười bảy, như vậy, con có biết không?"
Sở Duyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, bình thản mở miệng.
"Sư, sư tôn, đệ tử đã biết ạ."
Diệp Đạo cúi đầu, đáp.
Nghe được lời này.
Sở Duyên khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy đệ tử này rất ngoan.
Tư chất cường đại, lại nhu thuận, không sai không sai, đúng là một đệ tử tốt.
Hắn vừa nghĩ đến đây, liền từ từ đứng lên từ bồ đoàn.
Đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Đạo, dừng chân trong chốc lát.
Một lát sau, lại tiếp tục bước lên phía trước.
Đi vài bước, đến cửa đại điện tông chủ, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện, bờ môi khẽ mở, chậm rãi mở miệng.
"Hiện tại Vô Đạo Tông thuộc bổn phận cửa cùng ngoại môn, ngoại môn nói trắng ra thì chính là một đám đệ tử ký danh, vi sư thậm chí còn chưa thấy tận mắt bọn họ, nhưng nội môn thì khác."
"Đệ tử nội môn đều là thân truyền của vi sư, mỗi một đệ tử đều hết sức quan trọng, bên trong nội môn, vi sư không có quy củ gì khác, nhưng có một điều, các con không được đồng môn tương tàn."
"Quy củ nội môn chỉ có như vậy, đây là tất cả đệ tử nội môn phải tuân thủ, nếu có người vi phạm, dù trốn đến chân trời góc biển, vi sư cũng sẽ đích thân trấn sát, Đạo nhi, con đã minh bạch chưa?"
Sở Duyên thản nhiên nói ra một tràng những lời này.
Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên quay người nhìn về phía Diệp Đạo.
Trong ánh mắt mang theo sự sắc bén thấu tim gan.
"Sư tôn, đệ tử đã hiểu!"
Diệp Đạo liên thanh trả lời.
Vừa trả lời hắn vừa thầm than khổ trong lòng.
Hắn rất muốn hỏi Sở Duyên, làm sao hắn dám đồng môn tương tàn, hắn chỉ là một Địa Tiên nhỏ bé.
Những sư huynh sư tỷ kia đều là thánh nhân lợi hại, dù kém cũng có thể một hơi giết chết hắn.
Nhưng hắn không dám hỏi, chỉ có thể thành thật trả lời đã hiểu.
"Hiểu là tốt, trước khi chính thức nhập môn hạ vi sư tu hành, vi sư muốn hỏi con, con muốn tu đạo gì..."
Sở Duyên vừa nói vừa ngây người ra.
Bệnh cũ tái phát.
Lại muốn bắt đầu màn dạo đầu lừa bịp.
Hắn vội lắc đầu.
Đây là đường đường chính chính giáo đồ, chứ không phải lừa bịp.
"Thôi, con cứ đi theo bên cạnh vi sư, vi sư sẽ vì con giảng đạo một phen, con cứ nghe đạo là được."
Sở Duyên cảm thấy nên dùng phương thức giảng đạo để dạy bảo đệ tử nhỏ nhất này.
Chỉ có giảng đạo mới là hiệu quả nhất.
Tư chất của đệ tử này mạnh mẽ như vậy, hẳn là dưới sự nâng đỡ của hắn, sẽ mạnh lên rất nhanh.
"Vâng, sư tôn."
Diệp Đạo làm sao dám cự tuyệt, chỉ có thể thành thật gật đầu, đáp ứng.
Thấy tiểu đệ tử này ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Sở Duyên cũng hài lòng cười một tiếng.
Dạy phế vật hắn không giỏi, dạy thành tài thì dù sao cũng phải được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận