Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 235: Thứ 1 thứ 2 tên ban thưởng

**Chương 235: Phần thưởng hạng nhất và hạng nhì**
Hòn đảo rộng lớn.
Trong lầu các, ở tầng ba.
Sở Duyên từ chỗ Ngao Ngự, biết được tin tức cuộc thi đấu vạn tông đã kết thúc.
"Kết thúc rồi ư? Thế Diệp Lạc và những người khác đâu?"
Sở Duyên ngồi trước bàn, khẽ hỏi.
"Tông chủ, bọn họ đều ở dưới lầu một chờ công bố xếp hạng."
Ngao Ngự đứng bên cạnh, cúi đầu, thận trọng đáp.
"Đang chờ công bố xếp hạng à? Ngươi có dò hỏi xem, Diệp Lạc và những người khác đại khái xếp hạng thế nào không?"
Sở Duyên chậm rãi hỏi.
Đừng thấy vẻ mặt hắn điềm tĩnh, thực ra khi hỏi câu này, hai mắt hắn sáng lên, chỉ là không biểu lộ ra ngoài.
Hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện xếp hạng càng cao, phần thưởng càng phong phú.
Theo lý thuyết, Diệp Lạc bốn người dù thế nào cũng vào được top 100 chứ.
Vào top 100 thì phần thưởng sẽ ở mức nào?
Sở Duyên không dám tin.
Hắn sợ mình kích động quá mức, không khống chế được bản thân.
"Tông chủ, xếp hạng của mấy vị đại nhân chắc chắn đều rất cao, Diệp Lạc đại nhân hình như là hạng nhất, ba vị còn lại cũng sẽ không thấp đâu ạ."
Ngao Ngự ngẫm nghĩ rồi nói.
Hắn đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng sau khi bàn cờ được giải khai, rõ ràng Diệp Lạc nhất định đoạt hạng nhất.
Lời này vừa thốt ra.
Sở Duyên bỗng ngẩn người.
Thứ... Nhất?
Hạng nhất thì phần thưởng ở cấp bậc nào?
Đó là phần thưởng mà Sở mỗ hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Đại đệ tử nhà hắn mạnh đến vậy ư?
Trước kia sao hắn không nhận ra nhỉ.
Khá lắm...
Hắn thật sự chỉ muốn hô lên một tiếng, Diệp Lạc ngầu lòi!
Có phần thưởng hạng nhất, chẳng phải hắn sẽ phát tài to sao?
Tuyệt vời!
Phất lên!
Trong lòng Sở Duyên vui sướng khôn tả.
Đệ tử giỏi quá!
Đây quả là đệ tử giỏi!
Ai dám trước mặt hắn nói nửa lời chê bai Diệp Lạc, xem hắn có cho kẻ đó xong đời không.
"Diệp Lạc đang ở đâu? Ở lầu một phải không? Đi đi đi, xuống đó với ta."
Sở Duyên lập tức đứng ngồi không yên, đứng dậy muốn xuống lầu một ngay.
Ngao Ngự và Tô Hề thấy vậy, vội vàng đi theo Sở Duyên.
Ba người vừa đến cửa tầng ba.
Thì chạm mặt Ngô Việt và đoàn người đang định đi lên.
"Sở tiền bối! Ta đang định tìm ngài đây, sao ngài lại đi ra ngoài?"
Ngô Việt liên tục nói.
"Có chuyện gì?"
Sở Duyên đang nóng lòng muốn gặp đại đệ tử bảo bối của mình, ngại dây dưa với Ngô Việt.
"Sở tiền bối, bảng xếp hạng vạn tông thi đấu đã có rồi, ta đến để đưa thông tin xếp hạng cho ngài, đây là thứ hạng của cuộc thi đấu vạn tông lần này, xin ngài xem qua."
Ngô Việt vội lấy ra một đoàn ánh sáng, đưa tới trước mặt Sở Duyên.
Sở Duyên chỉ đưa tay chạm vào, một danh sách màu vàng kim lập tức hiện ra trước mặt hắn.
Trên danh sách, từng cái tên hiện lên.
Ở vị trí thứ nhất, ghi rõ ràng tên Diệp Lạc.
Nhìn xuống dưới.
Ở vị trí thứ hai, có một loạt tên, đầu tiên là Tô Càn Nguyên, Trương Hàn, Đạm Đài Lạc Tuyết, còn có một loạt người họ Diệp ở phía sau.
Còn có ký hiệu khoanh tròn chữ 'Song song'.
Cái này...
Cái này...
Cái này...
Đại đệ tử Diệp Lạc của hắn, đoạt hạng nhất.
Còn ba đệ tử kia, đều đồng hạng nhì?
Trời ạ!
Đệ tử nhà hắn giỏi thế ư?
Sở Duyên cảm thấy, những linh thạch đã tốn trước kia đều không còn quan trọng nữa.
Một đệ tử hạng nhất.
Ba đệ tử hạng nhì.
Hắn sắp phát tài to rồi.
Thấy được tên đệ tử nhà mình, Sở Duyên không buồn nhìn thêm nữa.
Vơ vét xong một mẻ rồi đi, không cần thiết phải xem tên của các tông môn khác.
Sở Duyên định hỏi về chuyện phần thưởng.
Nhưng Ngô Việt đã lên tiếng trước.
"À, Sở tiền bối, còn một việc, là về phần thưởng xếp hạng của các đệ tử của ngài, vì lần này phần thưởng quá quý giá, giao cho đệ tử của ngài không tiện lắm, nên ta đích thân mang đến cho ngài, Sở tiền bối ngài không phiền chứ?"
Ngô Việt hỏi.
Nghe vậy, Sở Duyên mừng rơn.
Để ý á? Hắn để ý cái quái gì chứ.
Hắn định nói câu này.
Không ngờ Ngô Việt lại nói trước.
Quá tốt! Lão Ngô này, giác ngộ cao thật!
"Không phiền không phiền."
Sở Duyên nói.
"Vậy thì tốt, Sở tiền bối, đây là phần thưởng xếp hạng của bốn vị đệ tử của ngài, xin ngài cất giữ cẩn thận."
Ngô Việt lấy ra một túi trữ vật, đưa cho Sở Duyên.
Sở Duyên nhận lấy túi trữ vật, không chờ được mà nhìn vào bên trong.
Muốn xem rõ đồ vật trong túi trữ vật.
Giờ phút này, lòng hắn tràn ngập vui sướng.
Không ngờ Ngô Việt lại còn tặng kèm một cái túi trữ vật.
Lời to lời to.
Với ý nghĩ đó.
Sở Duyên mở túi trữ vật ra, muốn đếm xem có bao nhiêu linh thạch.
Trong đầu hắn đã phác họa, ít nhất cũng phải hơn mười vạn thượng phẩm linh thạch.
Lần này kiếm bộn thật rồi.
Sở Duyên cẩn thận nhìn kỹ.
Ừm, bốn món bảo vật tản ra hào quang rực rỡ hiện ra trước mắt hắn.
Bốn món bảo vật này nhìn qua không phải vật phẩm bình thường.
Chắc chắn rất đắt giá.
Còn những thứ khác đâu...
Hả?
Những thứ khác đâu?
Sở Duyên nhìn kỹ, bỗng nhiên trợn tròn mắt.
Trong túi trữ vật, ngoài bốn món bảo vật kia ra, không còn gì khác...
Không có linh thạch.
Cũng không có pháp bảo mạnh mẽ gì.
Chỉ có bốn món bảo vật lẻ loi, không biết có tác dụng gì.
Sở Duyên ngơ ngác.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Việt.
"Phần thưởng xếp hạng tất cả ở đây?"
Sở Duyên trợn mắt hỏi.
"Đúng vậy, Sở tiền bối, tất cả phần thưởng đều ở trong đó."
Trên mặt Ngô Việt lộ vẻ tự hào, bốn món bảo vật này là những thứ tốt nhất trong liên minh tu tiên của bọn hắn.
Nghe vậy, sắc mặt Sở Duyên lập tức trở nên khó coi.
Phần thưởng hạng nhất và hạng nhì chỉ có thế này thôi ư?
Bốn món bảo vật?
Xin lỗi ta muốn phần thưởng hạng năm vạn, không cần hạng nhất hạng nhì này...
Hạng năm vạn còn có linh thạch đấy.
Còn hạng nhất hạng nhì, chỉ có bốn món bảo vật này thôi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận