Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 452: Yêu giảng đạo lý

**Chương 452: Yêu giảng đạo lý**
Bên trong lãnh thổ Đông Châu.
Trên bầu trời.
Một vệt kim quang bay nhanh trên không trung.
Nhìn kỹ lại, có thể thấy rõ.
Đạo kim quang này chính là Sở Duyên.
Giờ phút này, Sở Duyên cẩn trọng vô cùng.
Chỉ thấy trên tay Sở Duyên đang cầm một chậu cây, chính là gốc tử Tô kia.
Sau một hồi suy nghĩ.
Sở Duyên vẫn quyết định, dùng một cái chậu, đào cả gốc mang đi, đặt trong chậu.
Thế là mới có cảnh tượng hiện tại.
Sở Duyên bay nhanh, nhưng một mực lo lắng cho cây tử Tô, khiến tốc độ chậm đi rất nhiều.
Nhưng Sở Duyên cũng học được cách dùng trạng thái vô địch để che chở cây tử Tô, tránh để gió tàn phá nó.
"Còn xa lắm không?"
Sở Duyên liếc nhìn xung quanh, ước lượng một chút, liền biết hắn hẳn là không còn cách Vô Đạo Tông bao xa.
Nhận ra mình không còn xa Vô Đạo Tông.
Sở Duyên khẽ thở phào một hơi.
Sắp đến rồi.
Sắp trở lại Vô Đạo Tông của hắn rồi.
Về tới Vô Đạo Tông liền có thể yên tâm về gốc tử Tô này.
Đến lúc đó có thể chuẩn bị kỹ càng, để gốc tử Tô này biến thành hình người.
Trong lòng Sở Duyên một kế hoạch đang hình thành.
Hắn có một ý nghĩ táo bạo.
Sở Duyên lẩm bẩm trong lòng.
Còn chưa kịp nói ra ý nghĩ táo bạo của mình.
Một cơn gió quái bỗng nhiên nổi lên.
Đúng vậy, trong mắt Sở Duyên, trước mặt hắn là một cơn gió quái đang thổi tới.
Cơn gió này vô cùng kỳ lạ, dường như nhằm vào Sở Duyên mà đến, cứ lượn lờ trước mặt Sở Duyên, đồng thời còn cố gắng ngăn cản đường đi của hắn.
Với tốc độ bị phân tâm của Sở Duyên, thế mà bị cơn gió quái này ngăn trở.
"Cái thứ gì đây?"
Sở Duyên khẽ nhíu mày, cảm nhận được sự kinh khủng của cơn gió quái xung quanh.
Sau đó lại cúi đầu nhìn cây tử Tô trong tay.
Có chút tức giận.
Nếu như bị cơn gió quái này thổi trúng.
Hắn thì không sao.
Nhưng gốc tử Tô này e rằng xong đời.
Sở Duyên biết rõ cây tử Tô này yếu ớt đến mức nào.
Chỉ sợ một cơn gió thổi qua cũng đủ khiến nó bật gốc.
Bị cơn gió quái loại này thổi trúng.
Thật lạ nếu như gốc tử Tô này không bị thổi bay mất dạng.
Cơn gió này...
Quá đáng...
Sở Duyên cảm nhận được cơn gió quái kịch liệt xung quanh, trong lòng cũng dâng lên vẻ tức giận.
Hắn đưa một tay ra, một vầng sáng kim sắc được hắn ngưng tụ mà ra, sức mạnh kinh khủng trực tiếp khiến cơn gió quái xung quanh tan tác.
"Cút cho ta."
Sở Duyên tức giận ném vầng sáng kim sắc ra.
Ầm ầm...
Vầng sáng kim sắc bay ra.
Đất trời dường như rung chuyển.
Một cỗ thiên địa đại thế tự nhiên bổ sung vào vầng sáng kim sắc, vầng sáng bay ra, giống như thiên địa đang trấn áp tất cả, kẻ nào dám đối địch với vầng sáng, chính là đối địch với thiên địa.
Cơn gió quái xung quanh trong nháy mắt bị vầng sáng xé toạc.
Một con đường trực tiếp bị chém ra.
Sở Duyên không nhìn gì cả, phóng người xuyên qua, tiếp tục hướng Vô Đạo Tông đi tới.
Hắn tiếp tục bay, bỗng nhiên như cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn về phía nơi có gió quái kia.
Hắn vừa hình như...
Nghe được có âm thanh vang lên trong cơn gió quái kia.
Đó là âm thanh gì?
Sở Duyên hơi nghiêng tai, muốn nghe rõ hơn.
Nhưng hắn lắng nghe kỹ, lại không nghe được gì cả.
Là hắn nghe lầm sao?
Sở Duyên nhíu mày.
Thôi vậy.
Đưa tử Tô về tông môn mới là quan trọng nhất.
Sở Duyên lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, quay người tiếp tục bay về phía Vô Đạo Tông.
...
Trong cơn gió quái.
Có bốn bóng người đang trừng to mắt, nhìn lên đỉnh đầu.
Ở trên đỉnh đầu bọn hắn, một vầng sáng kim sắc như liệt nhật, treo cao lơ lửng.
May mà lần này vầng sáng kim sắc không chém bọn hắn.
Nhưng ánh sáng mà vầng sáng kim sắc phát ra lại tạo thành một loại áp chế đối với bọn hắn.
Thậm chí Thao Thiết trực tiếp bị trấn áp xuống đất, Không thể động đậy, chỉ có thể kêu rên.
May là lần này vầng sáng kim sắc xé mở cơn gió quái rồi rời đi, nhưng dư âm kinh khủng của nó, lại kéo dài gần một chén trà thời gian, mới hơi tiêu tan một chút.
Cũng chỉ là tiêu tan một chút, hỗn độn bốn người mới miễn cưỡng nhúc nhích được.
Cỗ trấn áp kia biến mất.
Bốn người đều cảm thấy thể xác tinh thần nhẹ nhõm hẳn đi.
Phảng phất tảng đá lớn đè sau lưng đột nhiên rơi xuống.
"Hô..."
Hỗn Độn thở dài một hơi, ánh mắt mờ mịt nhìn theo bóng lưng Sở Duyên rời đi.
Sau khi nhìn một hồi, hắn mới quay đầu nhìn về phía Thao Thiết đang chật vật.
"Thao Thiết, ngươi... Ngươi chắc chắn người kia chính là đối tượng chúng ta muốn tìm?"
Hỗn Độn thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Một tồn tại mạnh mẽ như vậy.
Lại là người bọn hắn muốn đối phó...
Với sức mạnh đó, nếu thật sự muốn động thủ với bọn hắn, sợ là giơ tay lên là có thể bóp c·hết bọn hắn.
Thật sự là vừa rồi vầng sáng kim sắc kia đã gây ra chấn động quá lớn.
Loại tồn tại đó, thật sự là thời đại này có thể có sao?
Hai người còn lại nghe Hỗn Độn hỏi vậy, cũng nhìn về phía Thao Thiết.
Rõ ràng, bọn hắn cũng muốn biết câu trả lời này.
"Là, là, người kia chính là đại năng nhân tộc mà ta thu thập được từ Thiên Đạo, đây là ấn tượng của chúng sinh, sẽ không sai..."
Thao Thiết nuốt nước bọt, cũng cảm thấy không thể tin nổi.
"Loại tồn tại này, thật sự là thời đại này có thể xuất hiện sao?"
Đôi mắt của Cùng Kỳ không hề khép lại chút nào.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào đó là tồn tại của thời đại này..."
Đào Ngột trực tiếp bác bỏ.
Có đ·á·n·h c·hết hắn cũng không tin một tồn tại "cường đại" như Sở Duyên lại sinh ra từ thời đại này.
Nếu thời đại này có thể sinh ra nhân vật như vậy, vậy hắn Đào Ngột có thể làm một vố đem... đem ba người Hỗn Độn bọn họ ăn.
"Ta cũng không tin đây là tồn tại của thời đại này."
Hỗn Độn cũng lắc đầu bác bỏ, hắn không tin.
"Nhưng rốt cuộc là tồn tại của thời đại nào, mà lại có thể cường đại đến vậy? Chỉ một đòn tấn công, liền khiến chúng ta cảm thấy nguy cơ sinh tử."
Cùng Kỳ đặt câu hỏi.
Hỏi câu này.
Ba người còn lại đều im lặng.
Rõ ràng, bọn hắn cũng không biết.
Vào thời khắc này, bầu không khí trở nên ngưng trệ.
Hung tính của Tứ đại hung thú đều biến mất không còn.
Chỉ còn lại sự c·hết chóc.
"Hỗn Độn, chúng ta có truy tiếp không? Dường như chính người này đã khiến yêu tộc thời đại mới tranh giành để trở thành tọa kỵ."
Thao Thiết lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Truy? Ngươi muốn vừa mới khôi phục đã vẫn lạc sao? Chuyện này coi như bỏ đi, yêu có chí riêng, chúng ta dù là yêu xưa, cũng không thể cưỡng ép can thiệp vào chuyện của yêu hiện tại."
"Huống hồ, việc yêu tộc tranh giành vị trí tọa kỵ, có liên quan gì đến vị đại năng nhân tộc kia? Nếu cứ như vậy mà đi đối đầu với đại năng nhân tộc kia, chẳng phải là lộ ra việc chúng ta yêu xưa không nói đạo lý sao?"
Hỗn Độn sâu xa nói.
Thao Thiết và hai người kia: "?"
Nghe chuyện tiếu lâm à, đại yêu viễn cổ lại đi giảng đạo lý...
Ba người bọn họ coi như đã nhìn ra.
Hỗn Độn căn bản không muốn đối đầu với tồn tại kia...
Đã như vậy, vậy bọn hắn cũng chẳng còn tâm trí nào để đối địch nữa.
Chi bằng trực tiếp rời đi, tìm một nơi hảo hảo tìm hiểu thế giới này trước đã.
Ngay khi bốn người dự định rời Đông Châu, một cỗ khí tức quen thuộc từ Hướng Đạo Sơn truyền đến, khiến bốn người sững sờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận