Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 188: Trung Châu ẩn thế tông môn động tác

Mấy vị đại diện của các ẩn thế tông môn sau khi nghe Ngô Việt khổ sở cầu xin, cuối cùng cũng kết thúc chủ đề, ai về tông môn nấy để báo cáo tình hình.
Ngô Việt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng những phong ba mà mấy vị đại diện ẩn thế tông môn này mang về sau khi báo cáo, vẫn chưa hề chấm dứt.
...
Trấn Thiên Tông, trong một lương đình trên đỉnh núi cao.
Một người mặc trường bào trắng, tóc mai đã bạc, khuôn mặt hiền hòa đang thưởng trà.
Trên người lão giả không hề có bất kỳ uy áp nào.
Nhưng cái cảm giác đè nén từ bên trong bản chất phát ra, lại có thể khiến cho sinh linh xung quanh đều sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Lão giả lại phảng phất như không biết gì, ung dung thưởng thức trà, động tác của hắn tựa như nước chảy mây trôi, cho người ta cảm giác thư thái dễ chịu.
Vị lão giả này chính là đương đại tông chủ của Trấn Thiên Tông, Mạc Thành, một cường giả đỉnh cao của đương thời.
Ngay khi Mạc Thành đang thưởng trà.
Bỗng nhiên.
Mạc Thành khựng lại một chút, động tác tao nhã trong tay cũng bị gián đoạn.
"Đông Châu ẩn thế tông môn bên kia có tin tức truyền về rồi sao?"
Mạc Thành khẽ nheo mắt, ánh mắt nhìn về phía phương xa.
Trong tầm mắt hắn.
Một đạo lưu quang đang bay tới với tốc độ cực nhanh.
Mạc Thành chậm rãi xòe bàn tay ra, hướng về phía đạo lưu quang chụp tới.
Bàn tay của hắn duỗi ra, nhìn như chậm chạp.
Nhưng khi duỗi ra, lại phảng phất có thể xuyên qua không gian.
Trực tiếp bắt lấy lưu quang kia, đoạt trở về.
Mạc Thành bắt lấy lưu quang, rất nhanh đã thu được tin tức bên trong.
Đạo lưu quang này, là do người đại diện hắn phái đi nghe ngóng tin tức từ Đông Châu ẩn thế tông môn nhìn thấy và truyền về bằng phương thức lấy ký ức.
Phương thức này được dùng để bảo đảm tính chân thực của thông tin.
Mạc Thành nhìn ký ức bên trong lưu quang, lẩm bẩm:
"Đạo không tuần tự phân chia, pháp có trước sau chi minh?"
"Đạo vốn là không, chưa từng sinh một, cả đời vạn pháp, vạn pháp quy nhất?"
"Cái tên họ Sở này ngược lại thật thú vị, không biết là giả vờ hay thật sự như những gì hắn nói, nếu không phái người đi thử xem?"
Mạc Thành nở một nụ cười hiền hòa, nhưng giọng điệu lại đầy sự thăm dò.
Ý nghĩ này vừa nảy lên trong lòng, hắn chưa vội hành động, mà tiếp tục xem tiếp.
Khi hắn nhìn thấy Sở Duyên nói ra câu "Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh", cả người Mạc Thành đều ngẩn ra.
Mạc Thành tỉ mỉ đọc từng chữ, càng cảm thấy câu nói này có vận vị đặc biệt, nhưng hắn lại không thể nào hiểu thấu đáo.
Dù sao hắn chỉ đang quan sát thông qua ký ức của người khác.
Nhưng Mạc Thành có thể thấy được, người đại diện kia sau khi nghe câu nói này, phảng phất đã thấy được chân lý của thế gian, tâm cảnh ầm ầm đột phá.
"Vô Đạo Tông, Vô Đạo Tông, chưa từng sinh một..."
Mạc Thành nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ý định muốn tính kế Sở Duyên lập tức bị dập tắt.
Chỉ bằng câu nói này, đã đủ để chứng minh sự tồn tại của Đông Châu ẩn thế tông môn này.
Chỉ là, Mạc Thành vẫn còn nghi hoặc về lịch sử truyền thừa của tông môn này.
Hắn không tin rằng, các đệ tử của tông môn đều tự mình mở ra con đường tu luyện, mà không đi theo con đường mà người trước đã khai phá.
Đệ tử nào cũng có thể tự mình mở ra con đường riêng?
Chẳng lẽ đệ tử tông môn nhà ngươi, tất cả đều là thiên chi kiêu tử hàng đầu chắc?
"Thôi."
Mạc Thành lắc đầu.
Hắn cúi đầu suy nghĩ một hồi, ngón tay khẽ búng ra.
Một đạo lưu quang bắn ra từ đầu ngón tay.
Lưu quang xé gió lao đi, hướng phía bên ngoài sơn phong bay đi.
"Để đệ tử của bần đạo đi thử xem thực lực của đệ tử ẩn thế tông môn kia, hẳn là có thể kiểm tra ra manh mối, dù sao đệ tử của bần đạo cũng là Độ Kiếp cảnh, hơn nữa còn là đương đại thiên kiêu."
Mạc Thành tự nhủ.
Hắn cho rằng, muốn đo lường được nội tình cụ thể của ẩn thế tông môn kia thâm hậu đến đâu, chỉ cần nhìn vào thế hệ đệ tử là đủ.
Từ chiêu thức, đạo vận của đệ tử, có thể nhìn ra nội tình của một phương tông môn.
Mạc Thành rất muốn biết, nội tình của Đông Châu ẩn thế tông môn này, đến cùng sâu bao nhiêu.
...
Giống như Mạc Thành, mấy ẩn thế tông môn ở Trung Châu đều rất có ăn ý, cùng làm một việc.
Họ điều động những đệ tử mạnh mẽ, muốn đi thử sức đệ tử Vô Đạo Tông, từ đó nhìn ra nội tình cụ thể của Vô Đạo Tông.
Bên trong các ẩn thế tông môn ở Trung Châu đang nổi lên sóng ngầm.
Điều này không hề ảnh hưởng đến việc Trung Châu đang tổ chức Vạn Tông Thi Đấu.
...
Hai ngày sau.
Trên hòn đảo lớn.
Khu cư trú, trên đỉnh một ngọn núi.
Tại một điện phủ.
Sở Duyên đứng trong điện, mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, chắp hai tay sau lưng, khí chất xuất trần luôn bao quanh hắn.
Phía sau hắn, Diệp Lạc cẩn trọng đi theo.
"Lạc nhi, còn một ngày nữa là đến Vạn Tông Thi Đấu, con chuẩn bị thế nào rồi?"
Sở Duyên chậm rãi xoay người, đối mặt với Diệp Lạc, lên tiếng hỏi.
Hắn đã cố gắng hết sức trước mặt các "Đại lão", giả làm một lần "Đại lão" và dọa cho Đông Châu ẩn thế tông môn mất mật.
Nên lần này hắn muốn các đệ tử giành lấy phần thưởng.
Không thì hắn thiệt thòi quá.
"Sư tôn, đệ tử luôn chuẩn bị."
Diệp Lạc chắp tay, khẽ đáp.
"Ừm, vi sư cũng không cần con giành thứ hạng quá cao, giành được hai vạn tên là được, rõ chưa?"
Sở Duyên vỗ vai Diệp Lạc, nói.
"Sư... Sư tôn, vâng."
Diệp Lạc gật đầu một cách kỳ lạ để trả lời.
Hắn đường đường là một chủ thánh địa, thoáng có chút siêu việt Độ Kiếp cảnh lại phải đi giành hai vạn tên thôi sao?
Chuyện này sao có thể xảy ra được.
Sư tôn chắc hẳn chỉ đang quan tâm hắn, không muốn vì thứ hạng mà hắn phải giao chiến quá mức với người khác, dẫn đến bị thương thôi.
Đúng! Nhất định là như vậy!
"À phải rồi, các con đều đã đi bốc thăm cả rồi chứ? Nghe nói lần thi đấu này áp dụng hình thức bốc thăm chọn đối thủ, các con đều đi cả rồi chứ?"
Sở Duyên lại hỏi.
"Sư tôn, bọn đệ tử đã đi rồi, đệ tử bốc thăm trúng Dư Tử Nhàn, đệ tử của Kinh Lan Thánh Địa, nhưng đệ tử vẫn chưa biết thông tin cụ thể của đối phương."
Diệp Lạc cung kính đáp.
"Vậy hai vị sư đệ của con, còn có sư muội con đâu?"
Sở Duyên hững hờ hỏi.
Nói đến, từ khi đến hòn đảo, hắn vẫn chưa để ý đến "Phàm nhân" đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết kia.
Không biết hiện giờ nàng thế nào rồi.
Trương Hàn hẳn là sẽ không trong thời gian ngắn này, đào tạo ra được tên thiên tài này đấy chứ?
Chắc là không đâu.
Chẳng phải còn có Diệp Lạc ở đó hay sao.
Diệp Lạc nghe sư tôn hỏi lần nữa, không nghĩ nhiều, nghĩ về đối thủ mà các sư huynh đệ cùng bốc thăm được, rồi nói ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận