Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 521: Đối đạo lý giải?

Chương 521: Đối đạo lý giải?
Trước sơn môn Vô Đạo Tông.
Sở Duyên đang trầm tư.
Không biết nên trả lời những đệ tử này như thế nào.
Diệp Lạc và các đệ tử khác lại mang tâm tình vô cùng thấp thỏm.
Bọn hắn lo lắng, sư tôn sẽ cảm thấy, bọn hắn ghét bỏ đạo mà sư tôn dạy quá yếu.
Vì quá yếu, nên mới tìm đến sư tôn, hỏi xem có thể tăng lên hay không.
Hoặc là sư tôn sẽ nghĩ, bọn hắn cho rằng sư tôn thiên vị những đồng môn mới nhập môn, mà dạy bọn họ đạo yếu như vậy.
Tóm lại, những gì có thể tự tưởng tượng, đều bị đám người này nghĩ ra một lần.
Chỉ thiếu điều tưởng tượng ra một cái kịch bản, sư tôn nổi giận, một chưởng đánh c·hết tất cả bọn hắn.
Nhưng mà, Diệp Lạc và những người khác không hề biết.
Sở Duyên đang trầm tư, là có nên l·ừ·a d·ố·i đám đệ tử này một lần nữa hay không.
Có nên tung chiêu đổi mới để l·ừ·a d·ố·i bọn họ không?
Nhưng đám đệ tử này bây giờ không giống ngày xưa.
Không còn là những kẻ ngốc có thể tùy t·i·ệ·n l·ừ·a d·ố·i như trước.
Nếu hắn tung chiêu, có khi nào sẽ bị tại chỗ n·hậ·n ra không?
Nếu như bị n·hậ·n ra, vậy thì quá x·ấ·u hổ, chẳng phải là m·ấ·t hết cả mặt mũi?
Nhưng nghĩ kỹ thì không đúng.
Hắn có trạng thái vô đ·ị·c·h mang theo, coi như những đệ tử này không tin, nhưng nắm đấm của hắn to hơn bọn họ mà.
Nắm đấm to thì có lý.
Vậy thì nói, hắn vẫn có thể đổi mới cách l·ừ·a d·ố·i một chút.
Nói đi nói lại.
Hắn nên l·ừ·a d·ố·i như thế nào đây?
Đây mới là trọng điểm.
Sở Duyên có chút nhíu mày.
Sau một hồi lâu.
Hắn mới nhìn về phía đám người Diệp Lạc, chậm rãi mở miệng.
"Các ngươi đều muốn tăng lên đạo? Lạc Nhi, Hàn Nhi, còn có Càn Nguyên, Lạc Tuyết, các ngươi đều muốn vậy sao?"
Sở Duyên dò hỏi.
"Đúng vậy, sư tôn."
Diệp Lạc và những người khác đồng loạt t·r·ả lời.
"Vậy thì từng bước một mà tới đi, ai trong các ngươi tới trước?"
Sở Duyên vân đạm phong khinh nói.
Lời này vừa nói ra.
Trên mặt Diệp Lạc và những người khác đều lộ vẻ vui mừng.
Ngay cả Đạm Đài Lạc Tuyết, người luôn có tính tình mờ nhạt cũng có chút mừng rỡ.
Có thể mạnh lên, ai mà không thích chứ.
Bọn hắn nhanh chóng liếc nhau một cái, cuối cùng x·á·c định để Diệp Lạc tới trước.
Xét về bối ph·ậ·n, Diệp Lạc là Đại sư huynh.
Xét về thực lực, Diệp Lạc cũng là đệ nhất nhân.
Diệp Lạc tới trước, không ai trong số họ có ý kiến.
Sau khi đã quyết định.
Sở Duyên cũng không vội vã tung chiêu l·ừ·a d·ố·i.
Mà bảo những người khác, trừ Diệp Lạc, hãy về núi trước, từng bước từng bước, đứng xếp hàng mà tới.
Trương Hàn và những đệ tử khác, tự nhiên không có bất kỳ ý kiến nào.
Bọn hắn biết, đạo không thể truyền bừa bãi.
Nếu truyền thụ đạo cho Đại sư huynh, bọn họ ở lại thì không hay lắm.
Cho nên bọn hắn rất nghe lời đi lên núi.

Rất nhanh, bên cạnh sơn môn, chỉ còn lại Sở Duyên và Diệp Lạc đứng đó.
Sở Duyên mặt đối diện Diệp Lạc, mỉm cười, không nói gì, cứ như vậy chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng đấy.
Diệp Lạc cũng nghiêm túc, đối diện Sở Duyên, trực tiếp q·u·ỳ xuống.
Một đại Chí cường giả, đối diện sư tôn của mình, không dám có bất kỳ hành vi nào trái phép.
"Sư tôn!"
Diệp Lạc cúi đầu xuống, thấp giọng nói.
"Không cần đa lễ, Lạc Nhi, ngươi cũng không phải không biết vi sư không t·h·í·c·h những lễ nghi này."
"Vi sư hỏi ngươi, ngươi đối với đạo của ngươi, lý giải đến mức nào rồi?"
Sở Duyên quay người, đưa lưng về phía Diệp Lạc.
Thanh âm không nhanh không chậm truyền vào tai Diệp Lạc.
Thấy cảnh này.
Diệp Lạc vẫn q·u·ỳ trên mặt đất, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Hắn phảng phất thấy lại cảnh tượng năm xưa, khi hắn còn nhỏ yếu.
Cũng giống như ngày hôm nay.
Sư tôn đưa lưng về phía hắn.
Nói cho hắn hết thảy những điều huyền diệu.
Giờ này ngày này, hắn đã không còn là người thiếu niên yếu ớt năm xưa.
Hôm nay hắn, là nhất đại cường giả.
Là chủ nhân của một phương thánh địa, cường giả danh chấn t·h·i·ê·n hạ.
Nhưng sư tôn vẫn là người sư tôn kia, là người mà hắn chỉ có thể ngưỡng vọng bóng lưng.
Là người mà hắn tốn bao nhiêu khí lực cũng không thể nhìn thấy được chân diện.
"Sư tôn…"
"Đệ tử từ trước đến nay, lý giải về đạo, đều không khác gì so với những gì sư tôn đã nói năm xưa."
Diệp Lạc chậm rãi đứng lên, vừa nói như vậy.
"Ngươi… Vi sư hỏi ngươi, lý giải của chính ngươi về đạo, chứ không phải hỏi những thứ này."
Sở Duyên liếc mắt, hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hắn không biết nên bắt đầu từ đâu để l·ừ·a d·ố·i.
Nên mới hỏi Diệp Lạc một chút.
Ai ngờ Diệp Lạc lại chơi chiêu cù nhây.
Quả là tinh ranh.
Diệp Lạc không mở miệng, sao hắn tiếp tục l·ừ·a d·ố·i được?
"Lý giải của con về đạo?"
Diệp Lạc nghe vậy, trầm ngâm.
Tựa hồ đang tự hỏi, lý giải của mình về đạo là gì.
Sau một hồi lâu.
Hắn mới ngẩng đầu nhìn Sở Duyên.
"Sư tôn, con cảm thấy, đạo của con là thà gãy chứ không cong! Người cầm k·i·ế·m, nên dùng k·i·ế·m p·h·á vạn p·h·áp, k·i·ế·m p·h·á vạn kiếp, k·i·ế·m t·r·ảm hết thảy."
Diệp Lạc dõng dạc nói.
"Nếu ngươi đã có lý giải như vậy, sao còn cần thăng cấp đạo?"
Khóe mắt Sở Duyên, người đang quay lưng lại có chút r·u·n rẩy, nhưng giọng nói vẫn trước sau như một, bình thản.
Hắn không biết nên phản bác thế nào.
Một k·i·ế·m p·h·á vạn p·h·áp?
Đã đến mức này, còn tới tìm hắn nói chuyện thăng cấp đạo làm gì?
Đệ tử bây giờ, thật đúng là, lòng tham không đáy!
"Sư tôn, khác biệt, đệ tử cảm thấy… k·i·ế·m của đệ tử chưa đủ sắc bén, mặc dù biết, muốn dùng k·i·ế·m p·h·á vạn p·h·áp, nhưng khi đụng phải đạo của sư đệ, sư muội, cũng rất tốn sức, cần phải dựa vào cảnh giới áp chế mới có thể chiến thắng họ."
Diệp Lạc lắc đầu, nói.
Nghe vậy.
Sở Duyên quay lưng lại không vội trả lời.
Mà là nhắm mắt lại, suy tư.
Hắn đang nghĩ, phải l·ừ·a d·ố·i tên đệ tử này như thế nào.
Diệp Lạc đứng một bên, không dám đ·á·n·h nhiễu, lặng lẽ cúi đầu chờ đợi sư tôn trả lời.
Tràng diện lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.
Bầu không khí trở nên yên ắng.
Hô hô…
Gió nhẹ quét qua.
Cuốn theo không ít lá cây trên mặt đất.
Qua hồi lâu.
Sở Duyên vẫn chưa lên tiếng.
Sở Duyên không nói lời nào.
Diệp Lạc cũng không dám lên tiếng.
Cứ như vậy giằng co.
Diệp Lạc không hề hay biết.
Sở Duyên lúc này căn bản không biết nên nói gì, nên mới im lặng.
Giờ phút này, nội tâm Sở Duyên một mảnh mờ mịt.
Không biết nên l·ừ·a d·ố·i thế nào.
Bàn tay trong ống tay áo không ngừng xoa xoa.
Khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Những suy nghĩ vẩn vơ đang trỗi dậy trong lòng.
k·i·ế·m…
Một k·i·ế·m đều p·h·á vạn p·h·áp, còn muốn thăng cấp thế nào?
p·h·á vạn p·h·áp, p·h·á vạn p·h·áp, p·h·á…
p·h·á đến cực hạn là gì?
Trong lòng Sở Duyên không hiểu sao lại hiện lên một cái tên.
Bàn Cổ…
Khai t·h·i·ê·n?
p·h·á hết thảy là để khai t·h·i·ê·n?
Lấy cái này ra để l·ừ·a d·ố·i tên đệ tử này, dường như có thể thực hiện được?
Mắt Sở Duyên sáng lên, sau khi đã nghĩ thông suốt, lập tức mở miệng.
"Lạc Nhi, con có biết, thế giới, t·h·i·ê·n địa, từ đâu mà đến không?"
Sở Duyên từ tốn nói.
"Thế giới, t·h·i·ê·n địa, từ đâu mà đến?"
Diệp Lạc thấp giọng lẩm bẩm.
Hắn trầm tư một lát.
Vẫn không tìm ra câu trả lời.
Cuối cùng hắn vẫn lắc đầu, nói với Sở Duyên là không biết.
Thấy đệ tử mình ngoan ngoãn mắc câu.
Sở Duyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Vào thời xa xưa, còn chưa có khái niệm về thế giới, t·h·i·ê·n địa xuất hiện, lúc đó, tất cả đều là một mảnh Hỗn Độn, không có ngày đêm phân chia, không có khái niệm về thời gian."
"Cho đến khi một vị đại thần tên là Bàn Cổ xuất hiện, mới có khái niệm về t·h·i·ê·n địa, có ngày đêm, có thời gian, có hết thảy!"
Năng lực kể chuyện của Sở Duyên thực sự là tuyệt đỉnh.
Vừa nói.
Vừa thở dài một tiếng.
Phảng phất đang cảm khái thời đại đó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận