Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 194: Nguyên Anh cảnh ngươi thổi đến giống như Độ Kiếp cảnh? (cầu nguyệt phiếu)

**Chương 194: Nguyên Anh cảnh mà ngươi thổi như Độ Kiếp cảnh? (cầu nguyệt phiếu)**
Trong lầu các, tại lầu ba.
Khi người nọ vừa nhắc đến vấn đề cá cược.
Không khí bỗng nhiên trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Mấy tên đại diện của các ẩn thế tông môn Trung Châu như muốn làm cho bầu không khí thêm sôi động, liên tục mở miệng.
"Ồ ồ, tin đồn này ta cũng nghe qua rồi, nghe nói người kia không chỉ ép Sở tiền bối cái vị đệ tử thứ ba thất bại, ngay cả vị đệ tử thứ tư cũng bị ép thua cơ à?"
"Chuyện này ta cũng nghe đệ tử trong môn nhắc đến, nghe nói người kia còn thua hơn vạn thượng phẩm linh thạch đúng không? Đúng là kẻ ngốc lắm tiền, chẳng phải là ném tiền vào liên minh tu tiên à."
"Các vị có biết thân phận cụ thể của người kia là gì không? Có thể vung tay quá trán tặng người hơn vạn linh thạch, thân phận chắc không hề thấp đâu?"
"Mặc kệ thân phận có thấp hay không, dù sao trí lực thì đủ thấp rồi, ngay cả đệ tử của Sở tiền bối cũng dám cá thua, chậc chậc."
"Thân phận cụ thể thì không rõ lắm, nghe nói liên minh tu tiên dùng danh hiệu để cá cược, danh hiệu của người kia là "Kiếm Tiền Đồng Tử"? Đặt một cái tên ngốc nghếch như vậy, đoán chừng đúng là người như tên, ngốc thật."
Mấy tên đại diện của các ẩn thế tông môn Trung Châu đều cười nói rôm rả.
Dường như việc chế giễu người kia chính là đang lấy lòng Sở Duyên vậy.
Bọn họ không hề chú ý tới sắc mặt của Sở Duyên ngày càng đen lại.
Hai mắt Sở Duyên chăm chú nhìn mấy người kia.
Nếu hắn đoán không sai. . .
Mấy người kia đang nói chính là hắn.
Đặc biệt là cái danh hiệu kia.
Rõ ràng là hắn rồi! !
Ngu xuẩn! ! !
Thật là một đám người ngu xuẩn.
Còn dám nói hắn ngốc? ?
Chờ đến khi Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết thua cuộc, bọn chúng sẽ biết ai mới là kẻ ngốc.
Nhất là Đạm Đài Lạc Tuyết.
Với tỷ lệ cược gấp một vạn lần, hắn đã đặt cược đến sáu ngàn thượng phẩm linh thạch.
Đó là bao nhiêu chứ. . .
Sở Duyên cảm thấy mình đếm không xuể, đến lúc đó chắc chắn một cái túi trữ vật cũng không chứa hết.
Thật nực cười là đám người này còn đang cười nhạo.
Đến lúc đó các ngươi cứ việc mà trợn tròn mắt ra.
Không phải hắn Sở mỗ người khoác lác, ván này nếu hắn không kiếm được một món hời lớn, hắn có thể gặm luôn cái túi trữ vật.
Sở Duyên hít sâu một hơi, không muốn để ý đến đám người kia.
Nhưng mấy tên đại diện kia của các ẩn thế tông môn Trung Châu không buông tha.
Một người trong đó cười tiến đến trước mặt Sở Duyên.
"Tiền bối, người này không tuân thủ quy tắc, có cần liên hệ với người trong liên minh tu tiên, cưỡng ép tra hỏi ra danh hiệu thật của người này không? Tuy có hơi phiền phức, nhưng với năng lực của chúng ta, vẫn là có thể làm được!"
Người này nói như vậy.
"Không cần, đa tạ."
Sở Duyên mặt mang nụ cười nói lời cảm tạ.
Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm người này, như muốn khắc ghi gương mặt này vào tâm trí.
"Đâu có gì, việc nhỏ thôi, cần gì phải nói lời cảm tạ. Bất quá vãn bối có một chuyện rất thắc mắc, không biết Sở tiền bối có thể giải đáp giúp vãn bối được không?"
Người này lại giở giọng nịnh nọt, tiến lên hỏi.
"Nói."
Sở Duyên nhàn nhạt đáp lại một chữ.
"Vậy tiền bối, cái thủ pháp bày trận của đệ tử ngài, làm sao có thể làm được vậy?"
Người này ngữ khí có chút kích động hỏi.
Lời vừa nói ra.
Mấy người khác cũng đồng loạt dồn ánh mắt về phía Sở Duyên.
Trong mắt ai nấy đều lộ vẻ động lòng.
Nếu có thể có được thủ pháp bày trận này. . .
Vậy bọn họ còn tu luyện mấy cái loại đạo pháp lòe loẹt làm gì?
Tu trận pháp chẳng phải thơm hơn sao.
Nhất niệm thành trận, không cần vật liệu trận pháp.
Hoàn toàn bù đắp những nhược điểm của trận pháp sư.
Không cần thời gian, càng không cần đốt tiền.
Theo họ nghĩ, thủ pháp bày trận này chính là vô giải.
Bị mấy người nhìn chăm chú, Sở Duyên vẫn tỏ ra bình thản, môi khẽ mở.
"Các ngươi đang nói về thủ pháp bày trận kia hả? Chẳng phải ai có tay cũng làm được sao? Còn cần phải hỏi?"
Sở Duyên dứt khoát nhắc lại những lời mà Trương Hàn đã nói.
Mấy người: ". . ."
Một câu nói kia đã mắng toàn bộ tám mươi hai châu của Thần Hành đại lục.
Ý nói mọi người đều không có tay.
Bọn họ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Sở Duyên, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng ra sao, chỉ có thể im lặng.
Lầu ba trở nên tĩnh lặng như tờ.
Tiếng nhai linh quả "bẹp bẹp" của Ngao Ngự bên bàn trở thành âm thanh duy nhất trong lầu ba.
Ngao Ngự hình như cũng đã nhận ra điều gì, thận trọng ngẩng đầu nhìn, chưa nhai xong linh quả cũng không dám tiếp tục nhai, dứt khoát nuốt luôn.
Sở Duyên bên cạnh cũng vui vẻ giữ im lặng, nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi trận đấu của Tô Càn Nguyên bắt đầu.
Hắn muốn dùng sự thật để vả mặt đám người này.
Để cho đám người này mở to mắt ra mà xem, cái gì gọi là kiếm đầy bồn đầy bát.
Khoảng một lát sau.
Những viên hạt châu trên trận bàn đều phát sáng lên.
Điều đó có nghĩa là vòng thứ hai bắt đầu.
Sau vòng thứ hai sẽ đến vòng thứ ba, cũng chính là thời gian giao đấu của tổ ba mà Tô Càn Nguyên tham gia.
Mấy tên đại diện của các ẩn thế tông môn Trung Châu thấy vậy, đồng loạt hướng về phía Sở Duyên thi lễ một cái, sau đó bắt đầu quan sát.
Sở Duyên thấy vậy, cũng cầm lấy hạt châu, rót pháp lực vào để quan sát những trận đấu của đệ tử các Thánh địa.
Hắn cũng rất tò mò, đệ tử các thánh địa khác có sức chiến đấu như thế nào.
. . .
Một bên khác.
Tại một mảnh bí cảnh bên trong hòn đảo.
Bốn tên đệ tử Vô Đạo Tông tụ tập một chỗ, trong đó Diệp Lạc và Trương Hàn đang trò chuyện.
"Nhị sư đệ à, ta xem lại trận chiến của ngươi vừa rồi, hình như ngươi có ý kiến với kiếm tu lắm nhỉ? Hay là nói, ngươi có ý kiến với sư huynh ta?"
Diệp Lạc cười ha hả nhìn Trương Hàn, cái hồ lô bên hông lóe lên liên tục, như muốn bay ra.
"Đại sư huynh, đâu có chuyện đó, ta chỉ muốn thể hiện phong thái của Vô Đạo Tông thôi, sao có thể nhắm vào kiếm tu được."
Vẻ mặt Trương Hàn cứng đờ trong giây lát, lập tức khôi phục như thường, ấm áp cười nói.
"Thật không?"
Diệp Lạc cười như không cười nói.
"Thật!"
Trương Hàn gật đầu, nói một cách nghiêm túc.
"Được rồi, lần sau ngươi có thể giải quyết mọi việc nhanh chóng hơn, giải quyết ngay lập tức, cố gắng đừng để lộ quá nhiều chiêu thức. Lần vạn tông tỉ thí này, vẫn có vài người khá thú vị."
Diệp Lạc như có điều suy nghĩ nói.
"Còn có người khiến Đại sư huynh ngươi cũng cảm thấy thú vị sao? Là ai vậy?"
Trương Hàn nghe xong, lập tức hứng thú.
Thực lực của Diệp Lạc dường như đã vượt qua Độ Kiếp cảnh, có thể khiến Diệp Lạc cảm thấy thú vị.
Vậy ít nhất cũng phải là những tồn tại Độ Kiếp cảnh trung hậu kỳ.
"Người tên Diệp Vũ, còn có Diệp Trần, Diệp Cực, Diệp Đồng, Lâm Lang."
Diệp Lạc nói ra vài cái tên.
Những người này hắn đều đã gặp mặt, có thể cảm nhận được khí tức cường đại trên người đối phương.
"Đại sư huynh ngươi gặp phải trận đại loạn đấu của người cùng họ à?"
Vẻ mặt Trương Hàn cổ quái nói.
"Cái gì mà cùng họ, ngươi đang mơ à."
Diệp Lạc liếc xéo.
Nói xong.
Hắn quay người về phía Tô Càn Nguyên.
"Tam sư đệ, cái đối thủ tên Mã Liên của ngươi kia, chỉ là hữu danh vô thực thôi, ta đã gặp qua một lần, thực lực yếu đến thảm hại, đoán chừng chỉ có thực lực Nguyên Anh cảnh, không biết lấy đâu ra danh tiếng mà lớn đến vậy. Ngươi đánh nhớ cẩn thận, đừng thật sự đấm người ta c·h·ết."
Diệp Lạc thản nhiên nói.
Nghe những lời này.
Tô Càn Nguyên đang ngồi xếp bằng ở gần đó đổ mồ hôi hột.
Thực lực Nguyên Anh cảnh? ? ?
Mẹ nó, Nguyên Anh cảnh mà ngươi thổi như Độ Kiếp cảnh ấy hả?
Uổng công hắn còn cảm thấy, phải khổ chiến một phen chứ.
"Đại sư huynh, ta biết rồi."
Tô Càn Nguyên gật đầu đáp lời.
Diệp Lạc còn muốn nói thêm gì đó.
Một đạo lưu quang nhanh chóng bay tới, vây quanh Tô Càn Nguyên.
Điều này có nghĩa là thông báo Tô Càn Nguyên, trận đấu sắp bắt đầu, muốn Tô Càn Nguyên tiến vào bí cảnh chuẩn bị.
Tô Càn Nguyên thấy vậy, cũng không kéo dài, lập tức đi về phía lối vào bí cảnh. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận