Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 208: Vi sư tôn bài ưu giải nạn!

Chương 208: Thay sư tôn lo lắng, giải quyết khó khăn!
Địa phận Trung Châu.
Trên một hòn đảo lớn.
Bên ngoài một tòa lầu các.
Diệp Lạc mặt không cảm xúc đứng ở đó, lặng lẽ chờ đợi.
Áo bào của hắn theo gió tung bay, mái tóc đen tùy ý xõa, quanh thân mang theo một cỗ uy áp nhàn nhạt, khiến người tới gần hắn không khỏi cảm thấy một trận áp lực.
Ví dụ như một chấp sự bên cạnh, người này khó mà chịu đựng được.
Hắn chỉ là tu vi Hóa Thần cảnh.
Đứng bên cạnh Diệp Lạc, bị cỗ uy áp nhàn nhạt này đè ép, cứ như có một tảng đá lớn đặt trên ngực, ngay cả hít thở cũng khó khăn, vô cùng khó chịu.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không dám nói gì.
Chỉ có thể im lặng chịu đựng, đứng ở một bên.
"Cho nên, sư muội ta vì sao còn chưa ra?"
Diệp Lạc nhìn cánh cửa lớn đóng chặt của lầu các, thản nhiên hỏi.
"Đại nhân, mới có bao lâu chứ. . . Vị đại nhân kia muốn tắm rửa thay quần áo, dù có thị nữ giúp đỡ, nhưng cũng không nhanh như vậy. Hơn nữa, chúng ta cũng chuẩn bị rất nhiều y phục, có lẽ vị đại nhân kia đang chọn quần áo cũng không chừng."
Vị chấp sự này cười khổ nói.
Nghe vậy.
Diệp Lạc không nói gì thêm, lẳng lặng đứng đó.
Sư tôn bảo hắn dẫn vị tiểu sư muội này đến chỉnh trang lại dung mạo.
Hắn đương nhiên phải liên hệ người của liên minh tu tiên giả để giúp hắn làm việc này.
Ngô Việt biết Diệp Lạc phân phó, suýt chút nữa tự mình đến xử lý, chỉ là vì quá bận rộn với việc vạn tông t·h·i đấ·u.
Nên chỉ có thể điều động một chấp sự tới.
Chẳng phải sao, Diệp Lạc bảo tên chấp sự này điều mười mấy thị nữ, dẫn Tô Hề vào lầu các tắm rửa, thay một bộ y phục.
Việc này mất không ít thời gian.
Diệp Lạc cũng không còn cách nào, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, hắn cũng suy tư.
Tiểu sư muội Tô Hề này, dường như vẫn chưa biết Vô Đạo Tông của bọn hắn đáng sợ như thế nào.
Cứ như là cho rằng Vô Đạo Tông của bọn họ chỉ là một tông môn tu tiên bình thường vậy.
Xem ra hẳn là sư tôn chưa nói với tiểu sư muội?
Chi bằng lát nữa hắn sẽ tiện thể nói chuyện với tiểu sư muội, như vậy cũng đỡ sư tôn phải tốn công.
Diệp Lạc nghĩ vậy, khẽ gật đầu.
Ngay lúc Diệp Lạc suy tư.
Cọt kẹt. . .
Cánh cửa lớn của lầu các cuối cùng cũng mở ra.
Cỗ uy áp nhàn nhạt trên người Diệp Lạc lập tức tan đi, ngẩng đầu nhìn về phía lầu các.
Chấp sự bên cạnh: ". . ."
Hóa ra cỗ uy áp trên người ngài, là để khiến ta khó chịu một chút, ghê tởm ta một phen?
Sắc mặt chấp sự cổ quái, lùi sang một bên, để khỏi quấy rầy cuộc gặp mặt giữa vị này và người trong lầu các.
Phía bên kia.
Trong lầu các.
Tô Hề rạng rỡ bước ra.
Giờ khắc này, Tô Hề mặc một bộ áo bào màu lam nhạt, thêu hình một bức tranh thanh phong, mái tóc đen xõa dài tới hông, những vết bẩn trên mặt đều đã biến mất, để lộ dung nhan thật sự.
Không thể không nói, nhan sắc của Tô Hề rất xinh đẹp, không giống như Đạm Đài Lạc Tuyết cao quý lạnh lùng, nàng mang lại cảm giác đáng yêu hơn, có một sự gần gũi, dễ mến.
"Đại sư huynh."
Tô Hề dù rạng rỡ hơn, nhưng vẫn có chút rụt rè.
Khi nói chuyện, ai cũng nghe ra giọng điệu lo lắng của nàng.
"Ừm, tiểu sư muội, muội cảm thấy thế nào? Còn có nhu cầu gì, cứ nói ra."
Diệp Lạc cười nhạt nói.
"Đại sư huynh, không có, đủ rồi, chỉ là. . . Chỉ là áo bào này quá quý giá, có thể tự động tránh bụi, tựa như một kiện bảo vật, sư muội mặc có được không?"
Tô Hề do dự nói.
Nghe vậy.
Diệp Lạc còn chưa kịp nói gì.
Tên chấp sự đã nhảy ra ngoài.
"Không không không, sao lại quý giá chứ, đại nhân muốn cái áo bào này, đó là vinh hạnh của nó, sao lại quý giá được!"
Chấp sự vội vàng cung kính nói.
"Đúng vậy, tiểu sư muội, chỉ là một cái áo bào thôi, mặc thì cứ mặc, không sao cả."
Diệp Lạc vốn là chủ nhân của một phương thánh địa, giàu có vô cùng, không nói đến việc có cần trả tiền mua áo bào này không, mà là dù có cần, thì mua cả ngàn cái hắn cũng không hề chớp mắt.
"Vậy, vậy được ạ."
Tô Hề nghe hai người nói, cũng không thể nói gì thêm.
"Tốt, tiểu sư muội, đi thôi, theo sư huynh trở về."
Diệp Lạc cười nói một câu.
Hướng về phía tên chấp sự gật đầu ra hiệu, rồi lập tức một cỗ đạo vận bao trùm Tô Hề, mang theo nàng hướng về sơn phong nơi Vô Đạo Tông đóng quân mà đi.
Trên đường phi hành.
Diệp Lạc cố ý chậm lại tốc độ, cảm thấy cần phải giảng giải cho tiểu sư muội này về sự huy hoàng của Vô Đạo Tông bọn hắn.
Nghĩ đến điều này.
Diệp Lạc không khỏi lộ ra một nụ cười trên mặt.
"Tiểu sư muội, muội có biết, tông môn của chúng ta là tông môn gì không?"
Diệp Lạc mở miệng hỏi.
"A? Cái này, ân. . . Một môn phái nhỏ bình thường không có gì lạ?"
Tô Hề bị đạo vận bao phủ phi hành theo bản năng nói ra câu này.
Vừa nghe câu này.
Diệp Lạc suýt chút nữa đã thất thần đến mức làm tan đi đạo vận.
Khá lắm!
Vừa mở miệng đã mang phong cách của sư tôn.
Không hổ là sư tôn.
Môn phái nhỏ bình thường không có gì lạ. . .
Cái chữ "bình thường" này dùng hay thật.
Diệp Lạc âm thầm suy tư, cảm thấy từ này rất cao cấp.
Có lẽ lần sau, hắn cũng có thể dùng câu này.
Trước ẩn mình, sau phô trương.
Hắn là chủ nhân của một phương thánh địa, nói với người khác mình là chủ nhân của một môn phái nhỏ bình thường không có gì lạ, sau đó mới cho người ta biết mình là chủ nhân của một phương thánh địa.
Tới rồi, tới rồi!
Nghĩ đến cái cảm giác này, Diệp Lạc đột nhiên cũng thấy tràn đầy chờ mong.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là phải giảng giải cho vị tiểu sư muội này về sự huy hoàng thật sự của Vô Đạo Tông bọn hắn.
Như vậy cũng đỡ sư tôn sau này phải từ từ giải thích cho vị tiểu sư muội này!
Thay sư tôn lo lắng, giải quyết khó khăn là việc mà đệ t·ử Vô Đạo Tông nào cũng nên làm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận