Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 84: Đại sư huynh, ngươi gạt ta!

Chương 84: Đại sư huynh, ngươi gạt ta!
Thiên Vụ Sơn, sườn núi.
Trương Hàn dẫn theo Diệp Lạc đến nơi này.
Đồng thời gọi cả Tô Càn Nguyên.
Ba sư huynh đệ lần đầu tụ họp.
Nhìn bộ dáng áo bào phật tử trước mặt, toàn thân sát khí bao quanh, cái đầu trọc lốc của Tô Càn Nguyên.
Diệp Lạc ngơ ngác.
Hắn chỉ là không gặp Tô Càn Nguyên bao lâu mà thôi.
Sao lại thay đổi thành cái dạng này.
Rõ ràng trước đây vẫn còn là một người trung niên uy nghiêm, hiện tại liền biến thành cái đầu trọc lốc.
Bất quá sát khí trên người Tam sư đệ lại có chút thú vị, có thể khiến hắn cảm nhận được một tia khó chịu.
Đứng trước một tảng đá, Diệp Lạc khẽ cười, thu lại vẻ ngơ ngác.
"Tam sư đệ, lâu rồi không gặp, ngươi thay đổi lớn quá."
Diệp Lạc mở lời.
"Đại sư huynh, cũng không còn cách nào khác, sư tôn truyền thụ cho ta phương pháp tu hành luyện thể, dùng Địa Sát rèn luyện nhục thể là chuyện thường, tóc có lẽ sau này không mọc lại được nữa."
Tô Càn Nguyên dường như nhìn ra vẻ kỳ lạ trong mắt Diệp Lạc, cười khổ lắc đầu.
Luyện thể chi pháp rất tốt, sức chiến đấu lại mạnh mẽ.
Nhưng mà, nó có chút hao tổn tóc.
Vốn dĩ sau khi bị hàn hỏa khí nhập thể, tóc của hắn đã rất khó mọc lại.
Hiện tại lại tự mình dùng Địa Sát rèn luyện nhục thân.
Muốn tóc mọc lại? Không thể nào.
Lời này vừa nói ra.
Diệp Lạc và Trương Hàn đều lộ vẻ giật mình.
Nói cách khác, sư đệ này, sau này phải mang cái đầu trọc lốc rồi.
Đáng thương.
Hai người bọn họ đều có nhan sắc rất cao, nếu phải miêu tả, chỉ có thể dùng ba chữ mỹ nam tử để hình dung.
Nhan sắc của hai người đều có, khác biệt duy nhất chính là khí chất, khí chất của Diệp Lạc giống như kiếm tiên trên trời, không dính khói lửa trần gian, Trương Hàn lại giống người đọc sách hơn, nho nhã hiền hòa, mọi cử động cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp.
Nếu để hai người bọn họ không có tóc, thì bọn hắn có đập chết cũng không muốn.
"Sư đệ à, không có tóc cũng không sao, tu hành quan trọng hơn, tu hành được mới là quan trọng nhất, tóc thì có gì quan trọng đâu."
Diệp Lạc vỗ vai Tô Càn Nguyên, khuyên nhủ đối phương.
"Đại sư huynh, ta hiểu cả, vốn dĩ ta cũng không để ý tóc tai, tu hành mới là quan trọng nhất, chỉ cần thực lực của ta đủ mạnh, đến lúc đó ai dám nói ta không có tóc? Dám nói vậy thì ăn một đấm!"
Tô Càn Nguyên híp mắt, rất rõ ràng đạo lý cứng rắn của thế giới này.
Thực lực là trên hết, chỉ cần hắn mạnh mẽ, ai dám nói hắn không có tóc.
Có người dám nói, vậy thì cho hắn một quyền.
Không có gì mà một quyền không giải quyết được, nếu có, vậy thì hai quyền!
"Đúng, sư đệ nghĩ vậy là tốt rồi."
Diệp Lạc hài lòng gật đầu.
Nhìn thấy tình hình hiện tại của Tam sư đệ, hắn cũng yên lòng.
"Đúng rồi, Tam sư đệ, ta và Đại sư huynh định xuống núi luận bàn một phen, ngươi có muốn đi quan sát không?"
Trương Hàn bỗng nhớ tới chuyện này, lên tiếng mời.
Hắn và Đại sư huynh dù sao cũng coi như là cường giả.
Luận bàn, biết đâu người xem lại có thể học hỏi được điều gì.
Nghe vậy, Tô Càn Nguyên khựng lại.
Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh luận bàn?
Một người đạo vận trời sinh, kiếm khí ngàn vạn.
Một người nhất niệm thành trận, trận pháp vô song.
Hai vị này luận bàn, có lẽ sẽ vô cùng đặc sắc?
Mặc dù việc này không liên quan gì đến luyện thể của hắn, nhưng nếu không nhìn, Tô Càn Nguyên cảm thấy sẽ rất tiếc nuối.
"Xem, chắc chắn xem, đi thôi đi thôi, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các ngươi luận bàn ta nhất định phải đi xem."
Tô Càn Nguyên vội vàng nói.
Diệp Lạc và Trương Hàn đương nhiên không có ý kiến gì.
Ba người bàn luận một hồi, liền xuống núi.
Đến chân núi Thiên Vụ Sơn.
Vốn dĩ Trương Hàn định luận bàn ở chỗ này.
Ai ngờ Diệp Lạc lại bảo bọn họ đi tiếp, rời khỏi phạm vi Thiên Vụ Sơn để so tài.
Việc này khiến Trương Hàn và Tô Càn Nguyên khó hiểu, nhưng cũng không dám trái ý Đại sư huynh, chỉ có thể tiếp tục đi lên phía trước.
Ba người đi một mạch đến một dãy núi nhỏ cách Thiên Vụ Sơn mấy vạn mét, lúc này mới dừng lại.
Trương Hàn đi phía trước nhìn xung quanh đường núi gập ghềnh, không khỏi nhíu mày.
Đại sư huynh dẫn bọn hắn tới đây làm gì.
Ở đâu mà chẳng luận bàn được.
Vì sao nhất định phải tới đây.
Chẳng lẽ việc luận bàn của bọn hắn có thể đánh nát Thiên Vụ Sơn hay sao?
Không thể nào, chỉ là luận bàn thôi mà.
Trương Hàn băn khoăn nhìn bóng lưng Diệp Lạc.
"Đại sư huynh, vậy chúng ta bắt đầu luận bàn bây giờ nhé?"
Trương Hàn vẻ ngoài vẫn nho nhã, mở miệng nói.
"Ừm, vậy thì bắt đầu đi, đúng rồi, Tam sư đệ, ngươi đi xa một chút, miễn cho ta và Nhị sư huynh luận bàn làm ngươi bị thương."
Diệp Lạc khoát tay nói.
Lời này vừa nói ra.
Tô Càn Nguyên ngạc nhiên một chút, nhưng không hỏi gì, mà ngoan ngoãn lui về phía sau.
Về phần Trương Hàn.
Hắn hiện tại lại càng thêm hoang mang.
Không phải đã nói là luận bàn à.
Vì sao phải nghiêm túc như vậy.
Còn bảo Tam sư đệ đi xa một chút.
Chẳng lẽ Đại sư huynh nhận điện thoại muốn đánh hắn sao?
Nghĩ đến đây, nụ cười nhạt trên mặt Trương Hàn cứng đờ.
"Đại sư huynh, chúng ta luận bàn thôi mà, ngươi chắc chắn sẽ nhường ta, đúng không?"
Trương Hàn thận trọng hỏi một câu.
"Chắc chắn rồi, Nhị sư đệ cứ yên tâm."
Diệp Lạc cười ha hả gật đầu.
"Đại sư huynh, huynh thật sự sẽ nhường ta?"
"Thật, thật."
"Vậy Đại sư huynh, huynh ra chiêu trước nhé?"
"Ta đề nghị ngươi bày trận trước đi, thật đó, ngươi bày trận trước đi."
"Không không không, huynh là Đại sư huynh, huynh ra chiêu trước..."
"... "
Sau một hồi trò chuyện.
Trương Hàn khăng khăng để Diệp Lạc ra chiêu trước.
Diệp Lạc cũng hết cách, thở dài một cái, nhìn lại Trương Hàn.
Sư đệ à sư đệ.
Bảo ngươi ra chiêu trước, sao ngươi lại không chịu.
Ngươi là người thừa kế Vô Đạo Tông tương lai, phải khôn khéo một chút chứ, sao có thể nho nhã hiền hòa, để người khác ra chiêu trước như vậy.
Đã như vậy, ta, sư huynh đây, cần phải dạy bảo ngươi một chút.
"Vậy sư đệ, ta ra chiêu nhé?"
Diệp Lạc lắc đầu nói.
"Sư huynh cứ việc..."
Trương Hàn chưa kịp nói hết câu.
Thanh âm im bặt.
Trong tầm mắt hắn.
Đột nhiên, kiếm bay đầy trời.
Vô cùng vô tận đạo vận ngưng tụ thành vô số sát phạt chi khí, quấn lấy phi kiếm.
Lực áp bức mạnh mẽ trấn áp xuống.
Trong chốc lát, dãy núi này bị lực áp bức san phẳng, đá vụn bay tán loạn, cây cối gãy ngang, như tận thế giáng lâm.
Đại sư huynh!!! Huynh gạt ta!!!
Sắc mặt Trương Hàn cứng đờ, mồ hôi lạnh nhễ nhại, hắn vội vàng muốn mượn sức mạnh của Thái Âm tinh, nhất niệm thành trận, chống cự công kích của Diệp Lạc.
Nhưng khi hắn tưởng tượng ra thần đồ Thái Âm tinh.
Thái Âm tinh lại không có chút phản ứng nào.
Trương Hàn trong lòng thầm kêu.
Lúc này Thái Âm tinh đình công rồi sao??
Bạn cần đăng nhập để bình luận