Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 33: Không cần bày trận vật liệu

Chương 33: Không Cần Vật Liệu Bày Trận
Điện truyền pháp.
Nghe được những lời này.
Sở Duyên cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần vui vẻ hẳn lên.
Quả nhiên.
Tên đồ đệ này là đang kéo lụi.
Cái gì mà hơi có lĩnh ngộ.
Tất cả đều là kéo lụi, nói dối.
Sẽ không có ai thật sự cảm thấy tên đồ đệ này lĩnh ngộ được gì đó chứ?
Không thể nào!
Sẽ không có ai nghĩ như vậy đâu nhỉ.
Cái tên nhị đồ đệ này chính là một tên phế vật, làm sao có thể lĩnh ngộ được gì.
Bất quá, cái tên Trương Hàn này, cũng thật là không hiểu chuyện.
Sao lại nói dối chứ.
Chẳng lẽ không biết người nói dối phải nuốt một ngàn cây kim sao?
Được rồi, được rồi.
Tên đồ đệ này vẫn cứ là một tên phế vật, hắn an tâm rồi.
"Đã không có lĩnh ngộ, vậy phải tốn nhiều thời gian hơn để lĩnh ngộ đó, con có hiểu không?"
Sở Duyên khẽ gật đầu, hết sức hài lòng nói.
Đứng ở cách đó không xa, Trương Hàn ngẩn người một chút, rồi gật đầu nói: "Sư tôn, đệ tử hiểu!"
Hắn cũng không nghe được gì cả.
Chỉ cho là sư tôn muốn hắn sớm ngộ ra đại đạo thôi!
Sở Duyên nghe vậy, càng thêm đắc ý, nhìn Trương Hàn với ánh mắt tán thưởng.
Vẫn là tên đồ đệ này khiến người ta bớt lo.
Khác hẳn với Diệp Lạc.
Vậy mà dám bịa chuyện lừa hắn.
"Hiểu là tốt, vậy vi sư đi trước, con phải hảo hảo lĩnh ngộ, không được lười biếng."
Sở Duyên xoay người chuẩn bị rời đi.
Tâm tình của hắn trở nên vô cùng vui vẻ.
Vì quá vui vẻ.
Hắn dự định đi tìm chưởng quỹ Ngân Nguyệt thành kia, nâng chén ngôn hoan!
Đây không phải chuyện chiếm tiện nghi suông.
Đây chỉ là đơn thuần muốn cùng người ta nâng chén tâm sự thôi!
Trương Hàn thấy Sở Duyên muốn đi, vốn định cung tiễn, nhưng nghĩ lại, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
"Sư tôn khoan đã! Đệ tử còn có việc muốn thưa với sư tôn!"
Trương Hàn sợ Sở Duyên đi mất ngay.
Giọng điệu cũng gấp gáp hơn.
"Còn có chuyện gì?"
Sở Duyên dừng bước, hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
Trương Hàn rất cung kính hướng sư tôn thi lễ một cái, rồi nói: "Sư tôn, đệ tử muốn học tập bày trận, nhưng không biết trong tông bày trận vật liệu ở đâu, cho nên mới đến hỏi thăm sư tôn."
Hắn mang trong mình trời sinh trận tâm.
Nơi kinh khủng nhất của trời sinh trận tâm, không phải ở việc hắn có lý giải phi phàm về trận pháp.
Mà là khi hắn bày bố ra trận pháp, đồng thời lĩnh ngộ nó, tu vi của hắn liền có thể trực tiếp tăng lên nhanh chóng.
Đây mới là chỗ kinh khủng của trời sinh trận tâm.
Nhưng Trương Hàn căn bản không tìm thấy vật liệu bày trận.
Ai cũng biết, bày trận cần các loại vật liệu phụ trợ, trận pháp cỡ lớn thậm chí cần trận đồ tương ứng để phụ trợ mới có thể bày bố ra được.
Trương Hàn tìm không thấy vật liệu cần thiết cho việc bày trận.
Đương nhiên không cách nào bày trận.
Cho nên hắn mới đến hỏi Sở Duyên.
Một bên khác.
Đứng ở cửa đại điện, đang chuẩn bị rời đi, Sở Duyên nghe được Trương Hàn muốn vật liệu bày trận.
Lập tức ngẩn người.
Cái tên Trương Hàn này là thấy ngộ đạo không thành, muốn trực tiếp thông qua bày trận để thử ngộ đạo sao?
Chỉ là, tên đệ tử này chẳng lẽ không biết Vô Đạo Tông của hắn là tông môn ba không, không phẩm cấp, không giấy phép, không tài nguyên sao?
À, không đúng.
Tên đệ tử này thật đúng là không biết.
Nhưng hắn đi đâu ra vật liệu bày trận chứ.
Mua ư?
Ngươi đừng đùa.
Bắt hắn đem mấy lượng bạc dưới đáy giày đi mua sao?
Hay là đem bộ quần áo đáng giá một trăm lượng vàng này đi mua?
Đừng giỡn nữa.
Mua là không thể mua.
Đừng hỏi, hỏi chính là không có tiền.
Đã không thể mua.
Vậy chỉ có thể dùng quy củ cũ.
Trên mặt Sở Duyên lộ ra một nụ cười đầy ý vị sâu xa, xoay người lại, lưng đối diện Trương Hàn.
"Hàn Nhi, con muốn vật liệu bày trận để bày trận sao?"
Sở Duyên cất giọng cao thâm khó dò.
Trương Hàn khẽ gật đầu, nhã nhặn nói: "Đúng vậy, sư tôn."
"Hàn Nhi, trước khi con muốn vật liệu bày trận, vi sư hỏi con một vấn đề, con có biết, trận pháp chi đạo, cực hạn ở đâu?"
Trong lúc Sở Duyên nói những lời này.
Một trận từng cơn gió nhẹ thổi qua.
Khiến cho chiếc áo bào trắng của hắn tung bay phấp phới.
Giờ khắc này.
Hắn ra vẻ đạo mạo, giống như thật sự là một vị trích tiên đi lại nơi hồng trần, bóng lưng toát ra vẻ vĩ ngạn vô biên.
Trương Hàn nhìn bóng lưng của sư tôn nhà mình, chỉ cảm thấy sư tôn cảnh giới cao thâm khó dò.
Hắn lắc đầu, rồi bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về vấn đề sư tôn đưa ra.
Cực hạn của trận pháp chi đạo là gì?
Trương Hàn cẩn thận suy tư một hồi, đáp: "Sư tôn, cực hạn của trận pháp chi đạo, hẳn là lấy yếu thắng mạnh, người yếu ớt bày trận pháp, có thể địch nổi người cường đại."
Lấy yếu thắng mạnh?
Sở Duyên ngẩn người, trận pháp có tác dụng này sao?
Hắn thật sự muốn học trận pháp.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn là điềm nhiên như không, lắc đầu, không nói gì.
Trương Hàn lại nói: "Sư tôn, cực hạn của trận pháp chi đạo, có thể nghịch chuyển âm dương, phá vỡ luân hồi, một khi trận pháp được tạo ra, không gì là không thể!"
Không gì là không thể!
Sở Duyên động lòng.
Hắn rất muốn học trận pháp.
Thế nhưng làm sao hắn có được những thứ này để học?
Bên ngoài thì không thể hiện ra.
Tâm động thì tâm động vậy.
Hắn vẫn lắc đầu.
Trương Hàn thấy vậy, trầm ngâm một lát, rồi lại nói: "Sư tôn, cực hạn của trận pháp chi đạo, chính là mượn lực! Mượn thiên địa chi lực! Mượn nhật nguyệt tinh thần chi lực, một khi trận pháp được tạo ra để đối địch, kẻ địch không chỉ đối địch với ta, mà còn đối địch với cả thiên địa! Đối địch với cả nhật nguyệt tinh thần!"
Ngầu vậy à?
Sở Duyên đang quay lưng về phía Trương Hàn trợn tròn mắt.
Nước miếng đều sắp chảy ra.
Trận pháp chi đạo trâu bò đến vậy sao?
Hắn thật sự muốn học.
Nhưng làm sao hắn có được những bí kíp này để học?
Căn bản là không có cách nào.
Sở Duyên trong lòng thở dài, vẻ mặt vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại, một lần nữa trở nên điềm nhiên như không.
"Những điều con nói, đều là tác dụng của trận pháp, nhưng không phải cực hạn của trận pháp, vậy nên, Hàn Nhi, con có biết cực hạn của trận pháp là gì không?"
Sở Duyên có chút tùy ý nói.
Trương Hàn nghe vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ hành lễ, nói: "Sư tôn, đệ tử ngu dốt, không biết."
Sở Duyên bước lên phía trước mấy bước, đi đến cửa đại điện.
Vốn định ngẩng đầu nhìn trời, nhưng nghĩ đến chuyện hôm đó mắt bị mặt trời chiếu vào đau nhức, lập tức cúi đầu nhìn xuống đất.
"Kỳ thật cực hạn của trận pháp, không phải nói cường đại hay đáng sợ đến mức nào, mà là một loại thủ đoạn cực đoan."
"Nắm trong tay cực hạn của trận pháp, chỉ cần một ý niệm là có thể bày trận, không cần vật liệu bày trận, chỉ cần một ý niệm dẫn thiên địa chi lực hóa thành đại trận, trấn sát kẻ địch trong trận."
"Vi sư muốn con học tập thủ pháp như vậy, thủ pháp không cần vật liệu bày trận, nhất niệm bày trận, nhất niệm trấn địch! Không cần vật liệu bày trận, nhớ kỹ, không cần vật liệu bày trận!"
Sở Duyên nhấn mạnh mấy chữ quan trọng.
Không cần vật liệu bày trận!
Hắn thật không có tiền mua vật liệu bày trận.
Cái gì mà nhất niệm dẫn thiên địa chi lực bày trận, con tự mình lĩnh hội đi!
Có thể lĩnh hội ra, coi như Sở mỗ ta thua!
Một bên khác, Trương Hàn nghe được những lời này, cả người đều ngây dại cả người.
Nhất niệm dẫn thiên địa chi lực hóa thành đại trận...
Không cần vật liệu bày trận...
Trương Hàn ngây ngẩn cả người, rất lâu không thể hoàn hồn.
Sở Duyên thấy cảnh này, vội vàng nhanh chân như chạy trốn.
Đừng thấy ta, đừng thấy ta, đừng thấy ta...
Ta thực sự không có tiền mua cho con vật liệu bày trận tiêu xài...
Có cũng không cho con đâu.
Sở Duyên quả quyết chọn cách chuồn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận