Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 73: Tô Càn Nguyên thuế biến

**Chương 73: Tô Càn Nguyên thuế biến**
Trước khi Diệp Lạc đến di tích.
Ông chủ khách sạn Tiên Túy đang khóc.
So với sự náo nhiệt bên ngoài.
Trên Vô Đạo Tông lại lộ ra vẻ yên tĩnh, vắng vẻ.
Sở Duyên đang bế quan khổ tu chút pháp lực ít ỏi kia.
Trương Hàn đang đọc sách, nghiên cứu trận pháp.
Còn về phần Tô Càn Nguyên.
Đương nhiên vẫn còn ở sườn núi kia, dẫn Địa sát rèn luyện nhục thân.
Giờ khắc này.
Bên trong sơn động ở sườn núi.
Mắt thường có thể thấy Địa sát màu tím tràn ngập bên trong hang núi này.
Tô Càn Nguyên xếp bằng trong sơn động, không ngừng hấp dẫn Địa sát vào cơ thể để rèn luyện.
Chỉ thấy từng luồng Địa sát màu tím theo lỗ chân lông tiến vào cơ thể hắn, sau đó lại từ lỗ mũi phun ra.
Chỉ là khí thể phun ra, đều là màu trắng.
Sau một hồi hít vào thở ra.
Tô Càn Nguyên chậm rãi mở mắt, kết thúc lần rèn luyện này.
"Luyện thể chi đạo, nguyên lai còn có nhiều chi tiết đến vậy."
Tô Càn Nguyên tự lẩm bẩm nói.
Sau khi hắn hấp dẫn Địa sát nhập thể, hắn phát hiện rất nhiều điều.
Tỷ như da cũng có thể rèn luyện, xương cốt có thể rèn luyện, ngũ tạng lục phủ cũng có thể rèn luyện!
Thậm chí tế bào cũng có thể rèn luyện!
Mà mỗi lần rèn luyện, đều giúp thân thể tăng phúc rất lớn.
Tiềm lực của nhân thể là vô cùng kinh khủng!
Nếu da, xương, tạng phủ cùng tế bào đều được rèn luyện qua một lần, vậy sức chiến đấu tuyệt đối không thể nghi ngờ!
Sư tôn nói dùng nhục thân phá vạn pháp, chắc chắn là có thể!
Luyện thể một đạo, không nên dừng bước ở Kim Đan!
Nghĩ đến đây, Tô Càn Nguyên cảm thấy buồn cười.
"Thật phí công những cái gọi là đại sư rác rưởi kia, nói rằng luyện thể chỉ có thể luyện đến Kim Đan, còn nói mười luyện thể Kim Đan không bằng một tu tiên Kim Đan."
"Nếu thật sự luyện thể Kim Đan, chỉ sợ mười tu tiên Kim Đan cũng không đủ để luyện thể Kim Đan đánh."
"Bất quá, chân chính luyện thể một đạo quá khó khăn. Bình thường luyện thể cũng chỉ là thu nạp linh khí ôn hòa phối hợp với linh dược, tiến hành tăng lên nhục thân. Chân chính luyện thể cần lấy Địa sát bực này mang theo năng lượng kích thích để rèn luyện."
"Có linh hồn căn bản không gánh được, lâu ngày linh hồn cũng bị mất. Chậc chậc, đạo này, chỉ thích hợp với ta thôi."
Tô Càn Nguyên tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Cảm giác đạo này hoàn toàn được tạo ra riêng cho hắn.
Cũng chỉ có hắn không có linh hồn mà vẫn có thể sống được.
Đổi lại người khác, không có linh hồn đã sớm chết rồi.
Đừng nói là dùng Địa sát luyện thể.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Địa sát này có ăn mòn linh căn không nhỉ?
Tô Càn Nguyên có thể cảm giác được.
Khi hút Địa sát nhập thể rèn luyện, Địa sát đối với linh căn của hắn dường như có một sự ăn mòn.
Nói là ăn mòn, chi bằng nói là đang đánh nát linh căn của hắn, để linh căn hóa thành chất dinh dưỡng tẩm bổ nhục thân.
Tô Càn Nguyên chưa từng nghe nói Địa sát có tác dụng ăn mòn linh căn.
Nhưng Tô Càn Nguyên lười suy nghĩ nhiều.
Hắn không thể tu luyện, linh căn cũng chẳng có tác dụng gì.
Bị ăn mòn đánh nát, vậy thì ăn mòn đánh nát vậy.
Dù sao Địa sát đánh nát linh căn của hắn cũng tẩm bổ cho nhục thân.
"Bất quá, thân thể ta gần đây tăng phúc rất lớn, không biết sức chiến đấu thế nào, cái này ngược lại phải thử một chút mới được."
Tô Càn Nguyên đứng dậy, đi ra sơn động.
Khi hắn ra khỏi sơn động, cảm nhận được linh khí ôn hòa bên ngoài.
Cả người cảm thấy nhẹ nhõm.
Lâu dài ở trong sơn động tràn ngập Địa sát, bây giờ đi ra, giống như trên vai vừa trút bỏ một tảng đá lớn vậy.
Đột nhiên nhẹ nhõm.
Khiến người ta không kịp chuẩn bị.
"Linh khí quá ôn hòa, tu tiên tốt, nhưng không thích hợp luyện thể!"
Tô Càn Nguyên đưa ra đánh giá về linh khí.
Người tu tiên, chủ yếu tu chính là pháp lực linh hồn.
Cho nên cần linh khí ôn hòa.
Nhưng luyện thể cần năng lượng kích thích để kích phát nhân thể.
Linh khí không thích hợp luyện thể!
Tô Càn Nguyên lắc đầu, đi đến một gốc cây.
Năm ngón tay khép lại thành quyền.
Chậm rãi tụ lực.
Hắn còn chưa ra quyền.
Toàn bộ cánh tay đã bị một luồng khí lưu bao bọc.
Đó không phải pháp lực, mà là lực lượng của hắn đạt đến cực hạn, vượt ra khỏi cấp độ phàm tục, từ đó sinh ra khí lưu.
Oanh! ! !
Sau một khắc.
Tô Càn Nguyên bỗng nhiên vung quyền.
Nắm đấm chạm vào cây cối trong nháy mắt.
Khí lưu kinh khủng xé cây cối thành mảnh vụn, một tiếng ầm vang liên đới xung quanh vài gốc cây cũng rung đổ xuống.
Rễ cây đều bị rung ra, khiến mặt đất cũng nứt ra không ít.
Một quyền chi uy.
Kinh khủng như vậy!
Tô Càn Nguyên vẫn vô cùng bình tĩnh đứng đó, cuồng phong thổi áo bào hắn bay phấp phới, phối hợp với cái đầu trọc lóc, tự nhiên sinh ra một loại vận vị khó tả.
"Lực lượng của một quyền này so sánh với Trúc Cơ cảnh, nhưng về tốc độ còn kém một chút."
Là tiền nhiệm tông chủ của Càn Đế Đạo Tông, Tô Càn Nguyên vô cùng rõ ràng uy lực một quyền này của mình.
Về lực lượng đã có thể so sánh với Trúc Cơ cảnh.
Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng.
Tốc độ còn thiếu sót quá lớn.
Điều này có thể dẫn đến việc hắn đánh không trúng người.
Tô Càn Nguyên ý thức được nhược điểm của mình, sau khi trầm tư một chút, hắn liền có đối sách.
Nếu tương lai không cải thiện được về tốc độ.
Vậy hắn chỉ có thể cố gắng dồn toàn bộ lực lượng vào một điểm, chỉ xuất một kích, dùng công kích bộc phát, đánh bại đối thủ một cách bất ngờ.
Chỉ có như vậy mới bù đắp được nhược điểm của hắn.
Tô Càn Nguyên âm thầm suy nghĩ.
Đúng lúc này.
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Sư đệ, động tĩnh của ngươi náo nhiệt thật."
Tô Càn Nguyên quay đầu nhìn lại.
Liếc mắt đã thấy Trương Hàn đi xuống từ trên núi.
"Sư huynh!"
Tô Càn Nguyên lập tức hành lễ.
Trương Hàn nho nhã khoát tay, hứng thú nhìn mấy gốc cây bị Tô Càn Nguyên đánh bại.
"Sư đệ không cần đa lễ."
"Sư đệ ngươi được đấy, mới luyện thể mấy ngày? Đã có lực lượng cường đại như vậy."
"Bất quá sư đệ ngươi làm động tĩnh hơi lớn."
Trương Hàn ôn hòa cười, nói.
Tô Càn Nguyên nghe vậy thì sững sờ.
Trong lòng có chút kinh hãi.
Hắn làm động tĩnh lớn?
Chẳng lẽ hắn đã quấy rầy đến sư tôn rồi sao?
"Sư huynh quá khen, so với sư huynh, sư đệ còn phải học hỏi nhiều."
"Chỉ là sư huynh, ngươi nói động tĩnh của sư đệ hơi lớn, có phải sư đệ không cẩn thận quấy rầy đến sư tôn?"
Tô Càn Nguyên thận trọng nói.
"Không có, chỉ là ở trên núi cảm nhận được sóng chấn động dưới núi, xuống xem thôi. Còn về việc quấy rầy đến sư tôn... Yên tâm đi, ta đã cố ý bày một tầng đại trận cách âm cho cung điện của sư tôn, sẽ không quấy rầy đến sư tôn đâu."
Trương Hàn lộ ra nụ cười 'tri kỷ', nói.
"Vậy đa tạ sư huynh!"
Tô Càn Nguyên yên tâm.
Trương Hàn khoát tay, không nói gì thêm.
Ánh mắt nhìn nơi bị Tô Càn Nguyên đánh sập.
Suy nghĩ có chút phiêu hốt.
Hắn hiện tại còn chưa đủ sức một lần đột phá lên Hóa Thần cảnh.
Người sư đệ này lại lớn nhanh như vậy.
Nếu bị sư đệ vượt qua, vậy hắn sẽ mất mặt.
Có lẽ hắn nên xuống núi tìm cơ duyên?
Ánh mắt Trương Hàn hoảng hốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận