Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 422: Vô Đạo Tông đệ tử trở về

**Chương 422: Vô Đạo Tông đệ tử trở về**
Trung Châu một trận chiến đã qua mấy chục ngày.
Địa phận Đông Châu.
Thiên Vụ Sơn, nơi sơn môn của Vô Đạo Tông tọa lạc.
Sở Duyên đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn.
Ban đầu hắn chỉ muốn lặng lẽ chờ đợi tông môn kiểm tra đến.
Nhưng hôm nay lại có người đến quấy rầy "thanh tu" của hắn.
Bên cạnh sơn môn.
Sở Duyên nhìn Tam Đao Lưu Ninh Phàm trước mặt, tả hữu đều treo đao, sau lưng cũng cõng đao.
Hắn có chút khó hiểu.
Thằng nhãi này sao lại chạy đến đây?
Lần trước hắn chẳng phải đã bị lừa rồi sao?
Lẽ nào lại đến, muốn hắn lừa thêm một lần nữa?
Còn có Bạch Chập, tên phế vật Luyện Khí cảnh này là thế nào?
Tu vi yếu đã đành.
Sao đến cả đệ tử của mình cũng không quản được?
"Sư điệt, ngươi đến đây, có việc gì sao?"
Sở Duyên dù trong lòng nhả rãnh, ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ thần sắc vân đạm phong khinh.
"Sư bá tông chủ, lần này đệ tử đến đây, là để rút đao với ngài!"
Ninh Phàm vẻ mặt cung kính thi lễ với Sở Duyên, lập tức hai tay nắm chặt chuôi nghịch lưỡi đao và chuôi đao mảnh, như thể sẵn sàng rút đao ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
"Rút đao với ta?"
Sở Duyên vô cùng mơ hồ.
Thứ gì thế này.
Rút đao với hắn là cái quỷ gì?
Ngươi không dưng lại từ Hướng Đạo Sơn chạy đến Thiên Vụ Sơn, chỉ để nói cái này?
"Không sai, sư bá tông chủ, đệ tử đã hiểu, đã hiểu lời sư bá tông chủ từng nói, nếu dám thì rút đao với tất cả."
"Cho nên, đệ tử đến đây là để chứng minh cho sư bá tông chủ thấy, đệ tử có gan rút đao với ngài!"
Ninh Phàm chậm rãi nói.
Nghe những lời này.
Vẻ mặt vân đạm phong khinh của Sở Duyên trở nên hơi khó coi.
Hắn không để ý đến những lời khác mà Ninh Phàm nói.
Chủ yếu là câu "đệ tử đã hiểu" kia.
Sở Duyên nghe xong tự dưng có cảm giác muốn bùng nổ.
Hắn cũng không biết vì sao.
Vừa nghe câu nói này, tâm tính liền nổ tung.
Dường như đám đệ tử "đâm lưng" kia đã để lại ấn tượng không tốt cho hắn.
Hô...
Sở Duyên hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tính.
"Vậy ý ngươi là, ngươi phải rút đao với ta?"
Sở Duyên ngữ khí hơi đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Phàm, nói.
"Không sai, ta đã minh bạch ý nghĩa thực sự của việc rút đao, nếu dám thì rút đao với tất cả!"
Ninh Phàm nói.
Lời vừa dứt.
Thanh nghịch lưỡi đao kia từ từ rời khỏi vỏ.
"Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi muốn rút đao với ai?"
Sở Duyên mặt không chút thay đổi nói.
Xung quanh hắn, những điểm sáng màu vàng kim ngưng tụ lại, một cỗ khí tức thiên địa đại thế đè xuống.
Đối diện với Sở Duyên, như thể đối diện với cả một vùng trời đất, tựa như chỉ cần chống lại ý chí của Sở Duyên, tức là nghịch thiên.
"Ta, ta, ta..."
Đến lúc này, Ninh Phàm mới cảm thấy mình không đủ sức, đối diện với Sở Duyên, trong lòng hắn không thể dấy lên một tia chiến ý, hai tay đều run rẩy.
Rõ ràng trước đó hắn còn cảm thấy mình có thể.
Nhưng bây giờ thực sự đối diện với vị sư bá tông chủ này, hắn mới nhận thức rõ ràng bản thân.
Vị sư bá tông chủ này khác với sư tôn của hắn.
Đối diện sư tôn, hắn có thể thoải mái rút đao.
Nhưng đối diện vị sư bá tông chủ này thì căn bản không làm được.
Sở Duyên mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Ninh Phàm.
Trong lòng Ninh Phàm dâng lên vô số suy nghĩ, vô cùng bất lực.
Hai người cứ giằng co như vậy.
Không khí trong khoảnh khắc trở nên ngưng trệ.
Đúng lúc này, một giọng nói từ bên ngoài Thiên Vụ Sơn truyền đến.
"Rút đao với sư tôn? Không biết ai to gan như vậy, dám rút đao với sư tôn?"
Cùng lúc tiếng nói này vang lên.
Những đám mây mù bên ngoài Thiên Vụ Sơn lặng lẽ tan ra, như thể đang nhường đường cho người đó.
Sở Duyên và Ninh Phàm phát hiện dị thường, vội ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bên ngoài Thiên Vụ Sơn, năm bóng người từ bên ngoài hạ xuống, đáp xuống bên ngoài sơn môn Vô Đạo Tông.
Sở Duyên tập trung nhìn, lập tức nhận ra.
Đây chẳng phải năm tên nghiệt đồ kia sao?
Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết, Tô Hề.
Tên nào tên nấy đều từng "đâm lưng" hắn.
Năm người này sao lại đến đây?
À, không đúng, Tô Hề là do hắn gọi đi, còn bốn người kia chẳng phải đã rời khỏi tông môn từ lâu rồi sao, sao giờ lại trở về?
Sở Duyên nhướn mày, thu lại những điểm sáng màu vàng kim đang ngưng tụ quanh mình.
"Các ngươi trở về làm gì?"
Sở Duyên hiếu kỳ hỏi.
"Sư tôn, đệ tử cố ý về tông, để nói lời cảm tạ với sư tôn, và để thỉnh an sư tôn!"
Diệp Lạc đứng ra, chắp tay nói.
Hắn vừa dứt lời.
Không đợi Sở Duyên trả lời.
Đôi mắt sắc bén như kiếm nhanh chóng khóa chặt Ninh Phàm.
"Tiểu tử, chính ngươi muốn rút đao với sư tôn của chúng ta?"
Vẻ mặt Diệp Lạc có chút lạnh lùng.
Trong mắt hắn, Sở Duyên là người mà hắn tôn kính nhất, không ai được phép khinh nhờn.
Người này lại công khai muốn rút đao với sư tôn của hắn, đây là khiêu khích sư tôn của hắn?
Đặc biệt là người này tu vi lại thấp như vậy, mà còn dám khiêu khích, thật quá đáng.
Trước mặt Diệp Lạc.
Ninh Phàm không có chút sức chống cự nào, dù Diệp Lạc không hề tỏa ra bất kỳ khí thế nào, nhưng thân là cường giả tuyệt đỉnh của Thần Hành đại lục, khí thế vô hình phát ra vẫn khiến Ninh Phàm cảm thấy lạnh gáy.
Ninh Phàm căn bản không có dũng khí rút đao.
"Ta, ta, ta..."
Giọng Ninh Phàm run rẩy, không biết nên nói gì.
"Được rồi, dừng lại đi, sư điệt, lui ra đi, đi tìm sư tôn của ngươi, để hắn dạy bảo ngươi cho tốt."
Sở Duyên lúc này đứng ra, nhẹ nhàng khoát tay, đồng thời bảo tên "thiếu niên trẩu tre" Tam Đao Lưu này lui xuống.
"Vâng, sư bá tông chủ!"
Ninh Phàm căn bản không dám nói thêm gì, đối mặt khí thế của Diệp Lạc, vẫn là lựa chọn rút lui.
Ninh Phàm ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Rất nhanh, ngoài sơn môn chỉ còn lại năm tên đệ tử và Sở Duyên.
Sở Duyên nhìn năm người đệ tử của mình, hít sâu một hơi, vừa định mở miệng nói gì đó.
Còn chưa kịp mở miệng.
Năm người đệ tử phía trước đột nhiên quỳ xuống.
"Đa tạ sư tôn đã cứu giúp!"
Năm người đệ tử đều đồng thanh nói, vẻ mặt vô cùng cảm kích.
Nếu không có sư tôn vừa chặt đứt sợi tơ, e rằng bọn họ khó mà thoát thân.
"Không cần, không cần khách sáo..."
Sở Duyên ngữ khí kỳ quái đáp lại một câu.
Hắn...
Hắn khi nào đã cứu năm người đệ tử này rồi?
Vì sao năm người đệ tử này lại nói gì mà ơn cứu giúp?
Hắn mơ hồ khó hiểu.
Hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Cho nên hắn chỉ có thể mơ màng trả lời như vậy.
Thực sự là, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Sư tôn, đệ tử đã hoàn thành tâm nguyện, đa tạ sư tôn..."
Tô Hề cũng lúc này bước tới, nói chuyện với Sở Duyên.
Cụ thể nói gì, Sở Duyên không nghe kỹ.
Giờ phút này hắn hoàn toàn mơ hồ.
Năm người đệ tử này đến, luyên thuyên nói một tràng, đủ loại cảm tạ, đủ loại hoa mỹ.
Khiến Sở Duyên không hiểu ra sao.
Hắn mơ mơ màng màng nghe, thỉnh thoảng nói một câu "Không cần khách sáo", "Miễn lễ".
Rồi sau đó...
Sở Duyên mơ hồ bị năm người đệ tử kéo lên núi, nói là muốn cùng hắn - người sư tôn này - tâm sự cho thỏa thích.
Sở Duyên hoàn toàn bị làm cho mộng mị, cứ thế bị năm người đệ tử kéo lên núi, ngay cả trạng thái vô địch tự động đóng lại cũng không biết.
Đến khi hắn lên núi, vào cung điện mình ở, lúc này mới phát hiện trạng thái vô địch của mình không còn.
Bọn "đâm lưng" đệ tử này rốt cuộc muốn làm gì?!
Không, không được!
Mau thả vi sư xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận