Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 333: Thật muốn ta tham gia niên hội thi đấu?

Chương 333: Thật sự muốn ta tham gia niên hội thi đấu?
Huyền Nguyệt thành, Diệp phủ, bên trong biệt viện.
Diệp Lạc đã trở về nơi này, sau khi gặp được cha mẹ mình, tự nhiên là một phen thân thiết.
Phụ mẫu Diệp Lạc khi biết con mình trở về cũng rất vui mừng.
Ba người ở trong biệt viện hàn huyên một hồi lâu.
Cho đến khi tin tức Diệp Lạc trở về lan truyền, gia chủ Diệp gia dẫn theo một đám người đến, mới đánh gãy cuộc trò chuyện phiếm trong biệt viện.
Tại hành lang bên trong biệt viện.
Gia chủ Diệp gia ngồi ở vị trí cao nhất, dẫn theo một đám trưởng lão.
Giờ phút này, tất cả những người này đều đang nhìn Diệp Lạc.
Ai nấy đều hài lòng gật đầu.
Thật sự là khí chất của Diệp Lạc quá bất phàm, khí chất cường giả này quá mạnh mẽ.
Bất quá, dù khí chất Diệp Lạc rất bất phàm, nhưng mấy trưởng lão này cũng không liên tưởng Diệp Lạc với loại cường giả tuyệt đỉnh nào.
Thật sự là nhãn lực của mấy trưởng lão này có hạn, căn bản không nhìn ra được thứ gì khác, chỉ cảm thấy Diệp Lạc có chút tu vi mang theo.
"Diệp Lạc, sư tôn của ngươi đâu?"
Gia chủ Diệp gia ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn Diệp Lạc ngồi bên cạnh, lên tiếng hỏi.
"Sư tôn ta không đến đây, lần này ta tới, chỉ là ta nhớ nhà nên về xem thôi."
Diệp Lạc mở miệng đáp.
"À, ra là vậy, ừm, trở về thăm cũng tốt. Nói đến, sư tôn của ngươi thế nhưng là một nhân vật tài ba đấy, năm đó sư tôn của ngươi giáng lâm Diệp gia, chính là hoành không mà đến, vậy tuyệt đối là một vị đại năng, Diệp Lạc con phải thật lòng đi theo sư tôn tu hành."
Gia chủ Diệp gia cầm chén trà lên, nhấp một ngụm rồi nói.
"Vâng, gia chủ con biết, sư tôn con đích thật là một vị đại năng."
Diệp Lạc khẽ gật đầu, rất tán thành với điều này.
Sư tôn của hắn đích đích xác xác là một vị đại năng, hơn nữa còn là loại lớn đến không biên giới.
"Con hiểu là tốt, đúng rồi Diệp Lạc, nhìn bộ dạng bây giờ của con, hẳn là cũng có chút tu vi rồi chứ?"
Gia chủ Diệp Long vẻ mặt trang nghiêm, đặt chén trà xuống, mở miệng hỏi một câu.
"Dạ, gia chủ, con đích xác có một ít tu vi."
Diệp Lạc gật đầu.
"Có chút tu vi là tốt rồi, như vậy cha ngươi cũng không cần mỗi ngày ở đó ưu sầu về việc làm sao con có thể tu luyện. Lần này con ra ngoài, hẳn là cũng chưa xuất sư đúng không? Vậy thế này đi, đợi con xuất sư rồi thì về Diệp gia, làm một chấp sự đi, như vậy mỗi tháng, gia đình con có thể nhận được nhiều lương tháng hơn."
Gia chủ Diệp Long nói như vậy.
Lời này vừa nói ra.
Diệp Lạc ngây người.
Hắn có chút mộng mị.
Hắn là thân phận gì?
Đông Châu thánh địa chi chủ, chấp chưởng toàn bộ Đông Châu.
Vậy mà muốn hắn đi làm chấp sự cho một tiểu gia tộc phàm tục ư?
Không đợi Diệp Lạc mở miệng.
Phụ thân Diệp Lạc là Diệp Khâu đã dẫn đầu đứng ra.
"Gia chủ, tu vi Lạc nhi còn thấp, có thể đảm nhiệm được vị trí chấp sự hay không thì vẫn nên thôi đi. Nếu ngày sau Lạc nhi thật sự có tu vi thì hãy nói chuyện này, hiện tại thì thôi được rồi."
Diệp Khâu quả quyết giúp Diệp Lạc cự tuyệt.
Ông ta là em trai của gia chủ Diệp gia Diệp Long, cũng là Tam gia của Diệp gia.
Từ trước đến nay, bởi vì gia đình bọn họ không có năng lực gì, nên lương tháng vẫn luôn rất thấp, lại không được phân phối tài nguyên gì.
Trong tình huống này, gia chủ Diệp gia luôn giúp đỡ bọn họ.
Đối với chuyện này, Diệp Khâu đương nhiên nhìn ra được là Diệp Long đang âm thầm giúp đỡ gia đình ông.
Diệp Khâu có lòng tự trọng rất cao nên đã quả quyết cự tuyệt.
Nghe được lời này.
Diệp Long bất lực nhìn Diệp Khâu.
Ông thực sự không còn cách nào.
Mỗi lần ông dùng đủ mọi cách để trợ cấp cho gia đình tam đệ này, đều bị từ chối.
Bây giờ Diệp Lạc trở về, ông muốn tìm cho nó một việc tốt, để gia đình tam đệ dễ thở hơn một chút.
Hiện tại xem ra...
Tam đệ này vẫn cứng đầu như trước.
Diệp Long hít sâu một hơi, chỉ có thể bỏ đi rất nhiều ý nghĩ, ông ngẩng đầu lần nữa nhìn Diệp Lạc.
"Diệp Lạc, nếu phụ thân con đã nói vậy thì chuyện này đợi con tu hành trở về rồi tính sau."
"Lần này con về nhà, vừa vặn gần đến ngày niên hội thi đấu của gia tộc, không biết con có hứng thú tham gia một chút niên hội thi đấu trong nhà không?"
Gia chủ Diệp Long ngoài mặt vẫn nghiêm nghị, nghiêm túc dò hỏi.
Mặt khác, Diệp Lạc còn chưa hoàn hồn sau chuyện Diệp Long muốn để hắn làm chấp sự cho một tiểu gia tộc phàm tục, thì lại bị chuyện này làm cho mộng mị.
Lại muốn để hắn đi tham gia cái gì niên hội tỷ thí ư?
Có cần hành hạ hắn như vậy không...
Tu vi của đám hậu bối Diệp gia kia thực sự quá thấp.
Thật sự muốn hắn đi tham gia.
Đến lúc đó hắn tung một đòn.
Mấy đệ tử hậu bối kia có hận Diệp Long hay không?
Nghĩ đến đây.
Diệp Lạc lắc đầu, đứng dậy vừa định từ chối vị gia chủ này.
Với tu vi của hắn, đích đích xác xác không nên đi khi dễ mấy hậu bối kia.
Nếu truyền ra ngoài, một nửa bước Đại Thừa cảnh, Đông Châu thánh địa chi chủ, đại sư huynh Vô Đạo Tông, chạy tới một cái phàm tục địa phương khi dễ mấy tên Trúc Cơ Luyện Khí cảnh...
Nghĩ thôi đã thấy mất mặt.
Còn chưa đợi Diệp Lạc mở miệng.
Diệp Khâu vốn còn từ chối gia chủ lại rất sảng khoái thay Diệp Lạc đáp ứng.
"Gia chủ, được ạ! Chuyện này được ạ! Con thay Lạc nhi đáp ứng, nó nhất định sẽ tham gia niên hội thi đấu!"
Diệp Khâu vội vàng đứng lên, mở miệng nói.
Thi đấu niên hội gia tộc, xếp hạng ít nhiều gì cũng có chút ban thưởng, mà phần thưởng đều là thứ người tu hành tầng lớp thấp nhất dùng.
Ông thấy thứ hạng này ban thưởng chắc chắn có ích cho nhi tử Diệp Lạc nhà mình, nên mới nhất mực đáp ứng.
"Cái này..."
Diệp Lạc khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, vẫn là không nói gì.
"Tốt, tốt, tốt, tham gia niên hội thi đấu là tốt rồi. Nếu đã nguyện ý tham gia, vậy ta có thể rời đi, Tam đệ, con dặn dò Diệp Lạc nhiều vào, tiểu bối trong tộc ai mạnh, nhất nhất phải nói cho Diệp Lạc biết, tránh cho Diệp Lạc cái gì cũng không biết."
"Ừm, ví dụ như Diệp Tuyết, Diệp Vũ từ tông môn kia ra, bây giờ đều là Trúc Cơ cảnh, không thể khinh thường, con nhất định phải dặn dò Diệp Lạc cho tốt, như vậy Diệp Lạc mới có thể giành được thành tích tốt!"
Diệp Long tỉ mỉ dặn dò một phen.
Sau khi nói xong.
Ông mới quay người rời khỏi đại sảnh.
Mang đi còn có tất cả các trưởng lão.
Rất nhanh, trong hành lang chỉ còn sót lại Diệp Lạc và phụ thân Diệp Khâu hai người.
Hai cha con nhìn nhau một cái, đều không nói gì.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Lạc có chút phức tạp.
Không ngờ thật sự phải để hắn đi tham gia niên hội thi đấu, đi khi dễ một đám 'tiểu bằng hữu'.
Đúng vậy, một đám Trúc Cơ cảnh, Luyện Khí cảnh, ở trước mặt hắn, vậy chẳng phải là 'tiểu bằng hữu' sao.
Ngược lại Diệp Khâu rất rõ ràng nhìn ra Diệp Lạc không muốn đi tham gia niên hội thi đấu.
"Lạc nhi, tiểu tử con rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, vì sao không muốn tham gia niên hội thi đấu? Con có biết không, phần thưởng năm nay có ích cho việc tu hành đấy."
Diệp Khâu kiên nhẫn nói.
"Phụ thân, những thứ kia đối với con mà nói sớm đã vô dụng."
Diệp Lạc lắc đầu nói.
"Đối với con vô dụng? Con là cảnh giới gì?"
Diệp Khâu trừng mắt nói.
"Trên Độ Kiếp cảnh."
Diệp Lạc thản nhiên nói.
Diệp Khâu: "?"
Ngươi nhìn lão tử ngươi giống như dễ bị lừa vậy hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận