Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 348: Tâm nhãn

Chương 348: Tâm nhãn
Bên trong lãnh thổ Đông Châu.
Vài ngày sau.
Sở Duyên dẫn người trở về nơi này.
Trên đỉnh Thương Long.
Sở Duyên chắp tay sau lưng, đứng trên đầu rồng, quanh thân điểm sáng màu vàng kim bao quanh, khiến hắn giống như một vị thần minh đang quan sát nhân gian, cao quý khó tả.
Sau lưng hắn, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân khoanh chân trên đầu rồng, không dám nhúc nhích.
Hai con hồ yêu đều mất mắt, tự nhiên không dám động đậy, chúng sợ bị gió thổi ngã xuống, lại phải phiền phức Sở Duyên cứu giúp.
Tóm lại, đối với chúng, chuyện gì có thể không phiền đến Sở Duyên thì tuyệt đối chúng không muốn làm phiền.
"Tông chủ, có phải về Vô Đạo Tông không ạ?"
Giọng Ngao Ngự truyền đến tai Sở Duyên.
"Ừm, về Vô Đạo Tông."
Đứng trên đầu rồng, Sở Duyên nghe vậy, khẽ gật đầu.
"Tốt, tông chủ ngồi vững, đỡ hai vị đại nhân kia cho chắc, ta tăng tốc đây."
Ngao Ngự nói xong liền tăng tốc, hướng phía Thiên Vụ Sơn mà đi.
Ngao Ngự đột nhiên tăng tốc.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân lập tức không kịp phản ứng, thân thể loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống.
May mắn Sở Duyên phản ứng nhanh chóng, vội vàng đi tới sau lưng hai người, đỡ lấy, tránh cho bị quăng xuống.
Thấy hai người đã ổn định, Sở Duyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây chính là hai yêu quái cảnh giới nhị giai, hai bảo bối, không thể để xảy ra sơ suất.
"Hai người không sao chứ?"
Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra đồng thời, mở miệng hỏi thăm.
"Lão gia, không sao ạ."
"Làm phiền lão gia..."
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều lên tiếng.
"Còn gọi gì là lão gia, hai ngươi đã nhập môn hạ của ta, cứ trực tiếp xưng hô bản tọa là sư tôn là đủ."
Sở Duyên lắc đầu cười, ngồi xếp bằng phía sau hai người, luôn để mắt đến chúng, để tránh xảy ra nguy hiểm.
"Dạ... Sư tôn."
"Sư tôn!"
Nghe vậy, hai con hồ yêu không già mồm nữa, đều nhanh chóng sửa lại cách xưng hô.
"Ừm, kiên trì thêm chút nữa, sắp đến tông môn rồi, đến lúc đó vi sư sẽ đích thân truyền thụ đại đạo cho các ngươi!"
Sở Duyên khẽ cười nói.
Hai con hồ yêu tự nhiên cảm kích vô cùng, có điều vẫn còn chút bất an.
"Sư tôn, ngài nhất định là người rất ôn hòa phải không ạ?"
Bỗng nhiên, Đồ Tuyết Hi lên tiếng.
"Ừm? Sao lại nói vậy?"
Sở Duyên hơi ngẩn người, hỏi.
"Tỷ đệ con đều bị mất mắt, không nhìn thấy sư tôn, nhưng nghe giọng của sư tôn, chắc chắn sư tôn là một người ôn tồn lễ độ, đúng không ạ?"
Đồ Tuyết Hi nói, ngữ khí của nàng có chút tiếc nuối và không cam tâm, tựa hồ rất đáng tiếc vì không thể nhìn thấy sư tôn một lần.
"Ôn tồn lễ độ?"
Sở Duyên quả thực kinh ngạc một chút.
Nói hắn ôn tồn lễ độ?
Cũng hoàn toàn chính xác, đối diện với mấy phế vật đệ tử này, đương nhiên hắn phải ôn tồn lễ độ, sợ làm kinh động đến chúng.
Nếu các ngươi mà thành tài xem, liệu các ngươi còn thấy hắn ôn tồn lễ độ, hay là ôn thần nhập xác.
"Ừm, sư tôn nhất định là người ôn nhu."
Lần này Đồ Dạ Lân cũng lên tiếng, rụt rè nói.
"Hai người thật sự rất tiếc vì không thể nhìn thấy vi sư sao?"
Sở Duyên bỗng nhiên nói.
Lời vừa dứt, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều im lặng.
Rõ ràng, cả hai đã mất đi đôi mắt, không thể nhìn thấy thế giới này, làm sao lại không tiếc nuối.
"Thật ra, có những lúc, mắt thường không thể nhìn thấy thế giới chân chính, những thứ mắt thường có thể thấy, đều là do người khác muốn các ngươi thấy, chỉ có tâm nhãn mới có thể nhìn thấy những thứ thực sự là như vậy."
Sau một hồi im lặng, Sở Duyên chậm rãi nói.
Định rót cho hai đệ tử này một ít canh gà trước đã.
Hai đệ tử này vốn là phế vật, đến cả hệ thống cũng cảm thấy vậy.
Nhưng bánh vẽ thì vẫn phải vẽ, trước khi vẽ, rót chút canh gà, ổn định cảm xúc của hai đệ tử này cũng tốt.
"Sư tôn... Tâm nhãn? Tâm nhãn là gì ạ?"
Đồ Tuyết Hi nhanh chóng hỏi.
"Tâm nhãn, chính là con mắt trong lòng, dùng tâm làm mắt, có thể nhìn thấy thế giới chân chính!"
"Không có mắt, bị mù, cái này cũng không đáng sợ, đáng sợ là, tâm nhãn của các ngươi cũng mù, đó mới là mù thực sự!"
Sở Duyên không hề e ngại, thoải mái rót cho chúng một ít canh gà.
"Sư tôn, đệ đệ con và con, đều có tâm nhãn sao ạ?"
Đồ Tuyết Hi run rẩy, vội vàng hỏi, dường như tìm thấy phương pháp để mình có thể nhìn thấy thế giới một lần nữa.
"Mỗi sinh linh đều có, bất kể là yêu hay người."
Sở Duyên gật đầu, lãnh đạm trả lời.
"Sư tôn, tâm nhãn có phải giống như thần thức không ạ?"
Đồ Dạ Lân đột nhiên lên tiếng.
Câu hỏi này khiến Sở Duyên ngẩn người.
Đúng vậy.
Từ "tâm nhãn" chỉ là hắn nói bừa ra để dụ dỗ hai đệ tử này. Theo lời Đồ Dạ Lân nói,
Hình như là như vậy thật.
Tâm nhãn chẳng phải là thần thức sao?
Dùng thần thức để nhìn thế giới, hoàn toàn có thể nhìn thấy mọi thứ.
Tiểu tử này...
Sở Duyên nhìn Đồ Dạ Lân thật sâu.
Không hổ là yêu tộc có thiên phú cực mạnh mà hệ thống đã nói, thế mà có thể liên tưởng tâm nhãn đến thần thức.
May mắn thay.
May mắn hệ thống nói rằng, thiên phú yêu tộc loại này đều nằm ở đôi mắt, không có mắt thì chẳng là gì cả.
Thật là vạn hạnh.
Dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn không thể trả lời tiểu tử này như thế được.
Sở Duyên cẩn thận suy nghĩ, vẫn quyết định chờ về rồi hãy dạy dỗ chúng sau, trước mắt cứ ổn định hai đệ tử này đã.
"Không phải vậy đâu, tâm nhãn và thần thức không giống nhau, ở đây cũng không tiện nói rõ."
"Đợi về tông môn, vi sư sẽ cẩn thận giải thích cho các ngươi, đồng thời truyền thụ đại đạo cho các ngươi."
Sở Duyên vân đạm phong khinh nói.
"Đệ tử bái tạ sư tôn!!"
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân cố gắng đứng dậy để tạ ơn.
Nhưng vì gió quá lớn, suýt chút nữa thổi hai người rơi khỏi đầu rồng.
"Không cần đa lễ, hai người các ngươi đi lại bất tiện, cứ ngồi yên là được."
Sở Duyên giật mình, vội vàng đỡ lấy hai đệ tử bảo bối của mình.
"Đa tạ sư tôn."
Hai đệ tử lại lần nữa nói cảm ơn.
Sở Duyên thấy vậy, lắc đầu, không nói thêm gì nữa, mà đứng lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn viễn cảnh phía trước, bắt đầu trầm tư.
Nên vẽ bánh như thế nào cho hai đệ tử này đây?
Nhìn Đồ Dạ Lân có vẻ rất thông minh, không nên tùy tiện vẽ bừa.
Lỡ mà hắn thật sự lật thuyền thì toi.
Mặc dù Sở Duyên cảm thấy rất khó có khả năng, dù sao đây là hệ thống đã phán, hai người này không thể thành tài, mười phần chắc chắn, nhưng vẫn phải đề phòng bất trắc.
Để phòng ngừa bất trắc, hắn vẫn phải chặn đứng mọi khả năng.
Vậy thì vẽ cái bánh...
Đồng thuật!
Dạy hai đệ tử này đồng thuật chi đạo!
Nói ra thì ngay cả Sở Duyên cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Dạy hai người không có mắt đồng thuật, nghe thế nào cũng thấy kỳ.
Nhưng không còn cách nào.
Để ngăn chặn cái vạn nhất này!
Chỉ có thể chọn cách này.
Hai phế vật mù đệ tử, lại được dạy đồng thuật, nếu mà còn có thể thành tài, vậy thì hắn sẽ là người đầu tiên đem hệ thống làm thịt, sau đó thu dọn đồ đạc, đi mua một căn nhà vườn ở chốn phàm tục để làm ruộng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận