Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 508: Vô Đạo Tông bên trên chạy xuống?

**Chương 508: Từ Vô Đạo Tông chạy xuống?**
"Chẳng lẽ lại có người thực sự cho rằng sư tôn là phàm nhân đấy?"
Ngọc Châu, trên núi hoang.
Ngao Ngự nhìn bàn tay trống trơn.
Hắn có chút ngơ ngác.
Rất nhanh hắn đã kịp phản ứng.
Vừa nãy hắn có nghe mấy tu sĩ kia nói qua.
Loại c·ô·n trùng này có năng lực phân thân, lại mượn năng lực này mà hóa thành trùng triều, quét sạch toàn bộ Ngọc Châu.
Thứ vừa rồi nằm trên tay hắn không có linh hồn, hẳn là phân thân của c·ô·n trùng kia?
Vậy phải đi đâu tìm bản thể c·ô·n trùng kia bây giờ?
Ngao Ngự vô cùng hoang mang.
Hắn đứng dậy, định đi tìm xem chỗ nào có tu sĩ Ngọc Châu, hỏi thăm tình hình hiện tại ra sao.
Ngao Ngự vừa định xuất phát, bay lên trời.
Hắn còn chưa kịp bay.
Đột nhiên, một cỗ khí tức từ nơi xa truyền đến.
Ngao Ngự lập tức dừng lại, nhìn về phía nơi đó.
Chỉ thấy từ xa xa từng đạo lưu quang bay tới rất nhanh.
Những lưu quang này là từng người tu sĩ.
Nhìn khí tức thì đều là tu sĩ Kim Đan cảnh.
Những tu sĩ này đang vội vã bay đi, tựa như bị thứ gì đó rất đáng sợ truy đuổi, khiến họ liều m·ạ·n·g bỏ chạy.
Thứ gì đuổi theo bọn họ?
Ngao Ngự khẽ nhíu mày.
Hắn nhìn phía sau những tu sĩ đó.
Hình như không có gì cả.
Không đúng…
Có gì đó sai sai.
Ngao Ngự nhìn kỹ lại.
Bầu trời phía sau những tu sĩ kia, hình như đang tối sầm lại rất nhanh?
Đây không phải là bầu trời u ám, mà là vô số c·ô·n trùng tụ tập lại với nhau, nghiền ép tới!
Ngao Ngự trợn tròn mắt.
Đây đều là phân thân của c·ô·n trùng kia sao?
Phân thân này nhiều quá thể đáng rồi!
Chi chít, bao trùm cả bầu trời, nhìn qua tưởng như trời tối sầm.
"Phía trước kia bảo bạn chạy mau, đừng để lũ c·ô·n trùng kia đuổi kịp!"
Những tu sĩ đang điên cuồng bỏ chạy kia cũng thấy Ngao Ngự, nhao nhao lên tiếng nhắc nhở, muốn Ngao Ngự cùng bỏ chạy.
Nhưng Ngao Ngự không hề để ý.
Bản thể c·ô·n trùng đang ở ngay trước mắt.
Hắn lập tức biến thành bản thể.
Một con Thương Long ngàn trượng đột nhiên xuất hiện, chiếm cứ trên bầu trời, cặp mắt rồng to như vại nước, trừng trừng nhìn phía trước.
"Vu Hồ!!!"
Thương Long ngàn trượng gầm lên một tiếng.
Từng đợt sóng âm khuếch tán ra, khiến không gian vặn vẹo.
Long uy kinh khủng trong khoảnh khắc này, như nước vỡ bờ, ép về phía trùng triều chi chít kia.
"Soạt!!"
Long uy và trùng triều chạm vào nhau.
Vô số c·ô·n trùng màu đen rơi xuống như mưa.
Nhưng chỉ một lát sau.
Trên bề mặt những c·ô·n trùng màu đen kia xuất hiện một lớp giáp x·á·c màu xanh.
Sau khi có lớp giáp x·á·c này, những c·ô·n trùng màu đen kia không hề sợ hãi long uy, ngược lại như cá gặp nước, trùng trùng điệp điệp lao về phía Ngao Ngự.
Đây là cái gì vậy?
Ngao Ngự trừng lớn mắt, vốn dĩ hắn định dùng long uy trấn áp đám c·ô·n trùng này, sau đó tìm ra bản thể.
Nhưng lũ này…
Lại nhanh chóng t·h·í·c·h ứng long uy của hắn?
Thậm chí còn bay nhanh hơn trong long uy?
Đây là ma quỷ à!
Ngao Ngự há miệng định phun long viêm, nhưng lại nghĩ nếu long viêm của hắn g·iết hết đám c·ô·n trùng này, vậy hắn làm sao đây?
Chắc hắn khỏi chơi luôn, t·ự s·át cho xong.
"Chạy!"
Ngao Ngự do dự một chút, vẫn quyết định rút lui.
Hắn định rút lui có chiến lược một chút.
Biết được c·ô·n trùng hạ lạc là tốt rồi.
Ít nhất khỏi phải mù quáng tìm kiếm.
Ngao Ngự nhanh chóng rời đi, muốn hất đám c·ô·n trùng kia ra.
Phía sau Ngao Ngự, c·ô·n trùng màu đen đầy trời kia bám theo rất s·á·t.
Tốc độ hai bên rõ ràng vẫn có khoảng cách.
Nhưng c·ô·n trùng màu đen kia dường như đang quan s·á·t quỹ tích bay của Ngao Ngự.
Sau khi quan s·á·t trong chốc lát.
C·ô·n trùng màu đen kia đột nhiên hội tụ lại, biến thành một con cự long vạn trượng.
Cự long vặn vẹo thân thể, học theo động tác bay của Ngao Ngự, lao thẳng về phía Ngao Ngự.
Thấy cảnh này mắt Ngao Ngự như muốn rớt ra ngoài.
Đường cùng Ngao Ngự chỉ có thể không ngừng tăng tốc, hòng hất đám c·ô·n trùng kia ra.
***
Cuộc truy đuổi này kéo dài hai ngày liền.
Trong khoảng thời gian này.
Ngao Ngự đã dùng đủ loại thủ đoạn.
Bị ép buộc, hắn còn dùng cả s·á·t chiêu.
Nhưng đối với c·ô·n trùng kia thì căn bản không có tác dụng gì.
Long viêm, ba giây đối phương liền có kháng tính.
Thương Long c·h·é·m g·iết t·h·u·ậ·t, hai giây đối phương đã học được, còn dùng thành thạo hơn cả hắn.
Các loại chiêu thức đều vô dụng, hoặc là bị sinh ra kháng tính, hoặc là bị học mất.
Chuyện này khiến Ngao Ngự suýt chút nữa quỳ xuống.
Cũng may đúng thời khắc mấu chốt, Ngọc Châu xuất hiện t·h·i·ê·n tài địa bảo, hấp dẫn những c·ô·n trùng màu đen kia, mới khiến Ngao Ngự thành c·ô·ng thoát thân.
Ngao Ngự rơi xuống một ngọn núi.
Tiện tay vung lên, ném mấy tên tu sĩ xuống bên cạnh.
Mấy tu sĩ này là hắn tiện tay cứu được trước đó.
Mấy tên tu sĩ kia nhìn quanh thấy đã an toàn, cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đa tạ các hạ cứu giúp! Chúng ta xin bái tạ."
Những tu sĩ này đều hướng Ngao Ngự hành lễ cảm tạ.
Họ biết, nếu không nhờ Ngao Ngự cứu giúp, có lẽ họ khó giữ được tính m·ạ·n·g.
"Không sao, các ngươi có biết nhược điểm của c·ô·n trùng kia không?"
Ngao Ngự khoát tay, hỏi.
Trong lòng hắn không ngừng suy tư về c·ô·n trùng này, muốn tìm ra sơ hở, để bắt nó về tông.
Nhưng hắn tìm mãi vẫn không thấy sơ hở nào.
Giống như…
C·ô·n trùng này không có chút sơ hở nào cả.
Ngao Ngự càng nghĩ càng hoang mang.
Tông chủ tìm quả trứng trùng này từ đâu ra vậy, sao lại có thứ c·ô·n trùng bug như thế.
Nói tóm lại, c·ô·n trùng này dường như không ngừng tiến hóa.
Tiến hóa theo hướng tốt.
Tiến hóa theo hướng toàn năng.
"Cái này… sao chúng ta biết được, nếu biết thì chúng ta đã không bị đuổi đánh."
Mấy tu sĩ kia nhìn nhau, đều cười khổ.
Nghe vậy.
Ngao Ngự khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Hắn biết mình lỡ lời.
Nếu những tu sĩ này biết sơ hở, thì đã không bị đuổi rồi.
"Ngược lại chúng tôi có một việc muốn hỏi các hạ, Trùng tộc dù sao cũng coi là yêu tộc, về chuyện c·ô·n trùng này, ngài có biết gì không?"
Một tu sĩ đứng ra, kính cẩn hỏi.
"Các ngươi gọi thứ này là yêu? Có con yêu nào mạnh như vậy?"
Ngao Ngự bật cười.
Yêu nào có thể kinh khủng đến mức này.
Đơn giản là một con bug.
"Vậy thứ này rốt cuộc từ đâu ra?"
Tu sĩ kia nhíu mày.
"Thứ này từ Vô Đạo Tông vô tình chạy xuống."
Ngao Ngự không nghĩ nhiều, buột miệng nói.
Vừa nghe câu đó, mắt mấy tu sĩ kia như muốn rớt ra ngoài.
Cái gì?
C·ô·n trùng này từ Vô Đạo Tông chạy xuống?
Vô Đạo Tông?
Vô Đạo Tông trong truyền thuyết kia?
Tinh thần mấy tu sĩ chấn động.
Ngoài chấn động ra.
Còn có một tia xem như là đương nhiên?
Thảo nào.
Thảo nào c·ô·n trùng này lại kinh khủng như vậy.
Nếu từ Vô Đạo Tông chạy xuống, thì mọi chuyện đều được giải thích.
Tuy nhiên, vẫn phải chấn động.
Quan điểm chung nhất của họ là:
Một con c·ô·n trùng tùy t·i·ệ·n chạy ra từ Vô Đạo Tông, mà đã gây ra đại kiếp cho Ngọc Châu rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận