Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 156: Nhẹ nhàng Tô Càn Nguyên? (cầu nguyệt phiếu)

**Chương 156: Nhẹ nhàng Tô Càn Nguyên? (cầu nguyệt phiếu)**
Sườn núi Thiên Vụ Sơn, trước động đá.
Diệp Lạc nhìn Tô Càn Nguyên trước mặt, trong ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng.
Giờ phút này, Tô Càn Nguyên so với trước kia có khí chất khác biệt.
Chỉ thấy Tô Càn Nguyên với cái đầu trọc bóng loáng, cởi trần nửa thân trên, thân hình không tính là vạm vỡ, nhưng lại có cảm giác tinh luyện, đường cong cơ bắp rõ ràng, quanh thân có một loại hung uy vô hình bao phủ.
Hắn đứng ở đó, phảng phất một đầu hung thú tuyệt thế, thời thời khắc khắc đều cho người ta một loại cảm giác nguy cơ.
Loại hung uy này khiến Diệp Lạc cảm nhận được một tia bất an.
Có thể thấy được thực lực của Tô Càn Nguyên.
"Tam sư đệ, được đó nha, lần trước chúng ta gặp nhau cách đây không bao lâu? Thực lực của ngươi tăng trưởng quá nhanh rồi."
Diệp Lạc tán thưởng nói.
"Đại sư huynh, chỉ là nhờ sư tôn chỉ điểm thôi. Lần trước sư đệ tu hành gặp bình cảnh, lên núi thỉnh giáo sư tôn, sau khi đạt được sư tôn chỉ điểm liền phá vỡ bình cảnh, đồng thời ngộ ra con đường luyện thể mới, cho nên chiến lực tăng trưởng trên diện rộng."
Tô Càn Nguyên miễn cưỡng nở một nụ cười trên gương mặt.
Vừa nghĩ tới việc đại trưởng lão bị phế rồi của mình bây giờ phải làm việc dưới tay vị đại sư huynh này, hắn liền có chút không thoải mái.
"Con đường luyện thể mới? Là cái gì? Có thể nói cho sư huynh nghe được không?"
Diệp Lạc không nghĩ nhiều, nghe thấy con đường luyện thể mới, có chút hiếu kỳ hỏi thăm.
Nghe vậy, Tô Càn Nguyên cũng không suy nghĩ nhiều.
Hắn vốn định sau khi ngộ ra triệt để luyện thể một đạo, sẽ lưu lại điển tịch bên trong Vô Đạo Tông, gia tăng nội tình cho Vô Đạo Tông.
Bây giờ nói ra, cũng không có gì.
Huống chi, đây là nói với Đại sư huynh nhà mình.
Nghĩ đến đây, Tô Càn Nguyên liền mở miệng:
"Cái này cũng không có gì, lần trước sư tôn bảo ta tập trung luyện thể, ta tập trung tinh lực, không ngừng rèn luyện nắm đấm, thực lực quả nhiên tăng lên, đồng thời còn mở ra một mạch suy nghĩ khác."
"Luyện huyết! Trong thân thể chúng ta có vô số tế bào máu nhỏ bé. Dùng Địa Sát đi rèn luyện mỗi một giọt máu, sau khi máu được rèn luyện sẽ có được lực lượng, đồng thời có thể tiến hành điều tiết khống chế."
"Một giọt máu không thể phát huy tác dụng mạnh mẽ, nhưng máu trong cơ thể người rất nhiều. Chỉ cần có thể chưởng khống mỗi một giọt máu, lực lượng sẽ rất kinh khủng."
"Mà lại, ta cảm giác luyện huyết còn có rất nhiều không gian, bất quá ta vẫn chưa khám phá ra."
Tô Càn Nguyên chậm rãi nói.
"Sư đệ... Đương thời luyện thể, lúc này ngươi là đệ nhất nhân!"
Diệp Lạc nghe xong, trầm mặc hồi lâu rồi nói ra một câu như vậy.
"Đại sư huynh, ngươi đây không phải nói nhảm sao, ngoại trừ ta, còn có bao nhiêu người luyện thể? Luyện thể một đạo cao nhất cũng chỉ Kim Đan cảnh, còn lại tất cả đều là ta suy nghĩ cộng thêm sư tôn chỉ điểm."
Tô Càn Nguyên liếc mắt, im lặng nói.
"Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm, nói đến, sư tôn môn hạ, con đường nào của chúng ta mà không phải tự mình ngộ ra?"
Diệp Lạc lắc đầu nói.
"Đúng nha, Đại sư huynh, bất quá còn không biết tiểu sư muội học cái gì."
Tô Càn Nguyên ngẩng đầu hướng phía trên núi nhìn thoáng qua, có chút hiếu kỳ nói.
"Ta cũng không rõ lắm, không đợi sư muội bày ra, ai biết được."
Diệp Lạc mở miệng nói.
"Ừm, cũng đúng, bất quá Đại sư huynh, lần này ngươi đến tìm ta, có việc gì sao?"
Tô Càn Nguyên hỏi.
"Cũng không có việc gì lớn, chính là sư tôn cũng định tham gia Vạn Tông Tỉ Thí, đến lúc đó ngươi cũng có thể muốn cùng đi tham gia, chuẩn bị sẵn sàng là được."
Diệp Lạc nghĩ nghĩ, đem tất cả sự tình liên quan tới 'Vạn Tông Tỉ Thí' nói cho Tô Càn Nguyên.
Tô Càn Nguyên nghe xong liền nói muốn đoạt lấy mười vị trí đầu Vạn Tông Tỉ Thí.
Giọng nói kia, rất có khí phách không để tất cả thiên kiêu của đại lục vào mắt.
Diệp Lạc nghe thấy vậy liền ngẩn người.
"Sư đệ ngươi tự tin vậy sao?"
Diệp Lạc khóe miệng giật giật, mở miệng hỏi.
"Không thể nào, không thể nào, lẽ nào Đại sư huynh ngươi thật sự không có nắm chắc lấy được mười vị trí đầu?"
Tô Càn Nguyên ngữ khí mang theo ý cười, chế nhạo nói.
"Chúng ta hình như cũng không quen biết thiên kiêu của các đại châu khác? Sao sư đệ ngươi tự tin vậy?"
Diệp Lạc có chút kỳ quái nói.
"Không phải, Đại sư huynh, ta nhớ là Vạn Tông Tỉ Thí này chỉ có đệ tử thế hệ trẻ mới có thể tham gia? Ta dù sao cũng là tiền nhiệm Đông Châu thánh địa chi chủ, Đại sư huynh ngươi càng là đương nhiệm Đông Châu thánh địa chi chủ, chúng ta còn xuất thân từ ẩn thế tông môn, lấy lớn hiếp nhỏ như vậy, nếu không lấy được mười vị trí đầu, mặt của sư tôn sợ là bị chúng ta vứt sạch."
Tô Càn Nguyên mở miệng nói.
Nghe vậy, Diệp Lạc cũng kịp phản ứng.
Trên mặt không nhịn được đỏ lên.
Nghĩ như vậy.
Giống như đích thật là như vậy.
Hai người bọn họ đều tính là thánh địa chi chủ, lại xuất thân từ ẩn thế tông môn.
Đi khi dễ đám đệ tử kia.
Nếu không lấy được thứ tự cao.
Hoàn toàn chính xác rất xấu hổ.
"Xấu tốt gì cũng phải khiêm tốn một chút chứ, ai có thể chắc chắn được."
"Được rồi, sư đệ, ngươi vào trong động lấy hòn đá đưa ta đi."
Diệp Lạc khoát tay áo.
"Đại sư huynh ngươi muốn hòn đá làm gì?"
Tô Càn Nguyên nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, cầm đi lừa một kẻ ngốc, ngươi đi lấy là được."
Diệp Lạc thuận miệng nói.
"À."
Tô Càn Nguyên gật đầu.
Quay người trở về động đá.
Nhặt tùy tiện một hòn đá, rồi lại cong người trở về, đưa cho Diệp Lạc.
Diệp Lạc cúi đầu nhìn khối đá trên tay tràn ngập Địa Sát chi khí, thu vào trữ vật giới chỉ, hài lòng gật đầu.
Chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Nhưng chưa đợi hắn rời đi.
Tô Càn Nguyên bỗng nhiên gọi Diệp Lạc lại.
"Đại sư huynh chờ một chút!"
Tô Càn Nguyên ngữ khí gấp rút, sợ Diệp Lạc chạy mất.
"Sao? Sư đệ còn có việc?"
Diệp Lạc hỏi.
"Đại sư huynh, sau khi đột phá ta còn chưa thực chiến qua, không biết Đại sư huynh có thể chỉ giáo một phen không?"
Tô Càn Nguyên vội vàng nói.
Nghe vậy.
Biểu tình Diệp Lạc ngưng trọng, lập tức trên mặt lộ ra một vòng ý cười.
Cái lão tam này là sau khi đột phá nên hơi bị 'nhẹ' rồi à...
Bạn cần đăng nhập để bình luận