Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 112: Giúp nhi tử biến phế vật?

Chương 112: Giúp con trai biến thành phế vật?
Tiên Túy khách sạn, lầu ba.
Giờ phút này, chưởng quỹ đang đứng trước một khung cửa sổ, tay nâng một ly trà, ánh mắt nhìn ra ngoài.
Sau khi Sở Duyên nhận được tin tức, đã mang theo tấm bản đồ cùng Trương Hàn rời đi...
Chưởng quỹ vẫn lưu luyến không rời nhìn theo hướng Sở Duyên rời đi ngoài cửa sổ.
"Trà nguội rồi..."
"Tưởng nhớ tông chủ mười bảy phút hai mươi mốt giây."
Chưởng quỹ yếu ớt thở dài, đặt chén trà nguội xuống bàn.
Hắn thật sự rất muốn mở chi nhánh ngay dưới chân núi tông môn của Sở Duyên.
Chỉ là Sở Duyên vẫn chưa từng nhắc lại.
Hắn đâu dám mở lời trước.
Thế nên chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi Sở Duyên lại mời hắn.
Nhưng chờ mãi chẳng thấy.
Hắn hối hận vô cùng về những việc mình đã làm trước đây.
Nếu lúc trước thái độ của hắn không quá cứng rắn.
Nếu lúc trước hắn không kề đao lên cổ mình.
Vậy giờ này có lẽ hắn đã mở tiệm dưới chân núi ẩn thế tông môn rồi.
Lưng tựa ẩn thế tông môn, quả thực là vô địch...
Đáng tiếc là không có chữ "nếu"...
Sắc mặt chưởng quỹ trở nên u oán.
Cũng may Sở Duyên không quên hắn.
Thường xuyên ghé qua.
Dù lần nào đến cũng là có việc, bình thường chẳng thấy đâu, nhưng như vậy thôi hắn cũng thấy đủ.
"Không biết lần sau tông chủ đến là khi nào..."
Chưởng quỹ lại thở dài.
Bỗng nhiên, hắn cau mày, như nghĩ ra điều gì.
"Đệ tử mạnh mẽ bên cạnh tông chủ tên là Trương Hàn, hình như có chút quen tai, Trương Hàn Trương Hàn, đã nghe ở đâu rồi nhỉ?"
"Cái tên này quen thật."
"Tiểu Vương, ngươi có nghe qua cái tên này chưa?"
Chưởng quỹ hỏi.
Quay đầu nhìn tiểu nhị phía sau lưng để hỏi thăm.
"Chưởng quỹ, ngài quên rồi sao? Trương Hàn chẳng phải là phế vật ở Vũ Thường thành sao? Nhưng nghe nói tên phế vật đó rời Vũ Thường thành lâu rồi."
Tiểu nhị nhắc nhở.
Ầm ầm!
Nghe vậy, chưởng quỹ như bị sét đánh ngang tai.
Trong lòng kinh hãi không thôi.
Đồ đệ tông chủ tên Trương Hàn...
Tông chủ từng hỏi hắn về tin tức của một phế vật...
Hắn đã từng kể về Trương Hàn.
Trương Hàn đây là được tông chủ thu làm đồ đệ?
Nhưng từ khi tông chủ hỏi thăm đến giờ mới bao lâu?
Mà Trương Hàn đã mạnh đến mức này?
Chưởng quỹ đã tận mắt thấy Trương Hàn vẫy tay, trận pháp trống rỗng được tạo ra, đưa Sở Duyên rời đi.
Tốc độ phát triển này quá nhanh đi...
Đây chính là sự kinh khủng của ẩn thế tông môn sao?!
Tê!
Chưởng quỹ hít một ngụm khí lạnh.
Đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Trước kia tông chủ luôn hỏi về phế vật, giờ lại bắt đầu hỏi về thiên tài.
Chẳng lẽ tiêu chuẩn thu đồ của tông chủ là như vậy? Hoặc phế vật, hoặc thiên tài...
Vậy hắn có thể tranh thủ một chút không?
À, không đúng, là con trai hắn có thể tranh thủ một chút không?
Dù con trai hắn không phải thiên tài cũng chẳng phải phế vật, nhưng hắn cảm thấy, con trai hắn có thể biến thành phế vật!
"Con trai à! Vi phụ tìm cho con một cơ duyên to lớn!!"
Hai mắt chưởng quỹ sáng lên, kích động hét lớn, cất bước chuẩn bị xuống lầu.
Tiểu nhị bên cạnh giật mình vì tiếng hét của chưởng quỹ, vội vàng né tránh, sợ bị chưởng quỹ đụng phải.
Chưởng quỹ hăm hở, đang chuẩn bị xuống lầu.
Đúng lúc này.
Một con chim bồ câu trắng từ bên ngoài cửa sổ vỗ cánh bay vào, đáp xuống trước mặt chưởng quỹ, khiến bước chân "không thể ngăn cản" của chưởng quỹ khựng lại.
"Lại có tin tức gì đây?"
Chưởng quỹ cau mày nhận lấy con bồ câu trắng.
Chim bồ câu trắng đưa tin là phương thức liên lạc của hắn với một số thương hội.
Việc dùng chim bồ câu trắng để truyền tin, phần lớn đều là việc làm ăn.
Chưởng quỹ lấy cuộn giấy dưới chân chim bồ câu xuống, mở ra đọc kỹ.
Trong cuộn tin là những tin tức về làm ăn.
Nhưng phía sau có một tin tức lại thu hút sự chú ý của chưởng quỹ.
Vùng biên giới Vân Châu giáp Đông Châu xảy ra yêu thú náo loạn, Vân Châu dốc toàn lực trấn áp, nhưng vẫn có không ít yêu thú thừa cơ tràn vào Đông Châu.
Hiện tại vùng hổ hạc quan biên giới Đông Châu đang lâm vào chiến loạn.
"Hổ hạc quan? Đây chẳng phải là nơi tông chủ nghe ngóng tin tức sao? Nhìn dáng vẻ tông chủ là muốn đi hổ hạc quan."
"Tông chủ đi nhanh quá, nếu không đã có thể nói tin này cho tông chủ."
"Nhưng nói hay không cũng không quan trọng, với thần uy của tông chủ, đến hổ hạc quan, yêu thú nào dám cản? Chẳng phải là chuyện nhỏ."
"Tông chủ là nửa bước phi thăng rồi mà!"
Nghĩ đến cảnh giới của Sở Duyên.
Chưởng quỹ giật mình.
Cảnh giới kinh khủng!
Vậy thì cần gì biết tin tức này.
Dù sao với thực lực của tông chủ, có hay không tin yêu thú náo loạn như vậy cũng thế.
Chưởng quỹ âm thầm gật đầu, tiếp tục nghĩ xem làm thế nào để giúp con trai mình biến thành 'phế vật'.
...
Cùng lúc đó.
Giữa không trung.
Một tòa pháp trận ngưng tụ dưới chân Sở Duyên, nâng hắn nhanh chóng bay về phía trước.
Tòa pháp trận này hết sức kỳ lạ.
Rõ ràng là Trương Hàn ngưng tụ mà thành.
Nhưng khi rơi xuống dưới chân hắn lại có thể để Sở Duyên tự do khống chế, như thể tòa pháp trận do chính Sở Duyên ngưng tụ vậy.
Đồng thời, tốc độ pháp trận rất nhanh.
Về tốc độ đơn thuần.
Ít nhất cũng nhanh hơn mười lần so với pháp vân phi hành mà Sở Duyên tự ngưng tụ trước đây.
Nhìn cảnh vật xung quanh nhanh chóng lướt qua.
Sở Duyên cảm khái không thôi.
Nếu đây là phi hành trận pháp do thực lực của mình ngưng tụ thì tốt biết mấy.
Tiếc thật.
Hả?
Sở Duyên đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Theo bản năng nhìn về phía trước.
Chính xác hơn.
Hắn nhìn về phía hổ hạc quan.
Vì sao hắn luôn cảm thấy hướng này có gì đó không đúng?
Chính hắn cũng không nói rõ được kỳ lạ ở chỗ nào.
Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái.
Sở Duyên nhìn Trương Hàn đang ở gần đó, cũng khống chế pháp trận bay theo, sờ mũi, vẫn không nói gì.
Chắp tay sau lưng, tăng tốc độ bay về phía hổ hạc quan.
...
Cứ thế bay ba ngày.
Trong lúc đó vì Sở Duyên chỉ là Luyện Khí cảnh, không thể chịu được việc không nghỉ ngơi trong thời gian dài.
Trên đường dừng lại nghỉ ngơi hai lần.
Ban đầu Sở Duyên còn định nói dối Trương Hàn rằng mình yếu là do tu hành các kiểu.
Nhưng chưa kịp Sở Duyên mở miệng.
Trương Hàn đã tỏ vẻ "Đệ tử hiểu cả" rồi.
Khiến Sở Duyên mê mang không thôi.
Không biết đệ tử này của hắn đã hiểu cái gì.
Nhưng nhờ bộ dạng này của Trương Hàn.
Sở Duyên tiết kiệm được không ít công sức, không cần phải nói dối gì cả.
Hai người chậm rãi lên đường.
Cuối cùng sau ba ngày rưỡi, họ đã đến gần khu vực hổ hạc quan.
Khi đến gần khu vực hổ hạc quan.
Sở Duyên có chút mơ hồ.
Vì vùng này không giống như những thành trì bên trong Đông Châu, hoặc phồn vinh hoặc bình lặng.
Nơi này hết sức hỗn loạn.
Cây cối xung quanh phần lớn đều đổ ngang đổ dọc, lại có không ít dân chúng quần áo rách rưới đang di chuyển, như thể vừa xảy ra tai họa gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận