Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 983: Giả thiết tính ngươi mười mấy tuổi giống như ta

Chương 983: Giả sử ngươi mười mấy tuổi giống như ta
Trong tửu lâu.
Đối mặt Tiêu Dật.
Bôi lão thực sự bất đắc dĩ.
Cuối cùng chỉ có thể tùy ý để hắn làm.
Tiêu Dật vốn tưởng rằng giải quyết được Bôi lão thì có thể yên ổn bày trò lười biếng tiếp, nhưng ngay sau đó, chuyện vượt quá dự liệu của Tiêu Dật xảy ra.
Trong vẻ mặt không hiểu chuyện gì của Tiêu Dật, hắn bị một luồng sức mạnh vô hình bao phủ, rồi cả người chợt bay lên, hướng ra khỏi quán rượu.
"Là cường giả Hóa Thần! Đừng giãy dụa! Ngươi không có cách nào đối phó với cường giả bực này đâu!"
Giọng của Bôi lão vang lên bên tai Tiêu Dật.
Tiêu Dật nghe vậy, tâm thần hoảng hốt.
Cường giả Hóa Thần ư? !
Chỉ cường giả trong truyền thuyết mới có cảnh giới này sao?
Không đúng, ta không thể nào có bất kỳ giao thiệp nào với cường giả bực này.
Khả năng duy nhất là do phụ thân vô thượng tồn tại kia phái người đến.
Nghĩ như vậy.
Tiêu Dật bỗng nhiên không còn sợ hãi.
Hắn thuận theo bị lôi kéo, hướng lên trời cao bay đi.
Rất nhanh, hắn đến được phía trên thiên khung, và nhìn thấy cường giả Hóa Thần kia.
Đây chẳng phải là lão giả mà trước đó bọn họ nhìn trộm sao?
Thế mà lại tìm đến tận cửa?
Tiêu Dật nội tâm chấn động, nhưng vẻ mặt lại không hề biểu lộ gì.
"Xin hỏi tiền bối là ai? Đến đây có chuyện gì?"
Tiêu Dật chắp tay cúi đầu, ra vẻ rất lễ phép.
"Tiêu công tử, cần gì phải hỏi lại câu đã biết? Còn về xưng hô, ngươi cứ gọi ta Trần lão là được."
Trần lão cười ha ha, trong mắt lóe ra tinh quang.
Hắn không tin Tiêu Dật không biết thân phận của mình.
Nếu biết thân phận của mình, vậy khẳng định cũng biết bọn họ là ai.
"Trần lão, ngài có phải là người của phụ thân ta?"
Tiêu Dật lập tức an tâm.
Đối phương quả nhiên là người do cha ruột chí cao vô thượng kia phái tới.
"Không dám nhận, không dám nhận, phụ thân ngài và ta cách nhau một trời một vực, ta sao xứng là thủ hạ của tồn tại như vậy?"
Trần lão vội vàng lắc đầu.
Đùa gì thế.
Hắn ngay cả tiên cũng không phải, sao xứng làm thủ hạ của một vị Đại Đạo Thánh Nhân?
Cả hai cấp bậc chênh lệch quá xa.
Hơn nữa, dù là tiên cũng không đủ tư cách làm thủ hạ của một vị Đại Đạo Thánh Nhân.
Đại Đạo Thánh Nhân, đây chính là đỉnh cấp chiến lực của toàn bộ Vô Danh Chi Giới.
Dù sao theo hắn biết, Thánh Nhân chính là cảnh giới mà tu sĩ bọn họ suốt đời theo đuổi, hoặc có thể nói, đó đã là mộng tưởng.
Dù sao, đối với tu sĩ thế gian mà nói, bọn họ thậm chí còn chưa phải là tiên.
Muốn thành tiên đã là một bước khó khăn lớn lao, đừng nói đến việc từ tiên lên thánh.
"Trần lão..."
Tiêu Dật chợt phát hiện.
Hình như mình còn đánh giá thấp vị cha ruột kia của mình.
Ngay cả cường giả Hóa Thần trong truyền thuyết cũng nói mình không xứng làm thủ hạ của người đó ư?
"Vậy không biết Trần lão tìm ta có chuyện gì?"
Tiêu Dật dự định không suy nghĩ nhiều như vậy.
Nghĩ nhiều quá ngược lại không tốt, chi bằng không nghĩ gì cả, xem vị cường giả Hóa Thần Trần lão này đến đây có chuyện gì.
"Không có chuyện gì khác, chủ yếu là đến nói chuyện với ngươi, Tiêu công tử, ta thấy gần đây ngươi có vẻ hơi đồi phế, không biết vì sao ngươi lại như vậy?"
Trần lão biết rõ còn cố hỏi, vẫn là vẻ mặt cười ha ha kia.
"Ta vì sao đồi phế? Ta có chỗ nào đồi phế?"
Tiêu Dật không hiểu.
"Trước đây, Tiêu công tử tu luyện gấp đôi cố gắng, bây giờ vì sao lại đồi phế như vậy?"
"Có phải bởi vì biết bối cảnh của mình nên không muốn cố gắng nữa không?"
Trần lão vẫn không nói thẳng ra, mà là rất uyển chuyển.
"Đúng."
Với câu nói cuối cùng này, Tiêu Dật không chút do dự thừa nhận.
"Cái này..."
Trần lão cũng không ngờ Tiêu Dật lại thừa nhận nhanh như vậy.
Nhất thời, hắn lại không biết nói gì.
"Nhưng Tiêu công tử, ngài có biết, tu tiên khó, khó hơn cả lên trời xanh, dù ngài có bối cảnh, nhưng vẫn cần phải cố gắng mới được."
Trần lão miễn cưỡng khuyên bảo một phen.
"Nhưng Trần lão, tu tiên chi nạn, khó khăn nhất là tài nguyên, nhưng ta có phụ thân kia, hẳn là không thiếu tài nguyên, mà loại tồn tại vô thượng kia, muốn giúp ta mạnh lên hẳn là rất dễ dàng, đúng không?"
Tiêu Dật lại cảm thấy, hắn làm như vậy không có gì sai.
"Cái này..."
Đầu Trần lão ong ong.
Cái này, cái này...
Vậy hắn còn có thể nói gì?
Người ta có một người cha tốt, hắn thì không.
Mà lời đối phương nói hoàn toàn chính xác có lý.
Người ta có một người cha, cái gì cũng có thể giải quyết, tu tiên có gì khó khăn?
Hình như làm như người ta mới là đúng đắn.
"Đúng không, Trần lão, ta có đường tắt không đi, còn phải cố gắng, chẳng phải ngốc sao."
"Đổi lại ngươi mười mấy tuổi, có một người cha lợi hại như vậy, ngươi sẽ còn tự mình cố gắng à?"
Tiêu Dật nắm vai Trần lão, tùy tiện nói.
"Đổi lại ta mười mấy tuổi có một người cha lợi hại như vậy ư?"
Trần lão giả thiết nghĩ nghĩ.
Đột nhiên, hắn thật hưng phấn.
Giả sử hắn mười mấy tuổi có một tồn tại vô thượng làm cha.
Vậy thì khi ra đường, hắn sẽ gọi cả trăm tám mươi vị Thánh Nhân đi cùng, ven đường thấy một con chó cũng phải phiến cho nó hai bàn tay, con muỗi cắn hắn thì hắn cũng phải dùng pháp bảo cấp Thánh Nhân oanh cho nó chết tươi.
Càng nghĩ Trần lão càng cảm thấy hưng phấn.
Nhưng càng nghĩ, hắn càng không vui.
Vì hắn phát hiện mình không có một người cha như vậy, mà Tiêu Dật lại có.
"Được, ta hiểu rồi, Tiêu công tử bảo trọng, ta đi trước."
Trần lão thở dài, phát hiện mình không khuyên nổi.
Trước khi đi, hắn đưa Tiêu Dật xuống mặt đất, còn để lại cho Tiêu Dật một ít bảo vật, coi như lấy lòng.
Tiêu Dật nhìn Trần lão rời đi, đứng tại chỗ.
"Sư tôn, bây giờ ngươi đã hiểu ý nghĩ của ta rồi chứ?"
Tiêu Dật nhìn chiếc nhẫn trên tay, nói.
"Ta đã biết, về sau ngươi cứ theo ý mình mà làm đi, nếu như sau này ngươi muốn, có thể phục sinh ta, nếu không muốn, vậy cũng không sao."
Thân ảnh Bôi lão chậm rãi hiện ra.
Hắn cười khổ không thôi.
Xem ra, hình như là hắn sai.
"Yên tâm đi, sư tôn, ta nhất định sẽ phục sinh ngài, nhất định!"
Tiêu Dật lại lắc đầu.
Hắn rất coi trọng tình cảm.
Mặc dù cha ruột của hắn là tồn tại vô thượng, nhưng hắn cũng sẽ không vì cha ruột mà coi nhẹ những người khác.
Hắn còn có dưỡng phụ, tộc nhân, sư tôn, hắn sẽ không từ bỏ ai cả.
Đợi hắn quật khởi, nhất định sẽ mang tất cả bọn họ đi.
Một người đắc đạo, gà chó lên trời!
"Có lòng."
Bôi lão vui mừng khôn xiết.
Hắn thu nhận đồ đệ này, quả nhiên không lỗ.
Có đồ đệ này, hắn đời này cũng coi như không uổng phí.
"Vậy sư tôn, chúng ta tiếp tục bày trò lười biếng thôi, chỉ cần chờ cha ruột đến đón ta là được."
Tiêu Dật nói.
Bôi lão tự nhiên chỉ có thể gật đầu.
Hắn bây giờ chỉ có khả năng phụ trợ Tiêu Dật, cho nên tất nhiên là Tiêu Dật nói gì thì làm nấy.
Hắn không dám nói thêm gì.
Mệnh lệnh của Tiêu Dật chính là đúng!
Bôi lão chuẩn bị khắc sâu cái lý niệm này.
Không ai được phép dùng sai.
Ân, Bôi lão cũng không cảm thấy uất ức.
Ai bảo người ta tuổi còn trẻ đã có một người cha trâu bò như vậy?
Hắn không có, nên chỉ có thể nghe lời thôi, biết làm sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận