Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 115: Xem tiền tài như cặn bã

Trong điện phủ miếu cổ.
Thương Long hóa thành người trung niên áo đen, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dưới.
Chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm Sở Duyên đang ngồi bệt xuống nền nhà, dùng bàn cờ làm bồ đoàn.
Một... một gã Luyện Khí cảnh?
Rõ ràng tòa miếu cổ này là nơi cất giữ chí bảo của 'Cổ Tôn đạo nhân'.
Hắn có thể cảm giác được điều đó.
Trên tòa miếu cổ này có một loại cảm giác che lấp khí cơ.
Một gã Luyện Khí cảnh sao có thể chạy đến nơi này?
Là trùng hợp?
Hay là ngụy trang?
Nếu nói là trùng hợp...
Ánh mắt người trung niên liếc qua Sở Duyên một lượt.
Khí chất của người này...
Quá tiên.
Khí chất không phải thứ có thể ngụy trang, phần lớn khí chất đều từ bên trong thực chất mà phát ra.
Người có được khí chất như vậy, có thể chỉ là một gã Luyện Khí cảnh sao?
Nếu nói người này không phải Luyện Khí cảnh, mà là ngụy trang thành Luyện Khí cảnh.
Vậy thì có chút đáng sợ.
Bởi vì người trung niên nhìn không thấu cảnh giới chân thực của người này!
Bất quá, tất cả những điều này chỉ là phỏng đoán của hắn.
Cần nghiệm chứng một chút mới có thể biết, người trước mắt này là tình huống như thế nào.
Về phần nghiệm chứng thế nào.
Dùng nắm đấm là được.
Đáy mắt người trung niên lóe lên vẻ lạnh lùng.
Mặc dù hắn không biết vì sao mình nhìn không thấu người trước mắt.
Nhưng hắn vô cùng tin tưởng vào thực lực của bản thân.
Với thực lực của hắn.
Toàn bộ Đông Châu căn bản không có mấy người có thể chống lại.
Tính ra, ở Đông Châu này chỉ có mấy lão quái vật nhân tộc không xuất thế, còn có Thái Nhất kiếm Tông chi chủ vang danh Đông Châu, cùng những ẩn thế tông môn trong truyền thuyết kia mới có khả năng so tài cùng hắn.
Người trung niên không cảm thấy, cái gã 'Luyện Khí cảnh' trước mắt này lại là một trong số đó.
Lúc người trung niên chuẩn bị xuất thủ.
Ầm ầm...
Một tiếng sấm rền vang vọng.
Ánh chớp lóe lên soi sáng toàn bộ điện đường.
Người trung niên cũng trong một sát na, thấy rõ mặt Sở Duyên.
Hắn vô ý thức khựng lại.
Vừa mới bắt đầu chỉ cảm thấy người này dáng dấp dị thường tuấn tú.
Sau đó đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác quen thuộc.
Giống như...
Giống như hắn đã từng gặp người này ở đâu đó.
Nhưng người trung niên lại không nghĩ ra, hắn đã từng gặp người này ở đâu.
Cảm giác quen thuộc này, khiến người trung niên không dám tùy tiện dò xét.
Người có thể khiến hắn cảm thấy quen thuộc, đều là người có bản lĩnh để hắn ghi nhớ.
Chỉ dựa vào chút quen thuộc này, cũng đủ để chứng minh người trước mắt, tuyệt không chỉ là một tên Luyện Khí cảnh rác rưởi.
"Xin hỏi các hạ là ai?"
Người trung niên híp mắt, đứng ở trước cửa, lên tiếng hỏi dò.
Một bên khác, ánh mắt Sở Duyên ngồi trên bàn cờ cũng nhìn chằm chằm người trung niên.
Sau khi người trung niên lên tiếng hỏi, hắn mới hoàn hồn lại.
"Một người tránh mưa thôi."
"Ngược lại là ngươi, thế nhưng là người dân ở gần đây?"
Sở Duyên nhàn nhạt hỏi.
Hắn vừa nói, vừa chăm chú nhìn người trung niên.
Sợ người trung niên nói không phải dân cư gần đó.
Hắn còn cần dân cư ở gần đây dẫn hắn ra khỏi rừng rậm.
Nếu không có trời mới biết hắn phải giày vò đến khi nào mới có thể ra khỏi rừng.
Nghe vậy, người trung niên trầm mặc một chút, miệng lẩm bẩm vài câu 'người tránh mưa'.
Quay đầu liếc nhìn bầu trời một cái.
Khi hắn vừa nhìn sang.
Mưa rào tầm tã, sấm sét vang dội trong nháy mắt biến mất hoàn toàn.
"Hiện tại hết mưa rồi, ngươi có thể rời khỏi đây chứ?"
Người trung niên hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn lên.
Bầu trời đã tạnh mưa thật rồi.
Nhưng pháp lực Luyện Khí cảnh của hắn còn chưa hồi phục đâu.
Lúc này rời đi, hắn có thể đi được bao xa?
Cái người trung niên này, nhìn dáng vẻ c·h·ó hình người, tính tình lại rất xốc nổi, vừa lên đã muốn đuổi hắn đi.
Trong mắt Sở Duyên, người trung niên này giống như không có cảnh giới gì, giống như phàm nhân.
Một phàm nhân dám xốc nổi trước mặt hắn như vậy.
Hắn tuy là Luyện Khí cảnh, nhưng dù gì cũng đã từng là Luyện Khí cảnh mà có Nguyên Anh cảnh rồi.
"Miếu cổ cũng đâu phải là đất tư của nhà ngươi, cho dù không mưa ta muốn ở lại đây, ngươi cũng không có quyền đuổi ta đi chứ?"
Sở Duyên vân đạm phong khinh nói.
"Cho nên, các hạ nhất định phải ở lại đây sao?"
Người trung niên chậm rãi nói.
"Không tệ."
Sở Duyên nhàn nhạt gật đầu.
"Vậy xin hỏi danh hào của các hạ?"
Người trung niên lên tiếng lần nữa.
"Chẳng lẽ không ai nói với ngươi, muốn biết tên người khác, trước tiên phải nói tên mình sao?"
Sở Duyên lắc đầu, nói.
Lời này vừa nói ra, người trung niên hơi khựng lại.
Trong giới tu tiên, khi liên hệ với nhau, đều dùng tôn hiệu hoặc đạo hiệu.
Tên thật của nhau, không dễ dàng biết được.
Trừ khi hai bên là bạn tốt, mới có thể biết tên thật.
Sở Duyên nói ra những lời này.
Trong mắt người trung niên, cũng coi như hợp lý.
Muốn biết tên đối phương, trước tiên phải nói tên mình.
"Tại hạ họ Ngao, tên Dạ."
"Xin hỏi danh hào của các hạ?"
Người trung niên 'Ngao Dạ' mở miệng nói.
"Sở Duyên."
Sở Duyên đáp lại hai chữ.
Danh tự này...
Ngao Dạ trầm tư.
Hắn đang tự hỏi, cái tên này có phải đã từng nghe ở đâu chưa.
Người trước mắt này đã khiến hắn cảm thấy quen thuộc, vậy tất nhiên hắn đã từng nghe qua danh hào người này, hoặc đã từng gặp người này ở đâu đó.
Sở Duyên ngồi trên bàn cờ lười quản cái tên Ngao Dạ này, liếc mắt, chuẩn bị nhập định tiếp tục hấp thu linh khí.
Nhưng không hiểu vì sao.
Từ sau khi Ngao Dạ đến.
Sở Duyên rất khó nhập định, giống như vô hình trung bị thứ gì ảnh hưởng tới.
Một bên khác, Ngao Dạ suy tư hồi lâu, vẫn không nghĩ ra đã từng gặp hay nghe qua cái tên Sở Duyên ở đâu, cuối cùng hoàn hồn.
Ngao Dạ đầu tiên liếc nhìn Sở Duyên đang nhắm mắt.
Sau đó trầm tư.
Chí bảo của Cổ Tôn đạo nhân tuy ở tòa miếu cổ này, nhưng có khả năng ẩn giấu khí cơ, không dễ dàng bị phát hiện.
Hơn nữa, hắn nghe nói, chí bảo của Cổ Tôn đạo nhân có khả năng trấn áp không gian thời gian, bất kỳ pháp bảo trữ vật nào cũng không thể thu vào trong đó.
Vậy nên dù cho Sở Duyên trước mắt có được chí bảo, cũng chỉ có thể dùng tay cầm, hắn không thể không phát hiện ra.
Nếu hắn đoán không sai, chí bảo tuyệt đối vẫn còn ở trong tòa miếu cổ này...
Về phần Sở Duyên.
Chỉ sợ là không tìm thấy chí bảo, nên mới ngồi ở đó, muốn đợi hắn tìm được chí bảo, rồi có ý đồ cướp đi.
Bất quá, muốn cướp đồ trên tay hắn, cũng không dễ dàng.
Ngao Dạ cười lạnh một tiếng.
Đi vòng quanh điện đường.
Tìm k·i·ế·m xung quanh.
Muốn xem có manh mối nào liên quan tới chí bảo hay không.
Động tác của Ngao Dạ, tự nhiên làm kinh động đến Sở Duyên đang gian nan nhập định.
Sở Duyên nhìn dáng vẻ của gã này, cười nhạo trong lòng.
Hắn thấy, gã này chính là muốn tìm đồ đáng giá.
Nhưng một tòa miếu cổ cũ nát như vậy, còn có thể có thứ gì đáng giá chứ?
À, nếu một tòa miếu hoang như vậy mà còn có đồ đáng giá.
Vậy hắn có thể ăn hết tro bụi trên mặt đất, ăn không chừa một hạt nào.
Sở Duyên khinh bỉ liếc Ngao Dạ, xê dịch bàn cờ mình đang ngồi, ngồi xuống chỗ khuất, tiếp tục thử nhập định.
Hắn Sở mỗ người không giống như một số kẻ tham của.
Đến một tòa miếu cổ cũ nát cũng muốn vét sạch.
Chậc chậc.
Hắn Sở mỗ người xem tiền tài như c·ặ·n bã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận