Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 290: Nhớ lấy không muốn kiêu ngạo tự mãn (cầu nguyệt phiếu)

**Chương 290: Nhớ lấy không muốn kiêu ngạo tự mãn (cầu nguyệt phiếu)**
Quảng trường trước đại điện.
Tô Càn Nguyên và Tô Hề đứng đó.
Cả hai đều không có dấu vết động thủ nào.
Nhưng cuộc chiến vô hình đã sớm diễn ra.
Mười ngón tay của Tô Hề đang lan tỏa những sợi tơ mảnh, mắt thường không thể nhìn thấy.
Những sợi tơ này vô cùng linh hoạt, quấn lấy tay phải của Tô Càn Nguyên.
Tô Càn Nguyên lại có vẻ như không phát hiện ra điều gì, chỉ ngơ ngác nhìn tay phải của mình, hoàn toàn không để ý đến những sợi tơ kia.
Sợi tơ của Tô Hề quấn lấy tay phải của Tô Càn Nguyên.
Nhưng vượt ngoài dự liệu của nàng, nàng không thể hoàn toàn khống chế đối phương như điều khiển một con hải tinh.
Sợi tơ của nàng căn bản không điều khiển được Tam sư huynh nhà mình.
Khi chạm vào Tam sư huynh nhà mình, giống như chạm phải một cái xác cứng ngắc như sắt đá, vô cùng khó thao tác.
Nàng tốn hết sức lực toàn thân, cũng không thể điều khiển toàn thân con rối này, nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng điều khiển một cánh tay.
Nhưng dù chỉ điều khiển một cánh tay, Tô Hề cũng không hề từ bỏ, mà chọn cách điều khiển cánh tay kia tấn công Tô Càn Nguyên.
Nàng muốn chiến thắng!
Để Tam sư huynh nhà mình nhìn cho kỹ, nàng có phải thật sự tu luyện thành công hay không.
Tô Hề quyết định.
Quyết định bồi dưỡng tràng cảnh Tô Càn Nguyên tự đấm mình.
Một bên khác.
Tô Càn Nguyên ra sức quay đầu, né tránh cú đấm từ tay phải của mình.
Cảm nhận được luồng gió quyền đáng sợ bên cạnh mặt, hắn chỉ muốn khóc.
Đây là chuyện gì vậy trời.
Tay phải của hắn đột nhiên mất khống chế.
Chuyện này thì cũng thôi đi, nó còn hung hăng muốn đấm vào đầu hắn.
Vào thời khắc này, Tô Càn Nguyên cảm nhận được nắm đấm của mình rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào.
Một quyền này xuống, hắn sợ rằng mặt cũng không còn.
Để tránh cho mặt hắn bị một quyền đấm bay,
Tô Càn Nguyên ra sức muốn đoạt lại quyền khống chế tay phải.
Nhưng dù hắn dùng biện pháp gì, cũng không thể khống chế tay phải, toàn bộ cánh tay hoàn toàn tê liệt, không nhận sự điều khiển của hắn.
Chẳng lẽ đây chính là thủ đoạn của tiểu sư muội?
Ngay khi Tô Càn Nguyên muốn bảo tiểu sư muội dừng tay.
Một giọng nói vang lên trong lòng hắn.
"Ối chà! Nhóc con, cánh tay ngươi không bị khống chế à? Tới tới tới, ta giúp ngươi chém đứt, ngươi đừng động, lập tức sẽ xong thôi!"
Nghe câu nói này.
Tô Càn Nguyên biến sắc.
Đây chẳng phải là giọng của Bàn Không Phủ sao.
Con hàng này muốn làm phản, còn muốn chặt tay hắn.
Tô Càn Nguyên trực tiếp chạy sang bên cạnh.
"Tiểu sư muội, đừng đánh! Rút lui thủ đoạn của ngươi!"
Tô Càn Nguyên thật sự sợ con hàng mà hắn đã bẻ khóa sớm này sẽ chơi xỏ sau lưng.
Cũng không dám đấu sức với tiểu sư muội nhà mình để tranh giành quyền khống chế cánh tay.
Khi hắn vừa nói xong câu đó.
Tay phải của hắn trong nháy mắt khôi phục tri giác, lại lần nữa bị hắn chưởng khống.
Tô Càn Nguyên vội vàng dừng bước lại, nhìn về phía Bàn Không Phủ, toàn thân Địa Sát chi khí và Huyết Sát chi khí muốn bộc phát ra, chuẩn bị toàn lực xuất thủ.
Nhưng cảnh tượng lọt vào mắt hắn.
Bàn Không Phủ vẫn lẳng lặng đặt ở nguyên chỗ, không hề nhúc nhích.
Căn bản không có ý định chém hắn.
Con hàng này...
Hù hắn? ?
"Ai bảo ngươi bị hù, chẳng phải chỉ đùa một chút thôi."
Thanh âm của Bàn Không Phủ lại lần nữa vang lên trong lòng Tô Càn Nguyên.
Nghe được lời này.
Mặt Tô Càn Nguyên đen lại.
Nói đùa? ?
Đùa vào thời khắc mấu chốt như vậy?
Trò đùa này, hắn mất mặt quá lớn.
Hắn xem như bại bởi vị tiểu sư muội này rồi...
Đây chính là tiểu sư muội.
Vừa mới nhập môn không bao lâu.
Tuy nói hắn ngay cả một phần mười chiến lực cũng không dùng ra, nhưng đây cũng là mất mặt nha...
Tô Càn Nguyên không muốn nhìn Bàn Không Phủ, sợ mình trong cơn giận dữ, sẽ coi Bàn Không Phủ là sắt vụn mà nện.
"Tiểu sư muội à, thủ đoạn của ngươi, vô cùng... Rất không tệ, là điều khiển bộ phận thân thể người khác sao?"
Tô Càn Nguyên chật vật quay đầu, nhìn về phía Tô Hề, chậm rãi nói.
"Hô, không phải đâu, Tam sư huynh, sư muội đây là khôi lỗi điều khiển chi thuật, nếu như điều khiển người, là biến người trực tiếp thành khôi lỗi, chỉ là tu vi của sư muội còn thấp, với lại sư huynh quá mạnh, sư muội chỉ có thể miễn cưỡng khống chế một cánh tay của sư huynh thôi."
Tô Hề khẽ thở ra, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt.
Rõ ràng vừa mới khống chế cánh tay của Tô Càn Nguyên, nàng tiêu hao cũng rất lớn.
"Trực tiếp khống chế người?"
Tô Càn Nguyên kinh hô.
"A? Đúng vậy, Tam sư huynh, người bị khống chế, sẽ như khôi lỗi, mất đi ý thức, chỉ có thể mặc cho ta thao khống."
Tô Hề giải thích cặn kẽ.
"Lợi hại như vậy? ? ?"
Tròng mắt của Tô Càn Nguyên trợn tròn.
Người bị khống chế, trực tiếp biến thành khôi lỗi mặc cho tiểu sư muội này điều khiển?
Nói cách khác, lúc hắn đối chiến với tiểu sư muội, nếu không phải chênh lệch giữa hắn và tiểu sư muội quá lớn, rất có thể hắn đã bị khống chế?
Nếu sau này tiểu sư muội trưởng thành...
Tê! !
Tô Càn Nguyên hít một ngụm khí lạnh, hắn không thể tin được.
Đây là tiểu sư muội đáng yêu à.
Đây rõ ràng là một tôn đại ma đầu tương lai rồi...
Động một chút lại biến người thành khôi lỗi.
Tiểu sư muội này, hắn không thể trêu vào! ! !
Tô Càn Nguyên lặng lẽ dán cho Tô Hề cái nhãn như vậy.
"Sư muội, việc tu hành của muội... đích thật là có chút thành tựu, nhưng vẫn cần phải cố gắng hơn, nhớ lấy không được kiêu ngạo tự mãn, sư tôn ghét nhất đệ tử kiêu ngạo tự mãn."
Tô Càn Nguyên nghĩ đến điều này, mở miệng nói.
"Kiêu ngạo tự mãn? Tam sư huynh, đó là ý gì?"
Tô Hề có chút khó hiểu hỏi.
"Đúng đấy, không nên đi khoe khoang mình tu luyện cái gì, càng không nên vì vậy mà sinh lòng kiêu ngạo, ảnh hưởng đến tu hành, đó là điều mà sư tôn ghét nhất!"
Tô Càn Nguyên nói như vậy.
"Thế nhưng, Tam sư huynh, vừa nãy huynh còn rất vui vẻ cầm lưỡi búa chạy tới chạy lui ở đây mà."
Tô Hề nghiêng đầu nói.
Tô Càn Nguyên: "..."
Nguy rồi! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận