Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 261: Hiện tại đi thông tri Đại sư huynh có thể hay không tới không kịp (chúc mừng năm mới)

**Chương 261: Giờ thông báo Đại sư huynh liệu có kịp? (Chúc mừng năm mới)**
Vân Châu, bên trong địa phận.
Chỉ vài ngày nữa, đại điển kế nhiệm tông chủ Âm Dương Trận Tông sẽ bắt đầu.
Trương Hàn ban bố mệnh lệnh, không cho ai có nhiều thời gian chuẩn bị, mà lập tức bắt tay vào việc.
Dường như lo sợ đại điện kế nhiệm tông chủ của Âm Dương Trận Tông sẽ không có nhiều người đến, gây ra cảnh xấu hổ, nên hắn quyết định bắt đầu nhanh chóng.
Giờ khắc này, Huyền Không đảo, nơi đặt Âm Dương Trận Tông, được trang hoàng lộng lẫy bằng đèn hoa.
Vô số đường vân trận pháp tràn ngập không trung.
Các trận pháp này hô ứng lẫn nhau, liên kết chặt chẽ, rõ ràng là những trận pháp khác nhau, nhưng lại có thể kết hợp một cách hoàn hảo, vô cùng tinh xảo.
Trên không Huyền Không đảo còn có một trận pháp khổng lồ bao phủ toàn bộ đảo.
Trận pháp tỏa ra ánh sáng huỳnh quang, ngước nhìn lên, dường như hòn đảo luôn được bao phủ trong ánh trăng Thái Âm, vô số trận văn cổ xưa trôi nổi xung quanh ánh trăng, vô cùng rung động lòng người.
Những thứ này rõ ràng đều do Trương Hàn chuẩn bị.
Hắn muốn phô trương sức mạnh của Âm Dương Trận Tông, trấn áp những kẻ đạo chích.
Mục đích của Trương Hàn đã đạt được một cách hoàn toàn chính xác.
Bên ngoài Huyền Không đảo của Âm Dương Trận Tông.
Vô số thế lực bản địa Vân Châu đều rung động nhìn tòa Huyền Không đảo tựa như được tái tạo này, lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
"Cái này... Đây là Âm Dương Trận Tông sao?"
"Ngươi chưa nghe nói à? Đệ tử Vô Đạo Tông tiếp quản Âm Dương Trận Tông, bây giờ Âm Dương Trận Tông dựa lưng vào Vô Đạo Tông, những toan tính nhỏ nhặt trước kia của ngươi nên bỏ đi, tránh rước họa vào thân."
"Vậy lần này gọi chúng ta đến là để khoe khoang sức mạnh?"
"Người ta muốn khoe, ngươi cứ mở to mắt mà xem, sự hỗn loạn của Vân Châu nên kết thúc rồi, có Trương Hàn thống lĩnh, chưa hẳn đã là chuyện xấu."
"Chính xác, nhìn Đông Châu bên cạnh kìa, dưới sự dẫn dắt của Thái Nhất Kiếm Tôn, thực lực hiện tại thế nào? Gần như là đè bẹp Vân Châu chúng ta."
"Có biết nói chuyện không vậy? Cái gì mà đè bẹp Vân Châu chúng ta? Đó là cùng đẳng cấp sao? Đông Châu tùy tiện phái một bộ phận chiến lực ra cũng có thể san bằng Vân Châu rồi..."
Những thế lực này lập tức hiểu ra sự chênh lệch giữa hai bên.
Điều này không chỉ khiến bọn họ rung động, mà còn dập tắt hoàn toàn dã tâm của bọn họ.
Khiến bọn họ sinh lòng không dám chống lại 'thánh địa mới' này.
Trong lúc các thế lực không ngừng suy diễn.
Từ xa bỗng có từng đợt ba động truyền đến.
Người của các thế lực Đông đảo theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy ở phía tây bầu trời của bọn họ, một thanh cự kiếm khổng lồ bay tới, trên cự kiếm chở hơn mười người.
Ngay khi cự kiếm xuất hiện.
Một âm thanh vang vọng giữa mây trời.
"Môn chủ Thiên Kiếm Môn, thánh địa Cảnh Châu, dẫn theo chúng đệ tử đến đây chúc mừng Trương đạo hữu trở thành chủ một phương thánh địa!"
Người của các thế lực Đông đảo Vân Châu nghe vậy, con ngươi từng người đều đột nhiên co rút lại.
Bọn họ là một trong những thế lực hàng đầu ở Vân Châu, đương nhiên biết những đại châu cường đại của Thần Hành đại lục.
Vân Châu của bọn họ coi như là đội sổ, Cảnh Châu thì khác.
Cảnh Châu được xem là đại châu hàng đầu trong tám mươi hai châu của Thần Hành đại lục.
Thánh địa cấp bậc của đại châu như vậy mà cũng đến chúc mừng Trương Hàn của Vô Đạo Tông...
Bọn họ chỉ là những thế lực nhỏ bé ở châu hẻo lánh, căn bản không biết tầm ảnh hưởng của Vô Đạo Tông lớn đến mức nào.
Trong lúc mọi người rung động.
Từ xa lại không ngừng có người bay đến, hoặc là nói, từng tòa thế lực đang bay đến.
Có thế lực ngồi trên thuyền lớn lơ lửng mà đến, có thế lực cưỡi cự điểu mà đến, đủ loại hình dáng, không thiếu thứ gì.
Nhưng địa vị của những thế lực này đều lớn hơn cả một bậc.
"Tông chủ Cầu Linh Tông, thánh địa Linh Châu, đến đây chúc mừng Trương đạo hữu..."
"Quỷ Linh Môn, thánh địa Trung Châu, đến đây chúc mừng Trương đạo hữu..."
"Thánh địa Trung Châu..."
Từng tòa thánh địa được xướng tên.
Rất nhiều thế lực ở Vân Châu giật mình phát hiện, những người đến, hầu như tất cả đều là cấp bậc thánh địa.
Người của những tông môn này trở nên nhỏ bé ở nơi này...
Đông đảo người liếc nhìn nhau, đều có chút xấu hổ, cả đám đều nghĩ có nên rời đi trước, hôm khác lại đến bái phỏng Trương Hàn kia.
Về phần dã tâm trước đó?
Bọn họ đã thống nhất quên hết.
Lúc đầu bọn họ đã e ngại Vô Đạo Tông, hiện tại lại thấy được năng lượng kinh khủng của Trương Hàn, nếu còn dám có dã tâm thì thật kỳ lạ.
Đám người do dự không biết có nên rời đi trước hay không.
Luôn cảm thấy nơi này không thích hợp để bọn họ ở lại.
Nhưng đúng lúc này.
Thái Âm tinh trên Huyền Không đảo đột nhiên nở rộ những đạo huỳnh quang.
Những huỳnh quang này chiếu xạ xuống mặt đất, nhanh chóng hóa thành một chiếc thang lớn, long lanh như ngọc.
Một giọng nói ấm áp theo chiếc thang truyền xuống.
"Chư vị, mời lên thang."
Lời này vừa nói ra.
Đám người Vân Châu muốn hối hận cũng không kịp, chỉ có thể cắn răng, giả bộ như không thấy dáng vẻ của những người ở Thánh địa này, bước lên thang, hướng hòn đảo mà đi.
Người của các thánh địa khác nhìn những người này, cũng không nói gì thêm, mà rất phối hợp thu hồi tọa kỵ hoặc những vật điều khiển, đi đến bên thang, hướng Huyền Không đảo tiến bước.
...
Bên trên hòn đảo.
Đại điện hội nghị.
Trương Hàn đang ngồi trên bảo tọa, khi hắn nghe được có nhiều thế lực đến đây chúc mừng hắn như vậy, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, trước đây hắn hoàn toàn không biết rõ lực ảnh hưởng của mình lớn đến đâu.
Cho nên trong lòng hắn không chắc chắn có bao nhiêu thế lực sẽ đến.
Nhưng bây giờ, hắn yên tâm rồi.
Trương Hàn vừa định đứng lên, chuẩn bị đến tham gia đại điển, nhưng chợt khựng lại.
Không đúng.
Hình như hắn không nghe thấy có người của Thái Nhất Kiếm Tông đến?
Không phải hắn đã tự mình phái người đi mời Đại sư huynh sao? Lẽ nào Đại sư huynh không nể mặt hắn như vậy?
Trương Hàn lập tức bất đắc dĩ.
Hình như hắn đã khoe khoang với đám trưởng lão rằng Thái Nhất Kiếm Tông nhất định sẽ đến.
Nhưng bây giờ Đại sư huynh không đến, ngược lại là một đống lớn thế lực đến, chuyện này rất lúng túng.
Giờ thông báo Đại sư huynh, liệu có kịp nữa không?
Đông Châu cách Vân Châu xa như vậy, chắc chắn là không kịp rồi...
Trương Hàn có chút xấu hổ, ngó nghiêng xung quanh trong điện, thấy không có ai khác thì hắn mới yên tâm.
"Vậy giờ phải làm sao đây?"
Trương Hàn nhíu chặt mày, cố nghĩ ra một biện pháp để hắn không bị xấu hổ.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra cách nào.
Hắn im lặng một lúc, trong lòng quyết định, kệ vậy.
Chỉ cần hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, chắc hẳn sẽ không ai hỏi đến chuyện này.
Chắc là sẽ không ai cố tình bới lông tìm vết đâu.
Chắc là vậy.
Nghĩ đến đây, Trương Hàn khẽ gật đầu.
Lập tức, hắn không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy nhìn ra ngoài điện.
Hắn bước ra một bước, Thái Âm tinh trên bầu trời liền chiếu xuống những tia huỳnh quang, tạo thành trận pháp, xoay quanh dưới chân hắn, nâng hắn bay lên trời, hướng phía nơi tổ chức đại điển bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận