Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 127: Chua a (cầu nguyệt phiếu)

Chương 127: Chua quá (cầu nguyệt phiếu)
Thiên Vụ Sơn, Vô Đạo Tông.
Đêm tối như mực.
Giờ phút này, bên cạnh một lối nhỏ trong một điện đường ở phía đông của Vô Đạo Tông.
Đạm Đài Lạc Tuyết lưng tựa vào một cây đại thụ, tay nâng bàn cờ đá.
Nàng nhìn chằm chằm vào bàn cờ đá, nhìn rất kỹ.
Đối với việc mình đang ở bên cạnh lối nhỏ, nàng không hề để ý.
Đạm Đài Lạc Tuyết cũng hết cách.
Nàng quên hỏi sư tôn của mình, cung điện ở lại đâu.
Trong tông môn lại chẳng tìm được ai.
Đạm Đài Lạc Tuyết đang sốt ruột quan sát bàn cờ, lười quản mọi thứ, dứt khoát tìm một con đường nhỏ coi như sạch sẽ, ngồi xuống bên cạnh.
Tỉ mỉ quan sát tòa bàn cờ đá này.
"Tòa bàn cờ này, rất bất phàm, tuệ nhãn của ta không thể hoàn toàn nhìn thấu nó, giống như có thứ gì đó ngăn cản mọi thứ thăm dò vậy."
"Bất quá, thứ ngăn cản người khác thăm dò trên bàn cờ này đang chậm rãi biến mất. Nếu ta đoán không sai, chỉ cần qua một thời gian nữa, tuệ nhãn của ta hẳn là có thể triệt để nhìn thấu bàn cờ này."
Đạm Đài Lạc Tuyết thấp giọng lẩm bẩm vài câu.
Nàng cũng có chút suy đoán về bàn cờ này.
Ước chừng trên bàn cờ này, thứ ngăn cản người khác thăm dò, hẳn là sư tôn hạ cấm chế.
Sau khi giao cho nàng, cấm chế đang tự động giải trừ.
Đạm Đài Lạc Tuyết rất hiếu kỳ.
Đây rốt cuộc là một kiện chí bảo như thế nào.
Mà lại còn có thể khiến đôi mắt tuệ nhãn trời sinh của nàng cũng không nhìn thấu.
Từ khi nàng sinh ra đến nay, đôi tuệ nhãn này chưa từng không nhìn thấu thứ gì.
Nhưng khi đến Vô Đạo Tông.
Đôi tuệ nhãn này phảng phất như bị phế đi.
Nhị sư huynh Trương Hàn, Đạm Đài Lạc Tuyết không nhìn thấu.
Mỗi một tòa cung điện trong Vô Đạo Tông, Đạm Đài Lạc Tuyết không nhìn thấu.
Ngay cả bàn cờ trên tay, Đạm Đài Lạc Tuyết cũng không nhìn thấu.
Còn có...
Sư tôn của nàng, Sở Duyên.
Đạm Đài Lạc Tuyết cũng không nhìn thấu.
Trong mắt Đạm Đài Lạc Tuyết, sư tôn của nàng chỉ có tu vi Luyện Khí cảnh.
Nhưng rõ ràng, sư tôn của nàng không thể nào là Luyện Khí cảnh.
Nếu sư tôn thật sự là Luyện Khí cảnh, thì làm sao có thể thu nàng, một thiên tài này, làm đồ đệ? Đừng đùa.
Luyện Khí cảnh như thế nào mà mặt dày đến thu một thiên tài làm đồ đệ?
Cho nên nàng không hề nghi ngờ cảnh giới của Sở Duyên.
Chỉ có thể nói, tuệ nhãn của nàng không nhìn thấu.
Không nhìn thấu tu vi chân chính của sư tôn.
Cả tòa Vô Đạo Tông giống như được bao phủ trong một tầng sương mù, thần bí mà cường đại.
Hô hô...
Bỗng nhiên, một trận gió nhẹ quét qua.
Áo trắng trên người Đạm Đài Lạc Tuyết bị lay động, nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía một bên đường nhỏ.
"Ai?!"
Đạm Đài Lạc Tuyết ngữ khí băng lãnh.
Trời sinh tuệ nhãn, không chỉ đơn giản là nói đôi mắt của nàng kỳ lạ.
Có được trời sinh tuệ nhãn, linh hồn của nàng trời sinh đã cường đại hơn người thường rất nhiều, trực giác càng thêm linh mẫn.
Trong một sát na từng cơn gió nhẹ thổi qua.
Nàng đã nhận ra có người đang ở gần.
Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn về phía bên kia đường nhỏ.
Chỉ thấy ở phía bên kia, Trương Hàn chậm rãi từ trong bóng tối lộ ra thân ảnh, dưới lòng bàn chân một tòa pháp trận đang lóe lên, khiến cho khí tức của hắn biến mất, bước chân rất nhẹ, sợ quấy nhiễu đến thứ gì đó.
"Sư muội, linh giác của ngươi ngược lại là cường đại thật, thế mà còn có thể phát hiện ta."
Trương Hàn bước nhanh tới, thận trọng nói.
"Sư huynh? Sư muội gặp qua sư huynh."
Đạm Đài Lạc Tuyết thấy rõ Trương Hàn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng thầm nghĩ người sư huynh này cổ quái.
Thế mà nửa đêm che giấu khí tức, động tác nhẹ không tiếng động chạy tới.
Cũng may là nàng tâm lớn, không bị hù đến.
Đổi lại người khác, sợ là dọa cũng muốn hết hồn.
"Sư muội đứng lên đi, không cần đa lễ, đều là người một nhà."
Trương Hàn thận trọng khoát tay, cứ như đang làm việc xấu vậy.
"Sư huynh, ngươi cái này... Xung quanh chúng ta đâu có ai đâu? Không cần phải... Ân, cẩn thận như vậy chứ?"
Đạm Đài Lạc Tuyết có chút im lặng nói.
Vừa nghe lời này.
Trương Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng không còn cách nào.
Sư tôn bảo hắn xuống núi lịch luyện.
Ban đầu hắn dự định ngày mai mới đi.
Nhưng không chịu nổi sư tôn thúc giục.
Cuối cùng chỉ có thể vào lúc chạng vạng tối, dưới mí mắt sư tôn xuống núi.
Nhưng Trương Hàn không cam lòng, muốn trước mặt sư muội hảo hảo dựng đứng uy vọng một phen, giúp đỡ sư muội một chút rồi mới đi.
Thế là thừa lúc đêm khuya vụng trộm lẻn vào núi, dùng trận pháp ẩn nấp khí tức.
"Sư muội, chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, khó mà nói hết."
"Sư huynh đã chuẩn bị xuống núi đi lịch luyện, nhưng không yên tâm về phía ngươi, cho nên mới đến gặp ngươi một chút, sư muội ngươi có chỗ nào nghi hoặc không hiểu không? Có thể nói với sư huynh, sư huynh nhất định sẽ giúp ngươi."
Trương Hàn thấp giọng nói.
"Nghi hoặc không hiểu? A a a, có, sư huynh, xin hỏi cung điện ở lại là ở bên nào? Sư muội nhập môn chưa lâu, không quá quen thuộc tông môn."
Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ nghĩ, dò hỏi.
"Chỉ có vấn đề này thôi sao? Không phải, sư muội, có vấn đề gì về mặt tu hành không?"
Trương Hàn lắc đầu nói.
"Về tu hành ư? Không có."
Đạm Đài Lạc Tuyết nhăn nhăn mày, nói.
Nàng có thể có vấn đề gì chứ.
Sư tôn đều đem một kiện chí bảo giao cho nàng, để dùng cho nàng nhập đạo.
Mà lại nàng còn có được một đôi tuệ nhãn.
Người mang thiên Linh Căn.
Thiên phú cực mạnh.
Thế này thì có vấn đề gì chứ.
"Thật sự không có? Sư tôn truyền đạo, sư muội có hiểu không?"
Trương Hàn lại hỏi một câu.
Phải biết, khi hắn nhập môn, cũng không hiểu sư tôn, về sau là Đại sư huynh giúp hắn.
Tam sư đệ nhập môn, cũng giống như vậy.
Bất quá Tam sư đệ là hắn giúp đỡ.
Ban đầu hắn còn muốn đến giúp đỡ Tứ sư muội này.
Nhưng Tứ sư muội này, không cần giúp?
"Sư tôn truyền đạo, sư muội hoàn toàn chính xác là không hiểu, nhưng sư tôn đã cho sư muội một kiện chí bảo, nói là để sư muội xem như đầu mối, nhờ vào đó ngộ đạo."
Đạm Đài Lạc Tuyết nói thật.
Nghe vậy, Trương Hàn ngẩn người.
Chí bảo??
Sao sư tôn không cho bọn họ?
Cảm giác chua chát liền trào dâng.
Có chút chua.
"Vậy, sư muội, có thể cho sư huynh nhìn chí bảo một chút được không?"
Trương Hàn chua chua nói.
"Sư huynh, chí bảo chẳng phải đang ở đây sao?"
Đạm Đài Lạc Tuyết cầm bàn cờ trên tay đưa ra trước mặt.
Trương Hàn cúi đầu nhìn lại.
Con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
Hắn đương nhiên nhận ra bàn cờ này.
Từ khi trở về từ biên cảnh Đông Châu, sư tôn vẫn luôn cầm bàn cờ này trên tay.
Rõ ràng trước đó hắn nhìn bàn cờ này trên tay sư tôn, còn không nhìn ra bất cứ điều gì, phảng phất như đồ phàm tục.
Bây giờ nhìn lại, hắn lại có thể cảm nhận được một tia khí tức bất phàm truyền đến từ trong bàn cờ.
Một tia khí tức bất phàm này, khiến cho trận tâm trời sinh của Trương Hàn cảm nhận được bất an.
Đó là một loại cảm giác uy h·iế·p.
Món chí bảo này, tuyệt đối siêu việt cấp độ Linh Bảo!
Trương Hàn mặc dù không có Linh Bảo, nhưng đã được chứng kiến Linh Bảo ở Thần Binh Các.
Những Linh Bảo kia đều không khiến trận tâm của hắn sinh ra cảm giác uy h·iế·p.
Nhưng món chí bảo này lại làm cho trận tâm của hắn cảm thấy bất an.
Sư tôn thế mà lại đem thứ chí bảo này giao cho sư muội mới vào cửa...
Chua quá, chua quá, chua quá...
Không phải đã nói, hắn mới là tông chủ Vô Đạo Tông tương lai sao.
Vì sao đãi ngộ của sư muội mới vào cửa còn tốt hơn hắn.
Trương Hàn có chút khó chịu, có chút muốn khóc.
Hắn cảm giác sư tôn đã thay lòng.
Cho nên, yêu sẽ biến mất đúng không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận