Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 411: Đao tâm

**Chương 411: Đao Tâm**
Trên quảng trường Hướng Đạo Tông.
Sau khi trừng phạt Ninh Phàm một trận và bắt Ninh Phàm đi phạt đứng, Bạch Trạch mới nguôi ngoai cơn giận.
"Sở đạo hữu, khiến ngươi chê cười rồi."
Bạch Trạch nhìn về phía Sở Duyên, hết sức ái ngại nói.
Bị Sở Duyên nhìn thấy đệ tử của hắn trong bộ dạng này.
Hắn cảm thấy mặt mũi đã mất hết cả rồi.
"Không sao, không sao, khụ khụ, chỉ là đệ tử của đạo hữu có chút đặc thù."
Sở Duyên vốn định nói kỳ hoa, nhưng nghĩ lại vẫn nói hai chữ "đặc thù".
"Đặc thù? Đặc thù ở chỗ nào?"
Bạch Trạch hoàn toàn không hiểu ý của Sở Duyên, nhíu mày nhìn Ninh Phàm đang phạt đứng.
Hắn cho rằng nhãn lực của Sở Duyên rất mạnh, có thể nhìn ra rất nhiều thiên phú của người khác.
Nếu không Sở Duyên làm sao có thể thu nhận được nhiều đệ tử có thiên phú cao như vậy.
Lúc này Sở Duyên nói đệ tử của hắn đặc thù, chẳng lẽ đệ tử của hắn còn có thiên phú gì mà hắn không nhìn ra sao?
"Ừm?"
Sở Duyên hơi sững sờ, Bạch Trạch không hiểu ý hắn sao?
Còn hỏi hắn chỗ nào đặc thù...
Cái này hắn có thể nói gì?
Hắn còn có thể nói ra ý tưởng thật, đệ tử nhà ngươi rất kỳ hoa, rất "kéo vượt" à?
Nhưng nói đi thì nói lại.
Cái tên Bạch Trạch này, hình như hắn chưa xem qua mô bản?
Ngược lại có thể xem xem mô bản của tên đệ tử Bạch Trạch này là cái dạng gì.
Nghĩ đến đây.
Sở Duyên lập tức mở hệ thống dò xét, nhìn về phía Ninh Phàm đang phạt đứng.
Một đạo mô bản hệ thống chỉ mình hắn mới thấy được lập tức ngưng tụ.
【Đối tượng dò xét: Ninh Phàm】
【Chủng tộc: Người】
【Tu vi: Luyện Khí cảnh】
【Thể chất: Trời sinh Đao Tâm】
【Ghi chú: Thể chất người này tầm thường, nhưng có Đao Tâm, trời sinh thích hợp luyện đao, nếu có thể chuyên tâm theo đuổi đao đạo, sẽ có khả năng cực lớn thành tài, không đề nghị ký chủ thu làm đồ đệ.】
Đao Tâm?
Tên Bạch Trạch luyện khí nhỏ cặn bã này mà cũng có thể thu được loại đệ tử này?
Sở Duyên hơi kinh ngạc một chút.
Nhưng cũng không thấy có gì, dù sao việc này không liên quan gì đến hắn.
Đây không phải đệ tử của hắn, hắn không cần lo lắng đối phương thành tài.
"Ừm, đúng là rất đặc thù, trời sinh Đao Tâm, thích hợp luyện đao, rất không tệ."
Sở Duyên dứt khoát nói thẳng với Bạch Trạch về thiên phú của Ninh Phàm.
"Đao Tâm? Thì ra là thế."
Hai mắt Bạch Trạch sáng lên.
Hắn chỉ nhìn ra được Ninh Phàm có thiên phú không tệ, nhưng không nhìn ra Ninh Phàm có thiên phú gì cụ thể.
Nhưng được Sở Duyên nhắc nhở, hắn biết Ninh Phàm có Đao Tâm.
"Đạo hữu, thiên phú đệ tử của ngươi không tệ, ngươi cần phải dạy dỗ cho tốt."
Sở Duyên khuyên một câu, để tránh Bạch Trạch dạy hư học sinh.
Hắn quên mất, mình cũng đang dạy hư học sinh.
"Đạo hữu đừng nói nữa, nói chuyện đó ta lại thấy đau đầu, gần đây ta vẫn luôn dạy bảo tên đệ tử này, nhưng nó học thế nào cũng không được, đang phiền đây."
Bạch Trạch khổ não nói.
Sở Duyên: "?"
Vì sao hắn ngửi thấy mùi giả trân?
Tên đệ tử này dạy thế nào cũng không nên người?
Bạch Trạch vì chuyện này mà buồn rầu?
Chẳng lẽ Bạch Trạch không biết, hắn phải trả cái giá lớn cỡ nào để dạy phế đệ tử sao?
Mà lại, trừ Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân, Tư Nhạc ra, tất cả các đệ tử khác đều thành tài.
Để dạy phế đệ tử, hắn đã nỗ lực rất nhiều.
Kết quả Bạch Trạch lại còn nói, dạy thế nào đệ tử cũng không học được?
Hô...
Sở Duyên hít sâu một hơi.
Khống chế lại cảm xúc.
Cái tên Bạch Trạch này không biết hắn muốn dạy phế đệ tử, chuyện này có thể hiểu được!
"Đạo hữu, đây không phải vấn đề của đệ tử, chủ yếu là 'muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng rắn', đạo lý này ngươi hiểu chứ?"
Sở Duyên cố ý nói bóng gió.
Hắn thiếu chút nữa là nói thẳng ra rồi.
Ngươi là một tên luyện khí nhỏ cặn bã, bản thân cũng yếu muốn chết.
Còn nói dạy thế nào cũng không nên người.
Nhưng Sở Duyên "nói bóng gió", rõ ràng Bạch Trạch không hề chú ý tới.
Bạch Trạch lẩm bẩm một chút, đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu.
"Sở đạo hữu, trình độ giáo dục của ta hoàn toàn không ra gì, phương diện này ta cũng không am hiểu, không bằng ngươi giúp ta dạy dỗ nó một chút đi? Cũng không cần dạy thật sự."
"Nói thế nào nhỉ, chỉ là Sở đạo hữu tùy tiện chỉ điểm một chút cho đệ tử của ta, ngươi thấy sao?"
Bạch Trạch đột nhiên nói.
"Phốc, cái gì, ngươi bảo ta dạy đệ tử của ngươi?"
Sở Duyên suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Bảo hắn dạy phế thì hắn còn hiểu,
Bảo hắn hướng đến thành tài để dạy?
Xin lỗi, nghề ai người nấy giỏi, cái này hắn không hiểu.
Hắn trào phúng Bạch Trạch là luyện khí nhỏ cặn bã.
Nhưng chính hắn còn phàm nhân hơn mà.
Nói cứng, đỉnh phong chính là một cái phàm nhân da trâu vô địch.
Bảo hắn dạy người khác thành tài, hắn không làm được.
"Không sai, Sở đạo hữu, ngươi giúp ta dạy, cũng không tính là thật sự dạy, chỉ cần chỉ điểm một chút là được."
Bạch Trạch rất nghiêm túc nói.
Đương nhiên Sở Duyên cự tuyệt.
Nhưng không chịu nổi Bạch Trạch khăng khăng như vậy.
Sở Duyên hết cách.
Cuối cùng chỉ có thể đáp ứng "chỉ điểm" một chút cho Ninh Phàm.
Thấy Sở Duyên đồng ý.
Bạch Trạch vội vàng gọi Ninh Phàm đang bị phạt đứng trở về, lắng nghe Sở Duyên chỉ điểm.
Ninh Phàm biết được tông chủ Vô Đạo Tông muốn chỉ điểm mình, cũng kích động vô cùng, vội vàng chạy tới trước mặt Sở Duyên, ngước mắt nhìn.
Nhìn người trước mặt mang theo ba thanh kiếm, hận không thể quỳ xuống lạy mình.
Khóe miệng Sở Duyên hơi run rẩy, không nói gì.
Hắn nghĩ, mình cũng không có gì đặc biệt.
Thứ duy nhất biết, hình như là pháp quyết tu luyện cơ sở Luyện Khí cảnh.
Cái này cũng không thể truyền ra được.
Hay là tùy tiện giảng một chút kiến thức lý luận ngưu bức, nói đơn giản là tùy tiện "lắc lư" qua loa cho xong việc?
Có thể thực hiện.
Nghĩ xong.
Sở Duyên ngẩng đầu nói.
"Ninh Phàm, ngươi là đệ tử của Bạch đạo hữu, vậy nên gọi bản tọa là sư thúc, vậy bản tọa cũng không khách khí, gọi ngươi một tiếng sư điệt."
Sở Duyên nói.
Lời này vừa nói ra.
"Phù" một tiếng.
Ninh Phàm lập tức quỳ xuống, đối diện Sở Duyên, hành đại lễ.
"Đệ tử bái kiến sư thúc!"
Ninh Phàm trực tiếp xưng hô luôn, sợ dùng chậm một chút Sở Duyên sẽ hối hận.
"Ừm, miễn lễ đi, đúng, lần này bản tọa cũng chỉ là chỉ điểm ngươi một chút, sẽ không truyền thụ cho ngươi công pháp gì, điểm này ngươi nên biết."
"Dù sao ngươi là đệ tử của Bạch đạo hữu, nếu truyền thụ cho ngươi thứ khác, Bạch đạo hữu chắc chắn sẽ không vui, ngươi là đệ tử Hướng Đạo Tông, chắc chắn không muốn học."
Sở Duyên chậm rãi nói.
Lời vừa dứt.
Bạch Trạch và Ninh Phàm đồng loạt đứng lên.
"Đạo hữu cứ việc truyền thụ, ta rất muốn thấy!"
"Sư thúc, ta cũng muốn học!"
Bạch Trạch và Ninh Phàm mắt sáng rực nhìn chằm chằm Sở Duyên.
Sở Duyên: "?"
Hai người không thể thuận theo ta sao?
Vì sao không đi theo sáo lộ?
Ngươi muốn học, nhưng ta có gì để dạy đâu?
Sở Duyên nhìn sư đồ hai người này, cảm thấy đau đầu.
Hắn không nên đáp ứng "chỉ điểm" Ninh Phàm.
Bây giờ đúng là "đâm lao thì phải theo lao".
Bạch đạo hữu à, Bạch đạo hữu.
Đệ tử ngươi có bị ta "dao động" hỏng cũng đừng trách ta, ta cũng không muốn thế này.
Sở Duyên âm thầm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận