Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 141: Lượng công việc gia tăng Thái Âm tinh

**Chương 141: Lượng công việc gia tăng, Thái Âm tinh**
Vân Châu, bên trong dãy núi.
Mười mấy đệ tử của thánh địa Vân Châu nghe Tam trưởng lão kể về chuyện thánh địa nhà mình từ thời kỳ huy hoàng đến lúc suy sụp thảm hại. Ai nấy trên mặt đều lộ vẻ khó coi, nhưng không ai lên tiếng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trương Hàn.
Bọn họ tận mắt chứng kiến khả năng nhất niệm thành trận của Trương Hàn, còn có thực lực khủng bố của hắn. Đó đơn giản là một thủ pháp bày trận vượt thời đại. Nếu đối phương đồng ý trở thành chủ thánh địa, bọn họ nhất định sẽ đồng ý.
Thế nhưng...
Hết lần này tới lần khác, đối phương lại không muốn.
Hơn mười người nhìn Trương Hàn đang đăm chiêu suy nghĩ, im lặng chờ đợi câu trả lời của hắn, xem cuối cùng hắn có bằng lòng làm chủ thánh địa hay không.
Hai nén nhang trôi qua.
Thấy Trương Hàn vẫn chưa hoàn hồn, lão ẩu không nhịn được lên tiếng:
"Đạo hữu, có phải đang suy nghĩ xem có nên làm chủ thánh địa không?"
"Đạo hữu đừng thấy thánh địa đang rối ren mà không muốn làm. Tuy thánh địa bây giờ nguyên khí đại thương, nhưng nội tình vẫn còn. Chỉ cần có đạo hữu tọa trấn, chắc chắn sẽ khôi phục nguyên khí rất nhanh."
"Đạo hữu nghĩ xem, đó là nội tình của cả một phương thánh địa! Chỉ cần ngươi làm chủ thánh địa, tất cả đều là của ngươi!"
Lão ẩu hết lòng khuyên nhủ.
"Hả? Cái gì?"
Trương Hàn đang suy tư bỗng nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn lão ẩu.
"Ừm? Đạo hữu không phải đang nghĩ có nên làm chủ thánh địa hay không sao?"
Lão ẩu ngây người.
"Không phải. Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Trương Hàn liếc nhìn.
Hắn đâu có nghĩ gì chuyện chủ thánh địa hay không.
Hắn đang nghĩ, họ Diệp hình như có vận khí đặc thù gia tăng. Tương lai dòng dõi của hắn, có nên nhận Đại sư huynh làm cha nuôi hay không, như vậy cũng danh chính ngôn thuận theo Đại sư huynh họ Diệp.
Ai mà biết, đám người này lại muốn hắn làm chủ thánh địa...
Ách.
Trương Hàn chỉ muốn nói một câu: Ta thật không muốn làm chủ thánh địa a!
"Đạo hữu, ngươi thật không muốn làm chủ thánh địa sao?"
Lão ẩu bất đắc dĩ hỏi.
"Không muốn. Được rồi được rồi, ta còn có việc bận, đi trước đây."
"Đừng, đạo hữu, ngươi thật không suy nghĩ lại sao?"
"Không cân nhắc. Thánh địa của các ngươi nói không chừng đã bị Diệp Trần để mắt tới. Nếu ta làm chủ thánh địa, ta bị Diệp Trần để mắt tới thì sao? Nên các ngươi đừng làm phiền ta nữa."
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, từ khi chủ thánh địa Vân Châu vẫn lạc, liên minh tu tiên đã có bảo hiểm tiên sinh vấn đề, có thể mua một phần..."
"... Gặp lại!"
"Đạo hữu xin dừng bước!!!"
Trương Hàn thật sự không nhịn được, dứt khoát dựng lên pháp trận, bay lên không trung. Đồng thời, hắn tiện tay gọi Thái Âm tinh vốn còn hai canh giờ nữa mới lên ban, bố trí một đạo khốn trận, ngăn cản đám người này.
Lập tức, hắn trực tiếp rời đi, bay nhanh như chớp, sợ bị đám người này đuổi theo.
Đám người bị vây khốn trong Thái Âm khốn tiên trận thấy Trương Hàn quả quyết lợi hại như vậy, đều cuống lên.
"Đạo hữu dừng bước!"
"Mau, mau ra tay phá trận..."
"Khốn trận này giống như Thái Âm khốn tiên trận, chỉ cần tìm được trận nhãn là có thể tùy tiện phá trận!"
"Ta tìm được rồi, trận nhãn ở trên trời, trên viên Thái Âm tinh kia!!"
"Hả?? Vậy ngươi lên đánh nổ Thái Âm tinh đi??"
Mọi người nhao nhao lên tiếng.
Cuối cùng, bọn họ phát hiện căn bản không có biện pháp nào với cái khốn trận này.
Muốn cứng rắn phá trận, bọn họ căn bản không làm được. Với thực lực của bọn họ, không thể phá tan khốn trận chỉ bằng một kích.
Đổi phương thức, chuẩn bị từng chút một mài mòn năng lượng khốn trận, nhưng họ phát hiện trận pháp này được Thái Âm tinh cung cấp năng lượng.
Trừ phi bọn họ có thể làm cho Thái Âm tinh hao tổn hết.
Không thì đừng mơ phá được khốn trận.
Cần phải làm tiêu hao Thái Âm tinh...
Cho bọn họ ba vạn năm cũng không đủ...
Mọi người nghĩ đến đây, đột nhiên tuyệt vọng.
"Yên tâm đi, vị đạo hữu kia chỉ bày trận một chút thôi. Cái khốn trận này đoán chừng không quá hai canh giờ sẽ tự giải khai. Ai, đạo hữu kia bày trận, quả nhiên là cường đại. Nếu có thể đến làm chủ thánh địa Vân Châu của ta thì tốt biết bao."
Lão ẩu bước ra, nhẹ giọng an ủi mọi người.
Nàng ngẩng đầu nhìn hướng Trương Hàn rời đi.
Tuy Trương Hàn một mực cự tuyệt nàng, nhưng không hiểu vì sao, nàng có một loại trực giác: Trương Hàn cuối cùng nhất định sẽ đến thánh địa của bọn họ, làm chủ thánh địa.
Đây chỉ là một loại trực giác, nhưng lại khiến lão ẩu có cảm giác chắc chắn rằng điều này sẽ thành hiện thực.
Lão ẩu cười cười, nhất thời cũng không vội thoát khỏi khốn trận.
...
Một bên khác.
Trương Hàn bay hai canh giờ, xác nhận đã thoát khỏi đám người kia, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Những người này thật khó dây dưa.
Chậc chậc.
Nói ra chuyện này, chắc không ai tin.
Một đám đệ tử thánh địa quỳ cầu hắn làm chủ thánh địa, còn bị hắn cự tuyệt.
Nếu tương lai hắn không phải là tông chủ Vô Đạo Tông, thì còn dễ nói, không chừng hắn đã đồng ý rồi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, tương lai hắn là tông chủ Vô Đạo Tông, một tông môn ẩn thế truyền thừa ba trăm vạn năm!
So với một cái tính toán đâu ra đấy, đoán chừng hai ngàn năm cũng không có.
Chỉ có kẻ không có đầu óc mới chọn đi làm chủ thánh địa.
Dù sao Trương Hàn hắn không thể nào đi làm chủ thánh địa.
Nếu hắn có thể đi làm chủ thánh địa, hắn có thể đem toàn bộ Đông Châu cộng thêm toàn bộ Vân Châu, tất cả vật liệu bày trận cho ăn hết! Đến một vật liệu cũng không thừa loại đó!
"Nói đi thì nói lại, khốn trận cũng nên thu về."
Trương Hàn lẩm bẩm một câu, tâm niệm vừa động, đem khốn trận thu lại, đồng thời cắt đứt liên hệ của mình với Thái Âm tinh.
Sau khi Trương Hàn cắt đứt liên hệ, ngẩng đầu lên lại thấy Thái Âm tinh treo cao trên bầu trời, hơi nghi hoặc một chút vì sao Thái Âm tinh không biến mất.
Nghĩ kỹ lại, hắn vỗ trán.
Hai canh giờ đã qua.
Thái Âm tinh đến giờ đi làm.
Cái này rất tốt.
Cũng coi như hắn đã giúp Thái Âm tinh bớt đi một đoạn đường, không cần quay về rồi lại trở lại nữa.
Thái Âm tinh chăm chỉ thật là tốt.
Trương Hàn cảm khái một câu.
Từ khi bị Đại sư huynh một chiêu phong tỏa thiên địa, phá tan phương pháp mượn thiên địa chi lực bày trận của mình.
Trương Hàn đã suy nghĩ sâu xa đối sách.
Sau khi nghiên cứu một hồi, hắn nghĩ ra biện pháp duy nhất.
Đó chính là phải quen thuộc hơn với một phương muốn mượn lực thiên địa.
Chỉ cần độ quen thuộc của cả hai đủ cao, là có thể loại trừ tình huống phong tỏa thiên địa này.
Mà làm sao để quen thuộc...
Đương nhiên là phải mượn lực nhiều.
Thế là, Trương Hàn lại bắt đầu ngày đêm mượn lực lượng Thái Âm tinh, hễ rảnh là mượn một chút.
Mỗi ngày sáu canh giờ làm việc của Thái Âm tinh, bị Trương Hàn ép thành tám chín canh giờ...
May mà Thái Âm tinh không biết mắng người.
Không thì Trương Hàn coi như thảm rồi.
Nhưng Trương Hàn cũng không để ý những thứ này.
Giờ phút này, ánh mắt của hắn rơi xuống một tòa thành trì phía trước.
Hắn dự định vào thành chỉnh đốn một chút, hỏi thăm vị trí và tình hình của Long Quân kia, rồi đi nhìn Long Quân bị sư tôn nhà hắn đánh bại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận