Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 69: Ta thật không có uổng phí chơi gái (cầu phiếu đề cử)

**Chương 69: Ta thật không có ăn quỵt (cầu phiếu đề cử)**
Ngân Nguyệt thành.
Trời nắng như đổ lửa, người trong thành qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Lạc chân đạp một thanh phi kiếm, eo đeo bầu rượu, tóc dài bay phấp phới, tựa như một vị Kiếm Tiên, lơ lửng trên không.
Hắn cúi đầu nhìn xuống đám phàm nhân phía dưới, dường như đang tìm kiếm thứ gì.
Tìm kiếm một hồi.
Tựa hồ không tìm thấy mục tiêu.
Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại.
Diệp Lạc đảo mắt, khóa chặt mục tiêu bên cạnh mình.
Ở bên cạnh hắn, có mấy chục thanh phi kiếm bao vây một người đàn ông trung niên mang vẻ mặt mộng bức.
Người này chính là tông chủ đương đại của Thiên Thanh Tông - "Huyền Thanh tông chủ".
Về phần vì sao hắn lại ở đây.
Điều này làm cho chính Huyền Thanh tông chủ cũng vô cùng mộng bức.
Mấy ngày trước, một người trẻ tuổi xông lên Thiên Thanh Tông, một mình mang theo bầu rượu ép cả tông môn không ngóc đầu lên nổi.
Cuối cùng, mấy vị Thái Thượng trưởng lão phải ra tay giao chiến, nhưng tất cả đều bại dưới tay người trẻ tuổi kia.
Ngay khi toàn bộ Thiên Thanh Tông đang nghi hoặc không biết ai đã trêu chọc phải cừu địch, thậm chí lo sợ Thiên Thanh Tông sẽ bị diệt vong.
Người trẻ tuổi kia liền nói rõ lý do…
Tông chủ và môn hạ của Thiên Thanh Tông đã ăn cơm không trả tiền ở một khách sạn phàm tục, ăn uống chùa, còn ức hiếp người ta.
Chưởng quỹ khách sạn đó là bạn cũ của sư tôn hắn.
Cho nên hắn đến đây đòi một lời giải thích.
Khi Huyền Thanh tông chủ biết chuyện này, còn cảm thấy oan ức hơn cả Đậu Nga.
Hắn làm sao có thể ăn quỵt chứ?
Hơn nữa hắn còn chưa từng đến thế giới phàm tục, đến thế giới phàm tục lại càng không thể ăn uống chùa được.
Hắn, đường đường một tôn Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, rảnh rỗi đến mức chạy xuống phàm tục để ăn quỵt sao?
Nhưng Diệp Lạc làm sao quan tâm nhiều như vậy.
Sư tôn nói, vậy thì chắc chắn là thật.
Diệp Lạc cưỡng ép bắt Huyền Thanh tông chủ đi, nói rằng muốn đưa hắn đến trước mặt chưởng quỹ kia để thương lượng chuyện bồi thường.
Kết quả là, dưới ánh mắt kỳ dị của vô số người ở Thiên Thanh Tông.
Diệp Lạc áp giải Huyền Thanh tông chủ đến Ngân Nguyệt thành.
Thế nên mới có cảnh Diệp Lạc tìm không thấy vị trí của khách sạn Tiên Túy.
Diệp Lạc nhíu chặt mày, hỏi Huyền Thanh tông chủ.
"Huyền Thanh tông chủ, nói đi, khách sạn Tiên Túy ở đâu? Chính là cái khách sạn ngươi ăn quỵt đó."
Diệp Lạc lãnh đạm nói.
Vừa nghe những lời này.
Huyền Thanh tông chủ muốn khóc.
Ta, ta, ta…
Ta thật sự không có ăn quỵt ở phàm tục mà.
Khóc thì khóc, Huyền Thanh tông chủ cũng hiểu rõ, ngôi vị tông chủ của hắn, chắc chắn là không giữ được rồi.
Hắn hiểu, khi Diệp Lạc nói hắn ăn quỵt, cùng với vô số ánh mắt kỳ dị của môn nhân đệ tử trước khi hắn rời đi.
Ngôi vị tông chủ của hắn đã lung lay.
"Vị tiểu hữu này! Ta thật sự, thật sự không có ăn quỵt a, ta cũng không biết cái khách sạn Tiên Túy gì đó!"
"Mấy năm nay, ta đều bế quan tu luyện! Nếu không tin ngươi có thể hỏi đạo lữ của ta! Nàng cùng ta tu luyện!"
Huyền Thanh tông chủ khóc không ra nước mắt.
Đây tính là chuyện gì chứ.
Ngồi trong nhà, họa từ trên trời giáng xuống chính là như thế này.
"Thành thật thì được khoan hồng, chống cự thì bị nghiêm trị, đạo lý đó ngươi không hiểu sao? Đã ngươi không muốn nói, vậy ta tự mình tìm."
Diệp Lạc lạnh giọng nói.
Nói xong.
Hắn khẽ động tâm niệm, mang theo Huyền Thanh tông chủ hướng xuống phía dưới bay đi.
Diệp Lạc phóng thích đạo vận bao phủ mình và Huyền Thanh tông chủ.
Khiến cho phàm nhân không thể chú ý đến bọn họ.
Đồng thời, Diệp Lạc cũng phóng thích đạo vận của mình, hướng về phía trong thành dũng mãnh lao tới, muốn tìm ra khách sạn Tiên Túy.
Cuối cùng, sau khi tìm kiếm mất một nén nhang.
Diệp Lạc tìm được khách sạn Tiên Túy.
Diệp Lạc nghiêm mặt, lập tức mang theo Huyền Thanh tông chủ đi vào bên trong khách sạn Tiên Túy.
Bước vào khách sạn Tiên Túy.
Diệp Lạc thu lại đạo vận, phàm nhân đều có thể nhìn thấy bọn họ.
Đám phàm nhân đang vui chơi giải trí trong khách sạn, khi nhìn thấy Diệp Lạc, cùng với Huyền Thanh tông chủ bị mấy thanh phi kiếm phong tỏa phía sau, không khỏi nuốt nước bọt, cúi đầu, muốn giả bộ như không thấy gì.
Diệp Lạc cũng không để ý, bước vài bước, chặn một tiểu nhị đang cúi đầu.
"Tiểu nhị, chưởng quỹ nhà ngươi đâu?"
Diệp Lạc khẽ hỏi.
"Tiên, tiên, tiên trưởng… Chưởng quỹ nhà ta ở trên lầu hai…"
Tiểu nhị run rẩy đáp.
"Ừm, đa tạ."
Diệp Lạc gật đầu, mang theo Huyền Thanh tông chủ hướng lên lầu hai.
Tiểu nhị nhìn bóng lưng hai người rời đi, run rẩy cả người.
Nhìn bộ dáng người này tế phi kiếm, cảm giác không phải người tốt lành gì.
Chưởng quỹ có lẽ gặp chuyện không may rồi.
Lúc này đi báo quan liệu có ích gì không?
Tiểu nhị đang suy tư.
Những người đang ăn uống dưới lầu thấy Diệp Lạc lên lầu.
Lập tức đều bỏ chạy khỏi khách sạn.
Sợ chạy chậm một chút, thì không còn cơ hội.
"Ôi, sao các ngươi đều chạy hết vậy! Chưởng quỹ phải làm sao bây giờ? Thôi được rồi, ta cũng chạy thôi!"
Tiểu nhị do dự ba giây, rồi cũng chạy theo.

Lầu hai khách sạn.
Diệp Lạc mặt không đổi sắc bước tới.
Quét mắt nhìn một vòng xung quanh.
Cuối cùng khóa chặt người duy nhất ở lầu hai.
"Ngươi là chưởng quỹ khách sạn Tiên Túy?"
Diệp Lạc mở miệng hỏi.
Chưởng quỹ đang tính sổ sách nhìn thấy người này, cùng với mấy thanh phi kiếm phía sau, mồ hôi nhễ nhại.
Hắn điên cuồng suy nghĩ, mình đã đắc tội với ai.
Nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
"Vị đại nhân này! Ta chính là chưởng quỹ khách sạn Tiên Túy này, không biết khách sạn nhà ta có chỗ nào đắc tội với đại nhân, khiến đại nhân đích thân đến đây!"
"Mong đại nhân chỉ rõ! Ta nhất định khiến khách sạn chịu lỗi với đại nhân, cho đến khi đại nhân hài lòng mới thôi!"
Chưởng quỹ khép nép nói.
Diệp Lạc thấy cảnh này, nhíu mày.
Chưởng quỹ này không phải là bạn cũ của sư tôn sao?
Sao lại có thái độ này?
Hơn nữa, nhìn bộ dáng, đúng là một phàm nhân bình thường.
Bạn cũ của sư tôn là phàm nhân?
Diệp Lạc hơi nghi ngờ, rồi chợt bừng tỉnh.
Chắc chắn là sư tôn khi ngao du nhân gian đã kết giao với bạn cũ phàm tục.
"Chưởng quỹ tiên sinh, tại hạ phụng mệnh sư phụ, đến đây xử lý chuyện tông chủ Thiên Thanh Tông cùng môn nhân đệ tử ăn quỵt tại khách sạn của ngươi."
"Đây là tông chủ Thiên Thanh Tông, Huyền Thanh, cứ giao cho chưởng quỹ tiên sinh ngươi, ngươi có thể trao đổi với hắn về chuyện bồi thường, không cần lo lắng thân phận của hắn, nếu hắn không chịu đàm phán, ta sẽ ra mặt."
Diệp Lạc chỉ tay.
Mấy chục thanh phi kiếm phía sau mang theo Huyền Thanh tông chủ rơi xuống trước mặt chưởng quỹ.
Sau đó, hắn vỗ vào bầu rượu.
Mấy chục thanh phi kiếm đều hóa thành lưu quang, bay vào trong bầu rượu.
Làm xong những việc này.
Diệp Lạc khoanh tay trước ngực, đứng ở đó, cúi đầu, vài sợi tóc che khuất ánh mắt hắn.
Nhưng Huyền Thanh tông chủ có thể cảm nhận rõ ràng, khí cơ của Diệp Lạc khóa chặt hắn.
Chỉ cần hắn có bất kỳ động tác gì.
Chắc chắn sẽ bị Diệp Lạc trấn áp thô bạo.
Huyền Thanh tông chủ không dám nhìn Diệp Lạc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt béo của chưởng quỹ.
Hắn cẩn thận xác nhận hết lần này đến lần khác.
Hắn hoàn toàn không quen biết chưởng quỹ này.
Lúc ấy hốc mắt hắn đỏ lên.
Không để ý đến hình tượng, ngồi phệt xuống đất, ôm lấy đùi chưởng quỹ.
"Chưởng quỹ! Ta thật sự không có ăn quỵt! Ta cũng không nhận ra ngươi, làm sao ta có thể ăn quỵt chứ! Ngươi nhất định phải trả lại sự trong sạch cho ta!"
Huyền Thanh tông chủ khóc không ra nước mắt.
Ta thật sự không có ăn quỵt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận