Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 193: Người này là ta đi? (cầu nguyệt phiếu)

**Chương 193: Người này là ta đi? (cầu nguyệt phiếu)**
Trung Châu cảnh nội.
Gần một hòn đảo lớn, rõ ràng là ban ngày nhưng Thái Âm tinh lại xuất hiện, biến toàn bộ bầu trời gần hòn đảo thành màn đêm.
Trên lầu các trung ương hòn đảo.
Mấy vị đại diện của các ẩn thế tông môn nhìn lên bầu trời và nghe tin 'Chiến đấu kết thúc' truyền ra từ trong hạt châu, tất cả đều im lặng.
Trong lòng bọn hắn đều vô cùng chấn động.
Dẫn động sức mạnh đất trời, trong nháy mắt thành trận...
Đây chính là phương thức chính xác để trận pháp sư mở ra sao?
Hay đây là truyền thừa viễn cổ của ẩn thế tông môn Đông Châu?
Không thể nào.
Thời Thượng Cổ có ghi chép về trận pháp, nhưng so với trận pháp hiện tại thì khó bố trí hơn nhiều.
Nghe nói trận pháp thời Thượng Cổ động một tí là hơn vạn tu sĩ mạnh mẽ cùng nhau bày trận...
Đâu có giống đệ tử ẩn thế tông môn Đông Châu này, vẫy tay một cái là vô số trận pháp.
Mấy đại diện ẩn thế tông môn Trung Châu trong lòng hoảng hốt.
Phải một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.
Bọn họ nhìn nhau, truyền âm.
"Các ngươi có nhìn thấu thủ pháp bày trận của đệ tử Vô Đạo Tông này không? Nếu nhìn thấu thì nói cho ta một chút! Ta sẽ trả giá rất lớn để có được thủ pháp này!! Ta có thể tự ý quyết định, chỉ cần có thể cho ta loại thủ pháp này, ta nợ tông môn của ngươi một cái nhân tình!!"
"Nhìn cái gì mà nhìn, tên Trương Hàn này vẫy tay một cái là cả đống trận pháp, ngươi nhìn ra được cái gì?"
"Ta chỉ thấy người này đem trận pháp sư biến thành trò hề."
"Các ngươi gọi cái này là trận pháp sư à? Không thể nào, không ai thực sự nghĩ đây là trận pháp sư đấy chứ?"
"Đúng rồi, lão Trần, hắn hô một tiếng là có bí cảnh Thái Âm tinh tương trợ, ta nhớ ngươi cũng luyện một môn công pháp cầu tinh thần chi lực trợ giúp mà? Ngươi so với hắn thế nào?"
Đám người truyền âm trò chuyện.
Có người bỗng nhiên nhớ tới việc Trương Hàn chỉ hô một tiếng là Thái Âm tinh giáng xuống, không khỏi nhìn về phía một đại diện ẩn thế tông môn cũng tu luyện mượn tinh thần chi lực.
Vị đại diện ẩn thế tông môn kia nghe vậy, vẻ mặt đầy xấu hổ.
Hắn không biết phải nói thế nào.
Chẳng lẽ thật sự phải nói ra chân tướng là muốn mượn tinh thần chi lực cần phải bày tế đàn, cầu cha cáo nương một tràng dài rồi bái hương dập đầu mới có một hai ngôi sao nhỏ cho mượn chút sức lực.
Đệ tử ẩn thế tông môn Đông Châu này hô một tiếng là Thái Âm tinh giá lâm.
Cái này có thể so sánh sao?
"Ta... Ờ, người này mượn lực chi đạo đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, ta kém hắn một chút xíu."
Vị đại diện ẩn thế tông môn Trung Châu kia cố gắng nói.
Kém một chút?
Mấy người khác không tin, vốn còn muốn nói thêm gì nữa.
Bỗng nhiên có người lên tiếng.
"Các ngươi nhìn Sở tiền bối kìa, Sở tiền bối bình thản như vậy, thủ pháp bày trận này chắc là do Sở tiền bối truyền thụ đi?"
Nghe vậy, mấy người kia đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Duyên.
Bọn họ vừa nhìn đã phát hiện.
Biểu lộ của Sở Duyên vẫn phong khinh vân đạm như vậy, phảng phất mọi thứ đều nằm trong dự liệu.
Thủ pháp bày trận này quả nhiên là Sở tiền bối truyền thụ sao?
Trong lòng mấy người bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Có lẽ, lời Sở tiền bối hôm đó nói về việc Vô Đạo Tông truyền đạo, là từ đệ tử mình ngộ đạo pháp sự, là thật?!
Nghĩ đến đây, mấy người không khỏi chấn động trong lòng.
Một bên khác.
Sở Duyên căn bản không có tâm tư phản ứng những người đang tự mình suy diễn kia.
Trong lòng hắn chỉ toàn là hồi tưởng lại cảnh lão nhị vung tay, vô số trận pháp xuất hiện.
Lão nhị nhà mình vậy mà cũng mạnh như vậy?
Sở Duyên chấn động.
Vẻ mặt theo bản năng duy trì phong thái phong khinh vân đạm, căn bản không quan tâm đến những thứ khác.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ, liệu có cơ hội học loại bày trận chi pháp này không.
Nhưng nghĩ đến tính tình của Trương Hàn.
Sở Duyên vẫn cảm thấy thôi đi.
Hắn đoán chắc Trương Hàn sẽ nói một câu, chuyện này có tay là làm được.
Sở Duyên nghĩ đến đây, mới hoàn hồn.
Thôi vậy, không học được của lão nhị thì học của Diệp Lạc.
Diệp Lạc cũng rất mạnh mà.
Hắn cũng không lỗ.
Sở Duyên âm thầm gật đầu, hai mắt có thần, ngẩng đầu nhìn lên.
Liếc mắt một cái đã thấy mấy đại diện ẩn thế tông môn Trung Châu kia đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhất thời, bốn mắt giao nhau.
Lại một sự im lặng.
"Các ngươi có việc?"
Sở Duyên khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
"Không có việc gì không có việc gì!"
Mấy đại diện vội vàng lắc đầu, sợ chọc Sở Duyên không vui.
"Vòng tiếp theo, còn bao lâu nữa bắt đầu?"
Sở Duyên hỏi.
Vòng tiếp theo hẳn là đến lượt Tô Càn Nguyên.
Nghe nói người giao đấu với Tô Càn Nguyên kia rất mạnh, cho nên hắn đã dốc hết linh thạch, cược Tô Càn Nguyên thất bại.
Thời khắc liều mạng đã đến.
"Sở tiền bối, còn nửa canh giờ nữa vòng tiếp theo sẽ bắt đầu."
Một người biết tình hình đứng ra nói.
"Ừm."
Sở Duyên khẽ gật đầu, không nói thêm gì, lẳng lặng ngồi xếp bằng.
Mấy người trên lầu ba khi biết bày trận chi pháp còn có thể chơi như vậy thì đứng ngồi không yên.
Vừa rồi Diệp Lạc chiến đấu, bọn họ không thấy rõ ràng, chỉ một chiêu đã hạ gục đối thủ, nên không cảm thấy có gì đặc biệt.
Nhưng bây giờ Trương Hàn chiến đấu bọn họ đã thấy rất rõ.
Dẫn động sức mạnh đất trời, trong nháy mắt bày trận.
Không cần vật liệu bày trận, càng không cần thời gian, mạnh đến mức khiến người ta sôi máu.
Bọn họ rất muốn thỉnh giáo Sở tiền bối làm thế nào để có được loại thủ pháp bày trận này.
Nhưng lại không tiện mở miệng, khiến cho bọn họ đứng ngồi không yên.
"Đừng gấp, chờ một chút, lát nữa lại có một đệ tử ẩn thế tông môn Đông Châu giao đấu."
Có người đột nhiên truyền âm, nói như vậy.
Những người khác lập tức hiểu ý.
Đệ tử hạng nhất ẩn thế tông môn Đông Châu chỉ dùng kiếm, dễ dàng đánh bại đối thủ.
Đệ tử thứ hai dùng trận, trận này lại rất khoa trương, vung tay ra vô số trận pháp.
Không biết đệ tử thứ ba này sẽ như thế nào.
Mấy người trong lòng đều có chút hiếu kì.
Đúng lúc mọi người cảm thấy hiếu kì.
Sở Duyên bỗng nhiên mở miệng.
"Các ngươi hiểu rõ về Mã Liên này bao nhiêu?"
Sở Duyên nhìn những người kia, dò hỏi.
Nghe vậy, mấy người đều nhìn nhau.
Trong số họ, phần lớn không chú ý đến những đệ tử thánh địa này.
Dù sao đối với ẩn thế tông môn mà nói, một phương thánh địa vẫn còn quá non, nội tình quá mỏng.
Bọn họ lười chú ý.
Ngược lại có một người vô tình nhìn qua các đệ tử thánh địa trong vạn tông thi đấu lần này, nghe Sở Duyên hỏi thăm thì mắt sáng lên, vội vàng đứng dậy.
"Tiền bối, ta biết một chút, Mã Liên này xuất thân từ Hỗn Nguyên Môn, là một tiểu bối đang nổi lên danh tiếng, nghe nói lôi pháp của hắn rất mạnh, được mệnh danh là đệ nhất nhân lôi pháp của thế hệ trẻ, am hiểu nhất một tay tiên pháp."
"Bất quá đối với đệ tử của tiền bối, kia là tuyệt đối không có tỷ lệ thắng."
Người kia nói như vậy.
Sở Duyên nghe xong.
Yên tâm.
Đệ nhất nhân lôi pháp của thế hệ trẻ?
Danh tiếng mạnh mẽ như vậy, đánh một Tô Càn Nguyên, chẳng phải là vô cùng đơn giản sao.
"Tiền bối, liên quan tới một tổ của đệ tử thứ hai của ngài, ngược lại có một đạo tin đồn thật buồn cười, không biết tiền bối ngài có muốn nghe hay không?"
Một người đứng ra, vừa cười vừa nói.
"Cái gì?"
Sở Duyên hiếu kì hỏi.
"Liên minh tu tiên giả không phải đang làm mấy việc cá cược vạn tông thi đấu sao? Không biết có tên ngốc nào, thế mà cược đệ tử thứ ba của ngài thất bại, còn cược mấy ngàn thượng phẩm linh thạch, ngài nói buồn cười không chứ, ha ha ha ha."
Người kia cười lớn nói.
Sở Duyên: "..."
Nếu không ngoài dự liệu, người này là ta đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận