Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 942: Đại Đạo Thánh Nhân đỉnh phong?

Chương 942: Đại Đạo Thánh Nhân đỉnh phong?
"Hay là giảm bớt số lượng tu sĩ, dùng cách này xoa dịu tốc độ tiêu hao linh khí? Dù sao thiên đạo tiên giới hiện tại là Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh đang quản lý, có thể làm được."
"Trực tiếp mở ra thời đại mạt pháp, khuyên nhủ những tu sĩ kia, ít tranh đấu, tu hành nhiều hơn chẳng phải tốt."
"Không tranh đấu, vậy lần tiểu kiếp tiếp theo mở ra bằng cách nào? Chẳng lẽ lại từ góc độ phàm nhân mở ra tiểu kiếp?"
"Phàm nhân làm thế nào mở ra tiểu kiếp? Toàn bộ thế giới người phàm đại chiến?"
"Cũng không được như vậy, rốt cuộc giải quyết vấn đề linh khí tiên giới bằng cách nào?"
Hơn mười vị đệ tử vây quanh vấn đề 'Linh khí tiên giới không đủ cung ứng', đang tiến hành thảo luận.
"Được rồi, đừng ồn ào nữa, nếu quyết định không ra, cứ tạm hoãn lại, chờ sư tôn trở về rồi giao cho sư tôn định đoạt đi."
Diệp Lạc nhìn thấy cãi nhau không ngừng, không khỏi nhíu mày, đứng dậy, mở miệng nói.
"Nhưng mà Đại sư huynh, sư tôn còn chưa biết khi nào mới trở về."
Trương Hàn nhíu mày, nói một câu như vậy.
Nếu sư tôn thời gian dài không trở lại, vậy linh khí tiên giới hao hết, đến lúc đó phiền phức sẽ lớn.
Tiên giới không có linh khí, đừng nói mạnh lên, không sụp đổ đã là chuyện tốt.
"Tiên giới vạn năm, ngoại giới có khả năng chỉ mới qua một tháng... Cái này..."
Diệp Lạc cũng nhíu chặt lông mày.
Lời lão Nhị nói hoàn toàn chính xác có lý.
Chờ sư tôn trở về, tiên giới sợ là hỏng mất.
Ngay lúc rất nhiều đệ tử đều vô kế khả thi.
Một thanh âm lại lặng lẽ vang lên.
"Không ngại, vi sư ở đây."
Thanh âm này giống như vang lên trong lòng bọn họ, lại như đang quanh quẩn bên tai.
Đây là thanh âm của sư tôn!
Sư tôn trở về!
Trong lòng rất nhiều đệ tử đều kích động.
Trong tiên giới, tốc độ thời gian trôi qua khác biệt, bọn họ tính toán, đã cực kỳ lâu chưa từng gặp sư tôn.
Bây giờ lại lần nữa nhìn thấy sư tôn, nội tâm làm sao không kích động cho được.
Sở Duyên cũng không cố ý làm ra vẻ huyền bí.
Mà là thân ảnh khẽ động, hiện ra.
"Bái kiến sư tôn."
Hơn mười vị đệ tử nhìn thấy Sở Duyên, đều kích động hành lễ.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Sở Duyên, tất cả đều ngẩn người một chút.
Bất quá chỉ ngẩn người một thoáng, rất nhanh bọn họ đều cảm giác mắt tê rần, theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn thẳng Sở Duyên.
Trong lòng mỗi người đều dậy sóng kinh hoàng.
Vì sao bọn họ cảm giác...
Sư tôn hình như thay đổi.
Nhưng bọn họ không nói rõ được, rốt cuộc chỗ nào thay đổi.
Cũng cảm giác sư tôn dường như, trở nên càng thêm sâu không lường được?
"Không cần đa lễ, chuyện linh khí tiên giới, cứ giao cho vi sư là được, nhiệm vụ thiết yếu tiếp theo của các ngươi là tu luyện, vi sư sắp tiến về một cái địa phương hoàn toàn mới để chinh chiến, vi sư cần sự giúp đỡ của các ngươi."
Sở Duyên nhẹ giọng nói.
Lời này vừa nói ra.
Nội tâm các đệ tử đều chấn động.
Tiến về địa phương hoàn toàn mới để chinh chiến?
Hoàn toàn mới?
Bọn họ gần như cùng một lúc liên tưởng đến cột sáng trước đó.
Sư tôn quả nhiên muốn đi đến nơi đó?
Bọn họ nhao nhao đem ánh mắt nhìn về phía trên người sư tôn.
Nhưng khi rơi vào người sư tôn, lại không nhịn được cúi đầu.
Trên người sư tôn dường như mang theo một loại thần lực vô thượng, căn bản không cho phép bọn hắn nhìn trộm.
Một khi bọn hắn nhìn trộm, sẽ khiến hai mắt nhói đau, thậm chí cưỡng ép nhìn chăm chú còn có cảm giác đạo tâm sụp đổ.
Không thể nhìn thẳng sư tôn!
Đây là cảm giác đầu tiên trong lòng rất nhiều đệ tử.
Bất quá điều này vẫn không ngăn được ngọn lửa hừng hực trong lòng họ.
Đi theo sư tôn, chinh chiến vùng đất hoàn toàn mới!
"Bất quá, vi sư tuy cần sự giúp đỡ của các ngươi, nhưng tiên giới bên này nhất định phải có người quản lý, vậy đi, vi sư lập xuống ước định, chờ đến lúc vi sư muốn rời đi, các ngươi đạt tới Hỗn Độn Thánh Nhân, sẽ theo vi sư rời đi, không đạt được thì ở lại tiên giới, thay vi sư trông coi tiên giới."
Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.
Hắn nói lời này, tự nhiên không phải thuận miệng nói bừa.
Không phải Hỗn Độn Thánh Nhân, đi theo hắn vào cột sáng kia căn bản không có tác dụng gì, ngược lại còn có thể gặp nguy hiểm lớn.
Cho nên không đạt được Hỗn Độn Thánh Nhân, chi bằng ở lại tiên giới.
Dù sao tiên giới của hắn cũng hoàn toàn cần người trấn giữ.
Ở lại tiên giới vừa vặn, thay hắn trấn thủ.
Nghe được lời Sở Duyên.
Các đệ tử cũng sôi trào.
Không đạt được Hỗn Độn Thánh Nhân, phải ở lại tiên giới, không thể đi theo sư tôn tiến về vùng đất hoàn toàn mới.
Phải biết hiện tại đa số bọn họ đều ở cảnh giới Thánh Nhân.
Ngoại trừ Đại sư huynh Diệp Lạc, những người khác còn cách Hỗn Độn Thánh Nhân một khoảng cách rất lớn.
Không có kỳ ngộ, làm sao có thể nhanh chóng đột phá như vậy?
Rất nhiều đệ tử muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận được loại cảm giác không thể nghi ngờ trên người sư tôn, tất cả lại nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Coi như ngầm chấp nhận lời sư tôn nói.
"Sư tôn, đệ tử xin hỏi một chút."
Bỗng nhiên, Diệp Lạc bước ra, lên tiếng hỏi.
"Lạc nhi, cứ hỏi đi."
Sở Duyên nhìn về phía đại đệ tử của mình, trong tầm mắt của hắn, hết thảy về Diệp Lạc đều bị nhìn thấu.
Hắn không khỏi hài lòng gật đầu.
Trong mắt hắn, phía sau Diệp Lạc, pháp tướng cầm thần kiếm trong tay, kiếm chi đại đạo vờn quanh, uy thế vô cùng vô tận ẩn chứa bên trong.
Khí thế của y, đã đạt đến đỉnh phong trung kỳ Hỗn Độn Thánh Nhân.
Cho thêm chút thời gian, không chừng có thể đột phá đến hậu kỳ Hỗn Độn Thánh Nhân, thậm chí đỉnh phong Hỗn Độn Thánh Nhân.
Không thể không nói, Diệp Lạc là đệ tử hắn hài lòng nhất, cũng là người có khả năng đột phá Đại Đạo Thánh Nhân nhất.
"Sư tôn, vì sao đệ tử cảm giác sư tôn thay đổi rất nhiều?"
Diệp Lạc nói ra một vấn đề như vậy.
Điều này cũng khiến rất nhiều đệ tử đồng cảm.
Đây cũng là điều họ muốn hỏi.
"Lạc nhi, và các đồ nhi, không cần lo lắng, trước đây các con thấy chỉ là pháp tướng của vi sư, bây giờ mới là bản tôn của vi sư."
Sở Duyên thản nhiên nói.
Rất nhiều đệ tử nghe xong, càng thêm kinh hãi.
Trước kia đã cường đại như vậy, chỉ là pháp tướng của sư tôn?
Trước mắt mới là bản tôn của sư tôn?
Rất nhiều đệ tử ý đồ ngẩng đầu, nhìn rõ bản tôn của sư tôn, nhưng bọn họ phát hiện, căn bản không thể nhìn thẳng sư tôn của mình!
Tựa hồ từ sâu thẳm có loại quy tắc nào đó đang trói buộc bọn họ.
Không thể nhìn thẳng Sở Duyên!
Nếu cưỡng ép nhìn thẳng, chỉ sợ tất cả bọn họ đều sẽ vẫn lạc.
"Xin hỏi sư tôn, ngài bây giờ là cảnh giới gì?"
Trương Hàn nhịn không được hỏi.
Hắn rất hiếu kỳ, đến cùng là cảnh giới gì, có thể đạt tới tình trạng kinh khủng như vậy.
"Coi như là Đại Đạo Thánh Nhân đi, bất quá chờ nhàn Đại Đạo Thánh Nhân, có lẽ không phải địch thủ của vi sư."
Sở Duyên nghĩ nghĩ, trả lời như vậy.
Hắn nắm giữ quy tắc 'Không thể nhìn thẳng'.
Đại Đạo Thánh Nhân bình thường khi bị hắn nhìn chăm chú, có thể bị hắn chém giết.
Nhưng có một số Đại Đạo Thánh Nhân có thủ đoạn đặc thù, cho nên hắn không dám nói, có thể chém giết tất cả Đại Đạo Thánh Nhân.
Nhưng những đệ tử kia nghe được, liền không nhịn được hít sâu một hơi.
Theo cách nói của sư tôn.
Sư tôn là đỉnh phong Đại Đạo Thánh Nhân?
Vô địch thủ trong Đại Đạo Thánh Nhân?
Sở Duyên không biết những suy nghĩ này của đệ tử, hiện tại hắn đang tính toán việc quản lý tiên giới.
Những đệ tử này cần tu luyện.
Nhiệm vụ quản lý tiên giới, coi như rơi xuống một mình hắn...
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận