Chẳng Lẽ Thực Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 321: Cùng thiên địa thông đồng làm bậy

**Chương 321: Cùng trời đất thông đồng làm bậy**
Trong cung điện của Sở Duyên.
Giờ phút này.
Hai mắt Sở Duyên sáng rực, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình màu xanh thẳm trước mặt, thứ mà chỉ có hắn mới có thể thấy được.
Từng đoạn văn tự hiện lên trên màn hình.
【 Sử thượng phế nhất tông môn ---- hệ thống phụ trợ 】
【 Xét thấy túc chủ không cách nào độc lập dạy phế đệ tử, hệ thống mở ra hình thức phụ trợ, mời túc chủ ngày sau cố lên, có thể sớm ngày dạy phế đệ tử 】
【 Hệ thống phụ trợ dò xét công năng: Túc chủ có thể tiến hành giám định với một người, dùng hệ thống kiểm tra nền tảng của người này, để phán định người này có khả năng thành tài hay không, túc chủ có thể dựa vào mức độ rủi ro để lựa chọn có nên thu đồ hay không 】
【 Hệ thống phụ trợ gia trì công năng: Trong lúc túc chủ rời khỏi tông môn, tiến vào giai đoạn thu đồ, sẽ tiến vào trạng thái 'Vô địch', khi trở về tông môn hoặc không trong giai đoạn thu đồ, công năng này sẽ tự động đóng, thời hạn sử dụng là một năm 】
Ý chính là, hệ thống cho Sở Duyên mở "thiên nhãn", để Sở Duyên có thể dò xét nội tình của người khác, xem có phải là thể chất đặc thù gì hay không, sau đó để hắn lựa chọn có muốn thu đồ hay không.
Còn về công năng gia trì phía sau, thì thật khó lường.
Theo lý giải của Sở Duyên.
Đó chính là trực tiếp biến hắn thành vô địch!
Đúng vậy, trực tiếp vô địch!
Trong lúc hắn rời khỏi tông môn để đi thu đồ, hắn chính là vô địch.
Nói cách khác, chỉ cần hắn không trở về tông môn, không bước vào trong tông môn, thì trong năm đó, hắn sẽ vĩnh viễn vô địch.
Có được hai chức năng này.
Sở Duyên suýt chút nữa đã không kìm được mà cười lớn thành tiếng.
Với hai chức năng này, ai còn có thể ngăn cản hắn dạy phế đệ tử?
Ai còn có thể đâm lưng hắn?
"Hệ thống, ngươi có hai chức năng này sao không lấy ra sớm hơn? Nếu ngươi lấy ra sớm hơn, nói không chừng ta đã là Tiên Vương, Thần Vương gì rồi, đâu đến mức luân lạc tới Phàm Nhân Cảnh giới?"
Sở Duyên vừa mừng như điên, vừa có chút oán hận, nếu hắn có hai chức năng này sớm hơn.
Hắn có thu những đệ tử giống như thiên mệnh chi tử kia không?
Màn hình màu xanh thẳm trước mặt nhấp nháy hai lần, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Đoán chừng nếu hệ thống có linh trí, nó sẽ nhả rãnh Sở Duyên.
Ai biết được ngươi ngay cả dạy phế đệ tử cũng không xong, còn cần phải mở công năng phụ trợ...
...
Đạt được hai công năng, Sở Duyên không thể chờ đợi được muốn đi thử một chút.
Hắn tắt hệ thống, rồi đi ra ngoài.
Sở Duyên nhanh chóng từ cung điện của mình chạy tới gần phòng bếp.
Khi hắn vừa đến gần phòng bếp, liền đụng phải Lý Nhị Cương đang ôm một đống lớn trái cây trên tay.
"Tông chủ! Sao ngài lại đến đây? Hả? Tông chủ..."
Lý Nhị Cương đang cầm trái cây định hành lễ với Sở Duyên, nhưng vô tình lại phát hiện ra khí tức của Sở Duyên.
Đây là...
Phàm tục???
Khi bước chân vào con đường tu hành, cơ thể sẽ phát sinh biến hóa cực lớn.
Dù là Luyện Khí cảnh, cảnh giới gần với phàm tục nhất, cũng không thể so sánh với phàm tục.
Nhưng khí tức trên người vị Sở tông chủ này lại là phàm tục...
Với nhãn lực của Lý Nhị Cương, đương nhiên có thể nhìn ra được.
Thân thể Sở Duyên thật sự không có một chút pháp lực nào, giống như một phàm nhân thực sự vậy.
Nhưng Sở tông chủ không thể nào là phàm tục được.
Lúc này Lý Nhị Cương mới ngạc nhiên.
Trong lòng suy đoán, có lẽ nào tu vi của Sở tông chủ đã tiến thêm một bước.
Ở một bên, Sở Duyên không biết Lý Nhị Cương đang nghĩ gì, hắn khoát tay, bảo Lý Nhị Cương đi làm việc.
Sau đó, hắn mở công năng dò xét của hệ thống, nhắm ngay Lý Nhị Cương.
Chỉ một lát sau.
Từng đoạn văn tự xuất hiện trên màn hình màu xanh thẳm mà chỉ có hắn mới thấy được.
【 Hệ thống phụ trợ dò xét 】
【 Dò xét đối tượng: Lý Nhị Cương 】
【 Chủng tộc: Người 】
【 Tu vi: Kim Đan cảnh hậu kỳ đỉnh phong 】
【 Thể chất: Ngụy Hậu Thiên linh thể (do sử dụng nhiều vật phẩm chứa linh khí, thể chất gần với linh thể) 】
【 Ước định: Thu người này làm đồ đệ, rủi ro trung đẳng, mời túc chủ tự mình cân nhắc 】
Sở Duyên đọc xong những dòng chữ này, rơi vào trầm mặc.
Hắn thu một đầu bếp mà hiện tại cũng là Kim Đan cảnh...
Mà hắn lại biến thành phàm nhân...
Cái này...
Cái này hắn nên nói cái gì đây.
Sở Duyên lặng lẽ quay người định rời đi.
Lý Nhị Cương ở phía sau thấy vậy vội vàng lên tiếng.
"Tông chủ! Ngài không ngồi xuống ăn chút gì sao?"
Lý Nhị Cương vội vàng vẫy tay.
"Không cần."
Sở Duyên khoát tay, trả lời một câu, không quay đầu lại mà rời đi.
Trái tim hắn đã bị đâm đến thủng trăm ngàn lỗ, không muốn tiếp tục nói thêm gì trước mặt Kim Đan cảnh phòng bếp này nữa.
Hắn muốn rời khỏi tông môn, xem "vô địch" của hắn rốt cuộc là tình hình gì.
Sở Duyên đi một mạch qua quảng trường đại điện, hướng ra ngoài sơn môn.
Rất nhanh, hắn đi tới bên ngoài sơn môn, bước một bước ra khỏi sơn môn.
Hắn không chú ý tới Bạch Trạch đang quét rác bên cạnh sơn môn.
Nhưng Bạch Trạch lại chú ý tới hắn.
Nhìn Sở Duyên đi ra, Bạch Trạch còn muốn gọi lại chào hỏi, nhưng chưa kịp chào hỏi thì Sở Duyên đã rời đi.
"Ừm? Khí tức phàm tục? Trước đó Sở đạo hữu không phải là khí tức Trúc Cơ cảnh sao? Đây là lại bị trời đất bài xích? Sở đạo hữu đã làm gì?"
Trong đầu Bạch Trạch hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Hắn nhìn Sở Duyên rời đi, vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài, muốn hỏi cho rõ.
Hắn vừa bước ra ngoài.
Đập vào mắt hắn là Sở Duyên đang đứng bất động ở phía trước.
Hắn vừa định đi chào hỏi.
Đột nhiên, hắn thấy trên bầu trời từng đạo tiếng sấm vang lên.
Ầm ầm...
Âm thanh sấm sét đinh tai nhức óc vang vọng.
Thân ảnh Bạch Trạch liên tục lùi lại, hai mắt trợn to.
Hắn cảm nhận được rõ ràng.
Đây là lực lượng đến từ trời đất.
Sở đạo hữu không nhịn được, nên định cứng rắn với trời đất rồi??
Không nên nghĩ quẩn như vậy chứ.
Bọn họ chỉ là dư nghiệt của thời đại trước, trong thời đại mới này, căn bản không tạo nổi sóng gió gì.
Nếu cưỡng ép muốn nhấc lên sóng gió, sẽ bị trời đất trực tiếp trấn s·á·t, thế là xong, mặt đối mặt với trời đất, sao có thể cứng rắn như vậy.
Bạch Trạch vừa định khuyên can.
Thì ngay sau đó hắn thấy trên bầu trời vô số điểm sáng bay xuống, dung nhập vào thân thể Sở Duyên.
Trong chốc lát, một cỗ khí tức đến từ thiên đạo bạo phát ra, một tiếng ầm vang, cuồng phong mãnh liệt chấn động khiến mây mù quanh Thiên Vụ Sơn tản ra.
Bạch Trạch nhìn lại lần nữa.
Chỉ thấy Sở Duyên, vốn dĩ giống như phàm nhân, giờ toàn thân phát ra kim quang, tràn ngập khí tức thiên đạo, dường như lúc này Sở Duyên chính là trời, nhất cử nhất động đều là ý của thiên đạo.
Bạch Trạch: "?"
Ta còn tưởng rằng ngươi muốn cứng rắn với trời đất.
Còn tưởng ngươi oanh liệt thế nào.
Làm nửa ngày, ngươi muốn cùng trời đất thông đồng làm bậy??
Bạch Trạch mộng.
Hắn không hiểu, vì sao Sở Duyên có thể "thông đồng làm bậy" với trời đất? Dựa theo cách làm của trời đất, không phải nên bài xích bọn hắn, những dư nghiệt của thời đại trước này sao?
Trời đất muốn mượn lực Sở Duyên??
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
"Mặc dù không biết là làm sao làm được, nhưng mà... Thân là cường giả của thời đại trước, thế mà lại cúi đầu trước trời đất của thời đại mới, cái này... Cái này chẳng lẽ không phải sỉ nhục sao?"
Bạch Trạch hít sâu một hơi.
Hắn bước về phía trước, muốn hỏi xem Sở Duyên đã làm thế nào để đạt được điều này.
Ừ, hắn chỉ đơn thuần hỏi một chút, không có ý gì khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận