Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 92 Hung ma

"Công chúa điện hạ, ngươi không thể đem ta đưa vào giả hoàng lăng chứ?" La Thiên nói.
"Hả?" Diệp Ngữ Ngưng cả người run lên, trực tiếp ngây người.
Một lát sau, hai mắt nàng rưng rưng, nói: "La Thiên công tử, ta lừa gạt ngươi, ngươi không những không để bụng hiềm khích lúc trước, lại còn nghĩ phải cứu phụ thân ta ra ngoài, ta thật sự…."
Trong thoáng chốc, nàng cảm động tột độ.
Còn La Thiên thì ngơ ngác.
Tên này đang làm gì thế?
Chính mình là hướng đến hỗn độn linh tức mà đến cứu phụ thân nàng thôi, nhiều nhất chỉ là tiện đường.
Sao nàng lại thành ra như vậy?
"Cái đó… không phải, ta muốn hỗn độn linh tức." La Thiên nói.
Hắn vừa nói vậy, Diệp Ngữ Ngưng càng thêm kích động.
"La Thiên công tử, ta biết người như ngài, cho đi không cần báo đáp, ngài không cần nói nữa, ta đều hiểu!" Diệp Ngữ Ngưng nói.
Ngươi hiểu cái gì chứ?
La Thiên không còn gì để nói nữa.
Chỉ thấy Diệp Ngữ Ngưng chỉnh lại y phục, lần nữa cúi người nói: "La Thiên công tử, chỉ cần ngài có thể cứu phụ hoàng ta ra ngoài, từ nay về sau, cái mạng này của Diệp Ngữ Ngưng ta, sẽ là của ngài! Coi như ngài bảo ta… Ta cũng sẽ không nói lời thứ hai!"
Nói xong, Cổ Ngưng xấu hổ đỏ cả mặt.
"Hả?" La Thiên nhìn nàng, cũng đành chịu.
Tên này, sao còn tự mình hướng dẫn tiếp thế?
Hơn nữa, giống như còn tự hướng dẫn hoàn thành?
"Thôi đi, đừng nói cái này nữa, dẫn ta đi giả hoàng lăng đi!" La Thiên nói.
"Vâng!" Diệp Ngữ Ngưng cúi đầu.
Rất nhanh, hai người đến một khu rừng núi cách thủ đô Bắc Phương mấy trăm dặm.
Nơi đây dọc theo đường đi đều có quân đội đóng giữ.
Nhưng có Diệp Ngữ Ngưng dẫn đường, tự nhiên là thông suốt.
Rất nhanh, hai người đến lối vào giả hoàng lăng.
"La Thiên công tử, đi lên trước nữa, chính là nơi phong ấn Tam Ma! Hỏa Phượng Hoàng Chân Hỏa của hoàng tộc chúng ta có thể mở ra một kẽ hở để công tử vào trong! Chỉ có điều, một khi đã tiến vào bên trong, thì không phải do ta khống chế nữa rồi." Diệp Ngữ Ngưng lo lắng nói.
La Thiên gật đầu nói: "Biết, ngươi làm đi."
Diệp Ngữ Ngưng hít sâu một hơi, sau đó xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn như củ sen.
Trên cánh tay nàng xăm một con Phượng Hoàng.
Chỉ thấy linh khí trên người Diệp Ngữ Ngưng lưu chuyển, con Phượng Hoàng vốn đang nhắm mắt trên cánh tay nàng bỗng mở hai mắt.
Ôi!
Một tiếng phượng minh vang lên, một luồng Phượng Hoàng Chân Hỏa chí dương chí cương từ cánh tay nàng bốc lên.
Ầm ầm ầm!
Ngay lập tức, lối vào giả hoàng lăng đột nhiên nứt ra một kẽ hở không gian.
Sắc mặt Diệp Ngữ Ngưng trắng bệch, nói: "La Thiên công tử, kẽ hở đã mở ra! Nếu ngài có thể tìm được phụ hoàng ta bên trong, bằng Phượng Hoàng Chân Hỏa của người, có thể mở ra kẽ hở đi ra ngoài! Nếu không tìm thấy phụ hoàng ta, thì sau bảy ngày ta sẽ còn ở đây mở ra kẽ nứt để ngài đi ra!"
La Thiên gật đầu nói: "Ta biết rồi, đa tạ!"
Nói xong, La Thiên lao người đi, tiến vào kẽ hở.
"La Thiên công tử..." Nhìn bóng lưng La Thiên, sắc mặt Diệp Ngữ Ngưng lại đỏ lên.
Ầm!
Ngay lập tức, kẽ hở không gian khép lại, tất cả trở lại như lúc ban đầu.
Còn La Thiên vừa nhảy vào kẽ hở không gian thì cảm giác mình đến một thế giới khác.
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
La Thiên nhìn quanh bốn phía, phát hiện núi đồi mặt đất gần như không nơi nào còn nguyên vẹn, khắp nơi đổ nát, giống như một cảnh tượng sau ngày tận thế.
Trên bầu trời, có một quả cầu lửa khổng lồ đang lơ lửng, không ngừng phát ra khí tức Phượng Hoàng cường đại.
La Thiên biết, ngọn lửa này chính là Phượng Hoàng Chân Hỏa, cũng là then chốt phong ấn nơi đây.
"Đi vào trong tìm xem sao." La Thiên nghĩ rồi đi vào bên trong.
Không lâu sau, La Thiên đến một vách núi đen kịt.
Vách đá nhẵn như gương, tựa như bị cắt ra.
Trên vách đá trơn bóng lại có chi chít những ký tự.
"Hả? Đây là…"
La Thiên chăm chú nhìn, chỉ thấy chữ viết tuy nguệch ngoạc nhưng vẫn phân biệt được.
"Muốn chết?" La Thiên chậm rãi đọc ra.
Đúng, toàn bộ vách núi đều viết vô số hai chữ "Muốn chết".
"Thứ gì vậy? Ai muốn chết?" La Thiên nhất thời khó hiểu.
Ngay lúc này...
"Ưm!"
Một tiếng gào thét thảm thiết từ đằng xa truyền đến.
"Hả? Xảy ra chuyện gì?"
La Thiên giật mình, tiếng này thật kinh hãi.
Hắn lập tức dịch chuyển đến trên vách núi, nhìn về hướng tiếng kêu truyền đến.
Nhưng vừa nhìn, hắn cũng hết hồn.
Chỉ thấy ở vùng phế tích xa xa, một bộ xương trắng to lớn chậm rãi bước đi.
Bộ xương có mười hai cánh tay, không ngừng vung vẩy giữa không trung.
Mỗi lần vung một cái đều làm đổ nát một mảng đất lớn.
Ầm ầm ầm!
Cùng lúc đó, từ phía bên kia mặt đất, một bóng người cao lớn xuất hiện, dáng vẻ càng giống người hơn.
Nhưng người này tỏa ra oán khí mạnh mẽ, tay cầm một thanh kiếm, trên kiếm quấn lấy ngọn lửa đen.
Hai bóng người này xuất hiện xong lập tức xông vào nhau, không ngừng giao chiến.
Thấy cảnh này, La Thiên cuối cùng đã hiểu vì sao nơi đây lại tan hoang đến vậy.
Hai con quái vật này đánh nhau ở đây thì không nát mới lạ.
"Chẳng lẽ đây là hung ma?" La Thiên lẩm bẩm.
Đang lúc này, La Thiên bỗng nhiên tâm thần khẽ động, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy sau lưng mình, một ông lão đang chậm rãi bước đến.
Ông lão hình như cũng nhìn thấy La Thiên, nhất thời biến sắc.
"Chuyện này... ngươi vào bằng cách nào?" Ông lão kinh hãi hỏi.
"A? Ta..." La Thiên vừa muốn giải thích.
Thì thấy ông lão khoát tay chặn lại, sốt sắng nói: "Đừng nói, đừng lên tiếng! Thu lại khí tức, đi theo ta, đừng kinh động đến hai tên này!"
Thấy ông ta như thế, La Thiên đành nghe theo, theo ông lão, rẽ trái rẽ phải, đi thật xa, mãi đến khi không nhìn thấy hai bóng người quái vật kia mới dừng lại.
Ông lão thở dài, nhìn La Thiên từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: "Tiểu tử, ngươi điên rồi sao? Ngươi đến đây làm gì? Ngươi không biết đây là chỗ nào?"
La Thiên gật đầu nói: "Ta biết, giả hoàng lăng của Dạ Phong quốc, nơi phong ấn Tam đại hung ma."
Ông lão liếc hắn nói: "Biết rồi còn vào đây?"
La Thiên cười nói: "Ta đến đây tự nhiên có chuyện, lão nhân gia, ngài chính là hoàng đế bệ hạ Dạ Phong quốc chứ? Ta được Diệp Ngữ Ngưng nhờ đến tìm ngài ra ngoài."
Ở đây, gặp được một ông lão thế này, ngoài hoàng đế Dạ Phong quốc đã vào đây mấy năm trước thì còn có thể là ai?
Nhưng mà.....
"Ồ, ngươi tìm cái tên hoàng đế kia à, tiếc là ngươi tìm nhầm người rồi, ta không phải hắn." Ông lão nói.
"Hả? Ông không phải?" Lần này La Thiên ngạc nhiên thật sự.
Ông lão này không phải hoàng đế Dạ Phong quốc, vậy ông ta là ai?
Ông lão đứng dậy vỗ tay một cái, nói: "Thôi, nếu ngươi đến tìm cái tên kia thì cùng ta đi đi, nếu ngươi có thể mang hắn đi theo thì tốt nhất, sau này tuyệt đối đừng đến đây nữa!"
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận